Trong Sài quốc, Mộ Dung Bạc Nhai có địa vị dưới một người trên vạn người,
kiệu phân cho không nhỏ, hai người ngồi cùng cũng không cảm thấy chật,
Hoàng Linh Vũ lấy điểm tâm ra, vô cùng nhàm chám đút Bạc Nhai một khối,
mình cũng ăn một khối.
Bạc Nhai quy củ ngồi ở đó, Hoàng Linh Vũ
bất giác cảm thấy buồn cười. Thật ra Bạc Nhai vì từng viết nhật ký về
‘một ngày tam tỉnh’ (*một ngày tự cảnh tỉnh nhiều lần), cũng không e sợ
Hoàng Linh Vũ xem được, cho nên y biết tại sao Bạc Nhai lại khẩn trương
như vậy. Không ngoài việc sáng sớm thức dậy tự nhiên sản sinh nhu cầu
sinh lý, không kịp thỏa mãn đã phải đi tảo triều, thỉnh thoảng sẽ mơ
mộng liên miên trong kiệu, cảm thấy vậy là khinh nhờn ái nhân, nên khi
về nhà ghi lại đã tự mắng chửi bản thân là ‘không bằng cầm thú’.
Bình thường y không ở bên cạnh hắn, Bạc Nhai đã có những mơ mộng như thế,
hiện tại y ngồi dán sát bên, vậy không phải là… nghĩ như vậy, Hoàng Linh Vũ hữu ý vô tình liếc nhìn xem đối phương có xuất hiện ‘phản ứng’ gì
hay không.
Ánh mắt trắng trợn đó chỉ khiến Mộ Dung Bạc Nhai bị
nhìn tới mặt đỏ tai hồng, cực chẳng đã đành vỗ vào tay Hoàng Linh Vũ,
nhẹ trách: “Nhìn cái gì mà nhìn, lát nữa chúng ta có chính sự phải làm.”
“Thiết, da mặt mỏng.” Hoàng Linh Vũ chật lưỡi liên miên, khiến Bạc Nhai giở
khóc giở cười, lại không nỡ chân chính ngăn cản y trêu chọc, thật là khó chịu như phải gánh băng hỏa lưỡng trọng thiên.
May mà đường đi
không dài, mà Hoàng Linh Vũ chẳng qua chỉ thích trêu chọc hắn mà thôi,
khi ra ngoài đối diện với người khác, thì vẫn rất đạo mạo thản nhiên.
Quả nhiên hạ kiệu bên ngoài điện, Hoàng Linh Vũ liền đeo lên gương mặt âm
trầm nghiêm túc bình thường, người bên cạnh không ai dám quấy rầy.
Bạc Nhai đích thân đẩy xe lăn của Hoàng Linh Vũ vào triều, căn phòng dài toàn là quan sử đang chờ đợi thượng triều.
Lúc này mọi người đều biết quân sư Lục Nẫm Giác thật ra chính là ôn thần
Hoàng Linh Vũ, từ sau trận hồ tám góc thoái ẩn giang hồ đã gần ba năm,
cũng không còn hỏi qua chuyện triều đình. Nhưng trong quân người nhận
tình của y, người sùng kính mưu lược chiến thuật của y cũng không ít, xa xôi vẫn tìm tới hỏi ý.
Trong đó có mấy gương mặt trẻ tuổi, Hoàng Linh Vũ và Bạc Nhai đều nhận ra, là người do Lục Mang Lâu bồi dưỡng ra, hiện tại đã thi giành công danh tiến vào triều đình. Không chỉ Sài
quốc, ngay cả Nam Hàn cũng bắt đầu lục tục có người của Lục Mang Lâu
tiến vào. Mấy người này giả vờ rất giống, chỉ gật đầu thi lễ với Bạc
Nhai, còn Hoàng Linh Vũ cạnh đó, dứt khoát cứ giả như chưa từng gặp
không quen biết.
Trong lúc hàn huyên, một nội thị từ bên ngoài đi vào, nhìn trái phải, phát hiện Mộ Dung Bạc Nhai trong đám người, bước
vội tới. Người bên cạnh thấy nội thị bên người hoàng đế, biết là có
chuyện, nên tự động tránh đường.
Nội thị đó đi tới cạnh Hoàng
Linh Vũ, thấp giọng nói: “Thịt sống đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần gọi
thì bất cứ lúc nào cũng có thể đưa lên, hoàng thượng bảo ta hỏi ngài,
còn có thiếu sót gì không?”
“Đủ rồi.” Hoàng Linh Vũ nghĩ nghĩ, lại nói: “Trong thiện phòng có vật sống hung mãnh gì không?”
“Ta đi hỏi thử.”
