Điều khiến Bạc Nhai nhẹ nhõm chính là, Hoàng Linh Vũ cuối cùng cũng có thể
buông được chuyện bên ngoài, an tâm ở nhà nghỉ dưỡng. Hắn vô cùng muốn
được ở nhà cùng Hoàng Linh Vũ, đáng tiếc năm trước Mộ Dung Nam Cẩn định
ra quốc hiệu, tự lập làm vương, liên lụy kẻ làm đệ đệ hắn cũng không thể an thân, trên quân vụ trên sử chính nếu có mâu thuẫn, không hiếm chỗ
bắt hắn phải ra mặt điều đình.
Nơi bọn họ ở cách cung đình không xa, cũng là sáng sớm canh năm gõ là phải dậy rửa mặt, xuất môn thượng triều.
Sáng sớm hôm nay, canh ba Bạc Nhai đã tỉnh rồi.
Trời vẫn còn tối, bên cạnh có tiếng thở quen thuộc, Bạc Nhai cảm thấy cằm
của Hoàng Linh Vũ đang gác lên vai mình, hơi thở ấm áp như có như không
thật trêu người. Hắn nhẹ xoay người, gác tay qua eo y. Khẳng định là do
đã quá quen thuộc, Hoàng Linh Vũ không hề tỉnh lại, ngược lại giống chú
chó con đang thời kỳ ăn bón, lắc lắc đầu, chui sâu hơn vào lòng Bạc
Nhai.
Thấy y không bị mình đánh thức, hai tay Bạc Nhai liền ôm cả lên, kéo người vào lòng, từ tốn vuốt thẳng lại mái tóc dài xõa tung sau lưng y. Hắn không biết trong lòng rốt cuộc là cảm giác thế nào, không
phải đặc biệt cao hứng cũng không phải đặc biệt sôi trào, chỉ là an an
tĩnh tĩnh muốn ôm y.
Hoàng Linh Vũ trước đây chịu đựng rất nhiều, tới mức hiện tại Bạc Nhai nghĩ tới tong lòng liền đau đớn khó chịu,
chẳng qua điều đó cũng không thể giảm đi cảm giác hạnh phúc, vì sau đó
hắn đã cản trở tất cả những gánh nặng này ở bên ngoài viện tử, thế giới
bên ngoài có phát sinh biến ảo gì cũng không quan hệ, bên ngoài là xuân
ấm thu lạnh cũng không quan hệ, trong viện tử này, hắn và y cùng nhau,
sau đó vĩnh viễn cùng nhau, thế là đủ rồi.
Hoàng Linh Vũ tựa hồ
cảm thấy nóng, mơ hồ tỉnh lại. Bạc Nhai dậy trước không biết, vì khi
Hoàng Linh Vũ mới tỉnh lúc nào cũng phải mơ hồ một chặp, hắn còn đang
tiếp tục vuốt lại mái tóc dài của Hoàng Linh Vũ.
Qua khá lâu,
Hoàng Linh Vũ rốt cuộc cũng bị động tác vuốt ve mang tính chất an ủi này thức tỉnh, dần phát giác được nguyên nhân cảm thấy nóng. Cằm của Bạc
Nhai gác lên đầu y, hai người dán sát vào nhau, trong chăn lại ấm quá
mức. Nhưng Hoàng Linh Vũ lại không muốn động.
Kỳ thật không khí
bên ngoài chăn vẫn rất lạnh, tay của Bạc Nhai ấm áp mà dịu dàng, chốc
chốc lại khiến người muốn ngủ, bất tri bất giác, Hoàng Linh Vũ dần mơ hồ lẩm bẩm ra tiếng, “Nóng quá”, rồi lui ra khỏi lòng Bạc Nhai, xoay lưng
hướng tường ngủ.
Bạc Nhai nhìn vòng tay trống rỗng của mình, có
chút không cam tâm, nhưng cũng không dám quá quấy rầy đối phương, vì thế bản thân lại lặng lẽ dán sát qua, hết sức cẩn thận hôn lên mái tóc dài
hỗn loạn sau lưng y, đủ nghiện rồi mới chịu yên tĩnh lại.
Tiếng gõ canh tư vang lên.
Bạc Nhai chần chờ một chút, đột nhiên nhớ ra tảo triều hôm nay Hoàng Linh
Vũ phải tham gia. Nhưng Hoàng Linh Vũ ngủ ngon như vậy, bình thường đều
là đợi hắn tảo triều trở về gọi dậy, giờ còn chưa sáng… đều tại những
chuyện tạp nham rối tinh rối mù đó, nếu trong triều không có nhiều lão
ngoan cố như thế thì tốt biết bao.
Giãy dụa tới giãy dụa lui, đến khi thực sự không thể tiếp tục dây dưa nữa, Bạc Nhai mới gọi người dậy.
Thế là người hầu hạ thay y bưng nước lục tục tiếng vào phòng, điểm mấy ngọn đèn, cả căn phòng đều sáng tỏ.
Hoàng Linh Vũ xoa xoa đôi mắt lèm nhèm, đột nhiên một chiếc khăn ấm phủ lên
mặt, khi nỗ lực nhìn, thì thấy là Bạc Nhai cầm khăn tay cẩn thận lau mặt y. Y bật cười, nói: “Ta có thể tự làm được, nhìn xem bọn họ đều đang
đợi thay y cho ngươi kìa.”
“Chuyện thuận tay mà, lập tức sẽ
xong.” Bạc Nhai không giao khăn tay cho y, tỉ mỉ lau sạch, quay đầu giao cho nha hoàn, rồi mới tới phiên bản thân mặc y. Tự có thị tùng bưng
dụng cụ súc miệng lên, cho Hoàng Linh Vũ tẩy miệng.
Thông lệ Đại
Yến, để triển thị quan uy, triều phục không thể thiếu trong ba tầng
ngoài ba tầng, cho dù trời nóng bức cũng đừng mơ có ngoại lệ, những tên
mập sợ nóng khi trở về nhà luôn là một mảnh ướp nhẹp. Hoàng Linh Vũ cảm
thấy mớ dày nặng phiền phức này so với quan phục Nhật Bản gồm mười hai
đơn y cũng không thua kém gì. Chẳng qua lúc này thật là nhìn sướng cả
mắt. Lúc trước Bạc Nhai vì sợ làm ồn y, đều len lén sang phòng khác mới
thay y, cơ hội như vậy không nhiều.
“Ngươi ăn chút gì trước đi,
đừng đợi ta.” Bạc Nhai nói, thị nữ đang mặc tầng y phục thứ tư lên cho
hắn. Tay áo đó rộng có tới hai thước, chỉ dựa vào sức của một người thì
vạn lần không thể mặc được.
Hoàng Linh Vũ nhìn, quả nhiên có
người bưng một dĩa điểm tâm, một chén cháo nóng hôi hổi vào, lắc đầu
nói: “Bao điểm tâm lại, lát nữa ta ăn trên đường.” Y lấy thường phục mặc vào, chống nạng xuống đất.
“Sao ngươi lại dậy rồi, ta còn chưa quấn đầu gối mà.”
“Hôm nay không cần, ta cứ muốn chống chân tàn của mình không quỳ lễ cho hoàng huynh ngươi, ngươi còn muốn ta thế nào nữa.”
Bạc Nhai thấy trong mắt y lấp lánh tia sáng giảo hoạt, bất giác cũng cười
nói: “Không quấn thì không quấn, dù sao ngươi có thể đi, ta vẫn không nỡ để ngươi quỳ cho hắn.”
Hoàng Linh Vũ thè thè lưỡi, lấy chén cháo lại húp, rồi hỏi: “Ngươi không ăn gì sao?”
“Ta hạ triều trở về mới ăn, hiện tại húp chút nước cháo là đủ.” Vì Hoàng
Linh Vũ tới khi hắn về mới tỉnh, Bạc Nhai không nỡ bỏ qua thời gian bên
nhau buổi sáng, nên đã dưỡng thành thói quen trở về mới ăn sáng, nếu
hiện tại hắn ăn, bất luận thế nào cũng ăn không ngon.
Những sự vụ cần thiết sử lý thỏa đáng xong, Bạc Nhai ôm Hoàng Linh Vũ lên, ngoài
cửa đã có hai chiếc kiệu chờ hầu. Hoàng Linh Vũ đảo mắt, nói: “Ta muốn
ngồi chung với ngươi.”
Bạc Nhai có chút kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ được y lại đưa ra yêu cầu thế này.
“Thế nào, đại kiệu tám người nâng của ngươi còn không nhấc nổi hai người chúng ta sao?”
“Ta cho là ngươi sẽ không nguyện ý để người khác thấy được chúng ta phu thê ân ái chứ.”
Hoàng Linh Vũ kề tai hắn thấp giọng nói: “Hiền thê nghe lời, bỏ một cỗ kiệu đi, tối nay vi phu trở về sẽ trọng thưởng.”
Bạc Nhai buồn cười lắc đầu, quay người bảo người dẹp kiệu, Hoàng Linh Vũ lại nói: “Tôn tử có dạy, gỗ mục không thể điêu khắc!”
“Ta thấy ngươi đây là hậu di chứng của Lục Mang Lâu đó, thích làm thầy
người!” Quanh đó không ai nói gì, bên cạnh tự có người giúp vén rèm lên, Bạc Nhai cúi đầu đặt người vào ngồi ổn, bản thân cũng ngồi vào bên
cạnh.