“Đợi lát nữa tùy tiện dắt một con còn sống không quá lớn cũng không quá bẩn
tới ngoài Triều Dương điện chờ, tùy tiện loài nào cũng được, đều sử dụng được.”
“Đã biết.” Nội thị nói, cong lưng ra ngoài.
Không
bao bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng đồng gõ, mặt trời bắn ra tia sáng
đỏ đầu tiên trong ngày, thời gian thượng triều đã đến. Những quan viên
khác thân mặc quan phục dày nặng phiền phức đều xếp hàng đi vào Triều
Dương điện, duy chỉ có Hoàng Linh Vũ phục sức bình dân nghênh ngang để
Bạc Nhai đẩy xe lăn, nghênh ngang đứng vào thủ vị (*vị trí đầu tiên) của văn chức.
Trong số quan sử thượng triều có không ít người là kẻ
tóc bạc, cũng có vài thiển cận hẹp hòi, dựa vào thế hệ vi quan, môn sinh phân bố, trong quan trường cũng có thế lực, thấy một bình dân đứng ở
thủ vị, trong lòng phẫn hận bất bình. Nhưng vì đã vào cung, không thể
phát tác.
Khi chân chính đi vào nơi triều nghị, trừ mấy người Lục Mang Lâu, tất cả đều ngốc lăng. Thì ra trên đất phân ra hai hàng bàn
ghế, chiếm cứ chỗ đứng bình thường của các đại thần. Mọi người quay mặt
nhìn nhau, không biết nên thế nào mới tốt.
Mộ Dung Bạc Nhai không để ý tới những lời thì thầm to nhỏ kia, đẩy Hoàng Linh Vũ lên thủ vị
văn chức, dìu y ngồi xuống chỗ, quay người đi lên ngồi ở tầng hai hoàng
thềm. Đến lúc này, mới có nội thị thông truyền: “Hoàng đế giá đáo__”
Mộ Dung Nam Cẩn vẫn như bình thường từ thiên điện đi vào, một trái một
phải dắt theo hai hài tử của mình. Thấy giữa hoàng thềm Bạc Nhai đã vào
ngồi, mà các quan viên còn đang túm tụm từng nhóm, bất giác buồn cười.
Hắn thị ý để hai vị hoàng tử chưa thành niên đến ngồi bên cạnh Bạc Nhai, rồi nói: “Chúng vị ái khanh cớ gì rối bời, còn không mau mau ngồi vào?” Hắn biết rõ hôm nay trình diễn tuồng gì, đều là vì những lão ngoan cố
đó cứ ngăn cản hắn xóa bỏ cựu chế, sau này hắn lại vẫn có chỗ cần dùng
tới những lão ngoan cố, nên không tiện đích thân trách mắng, vì thế liền mời Hoàng Linh Vũ ra làm nhân vật xấu.
“Bệ hạ, đây là sắp cử hành triều yến?”
“Tảo triều hôm nay, tự nhiên không phải là triều yến. Những chỗ ngồi này đều là chuẩn bị vì chúng ái khanh, triều nghị cực khổ, mọi người đều ngồi
cả đi.”
Vừa nói xong, lập tức có một lão thần bước ra khỏi hàng, ngũ thể chạm đất quỳ xuống nói: “Bệ hạ! Bệ hạ__”
“Tần thượng thư có chuyện gì cần tấu trình? Không cần quỳ, cứ ngồi rồi hãy nói.”
“Bệ hạ ngàn vạn lần không thể a bệ hạ! Triều đình là thiên hạ chi trọng, từ khi bệ hạ lập quốc tới nay, xóa bỏ cựu lễ không biết đã bao thứ, hôm
nay chẳng lẽ nhất định muốn xóa bỏ lễ quỳ? Bệ hạ, hiện tại lễ nghi bất
chính tôn ti bất minh, là muốn để thiên hạ bách tính xem thiên tử cũng
như phàm nhân sao!”
Mộ Dung Nam Cẩn nhìn sang phía Bạc Nhai, hai
vị tiểu hoàng tử mặt lộ vẻ hưng phấn nhìn chỗ Hoàng Linh Vũ, ghé vào bên tai Bạc Nhai thầm thì to nhỏ. Hóa ra, Hoàng Linh Vũ thường xuyên được
Bạc Nhai lén bế tới đông cung, không cẩn thận trở thành đại anh hùng
trong lòng hai vị hoàng tử, vì Bạc Nhai thúc thúc nghiêm túc đáng sợ sợ
nhất chính là Hoàng Linh Vũ, mà những kẻ được gọi là thái phó, học sĩ
nếu so với Hoàng Linh Vũ thì cô lậu thiển cận rất nhiều. Hai hài tử này
là lần đầu tiên thấy Hoàng Linh Vũ thượng triều, biết có trò hay để xem, tư thế ngồi cũng đoan chính hơn rất nhiều, sóng lưng thẳng tắp.