Rất nhiều năm về sau, thiên hạ thái bình. Ý nghĩa của thái bình chính là,
người nhàn rỗi rất nhiều… bất luận thế nào, đám người nhàn rỗi này đều
vây quanh Hoàng Linh Vũ. Vui vẻ sống tách biệt ngoại thế, thỉnh thoảng
tới phố chợ đánh nháo một phen.
Lương Tiểu Tiểu hiện tại đã qua hai mươi, như nguyện lấy được một người vợ trắng trẻo, còn trở thành cha của một bé gái.
Với thân phận trang nghiêm hiện tại hắn cuối cùng có thể thoát khỏi vận
mệnh bi ai không thể không giả nữ nhân kia, trở thành nhân vật lớn một
bậc trong Lục Mang Lâu, hiện tại còn dẫn theo hai học sinh lớp đặc công.
Vì để cho hắn và phu nhân có một không gian phát triển tốt đẹp, trong cốc
đặc biệt vì bọn họ dựng một gian trúc lâu giữa sườn núi, cùng với đám Lý Sảng làm hàng xóm láng giềng.
Nghe nói một hôm nào đó, đám ma
đầu giết người không chớp mắt này lại tới lê la tán dóc__ bổ sung câu
ngoài lề, từ khi lão đại Hoàng Linh Vũ của Lục Mang Lâu và ‘vị đó’ của
Nam Hàn quốc hòa hảo, từ ngữ mới lạ muôn màu muôn vẻ bắt đầu lưu hành
trong thế giới này. Chẳng hạn gọi sư phụ là ‘lão sư’, chẳng hạn đổi sư
huynh thành ‘học trưởng’, chẳng hạn…
“Sinh đản, chơi trò gì đây, Hoàng đại sắp sinh đản?!!” (*Đẻ trứng: âm đọc: Sheng Dan)
Lương Tiểu Tiểu vẻ mặt kinh dị. Lúc đó hắn đang điều chế hương phấn cho phu
nhân của mình, tuy đã thoát khỏi nghề giả nữ nhân nhiều năm, nhưng thủ
thuật dù sao cũng không thụt lùi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ kiếm thêm rất
nhiều thu nhập từ thôn trấn thành trì ngoài cốc, đủ để bổ sung gia dụng, thậm chí còn có thể để học sinh mua về không ít dụng cụ mới.
Đôi mắt to long lanh của Lý Sảng đảo loạn, lúc thì liếc nhìn Lương Tiểu
Tiểu, lúc thì liếc nhìn Lương phu nhân, cuối cùng không thỏa mãn nói:
“Tiểu Tiểu, ta vẫn thích tướng mạo giả nữ của ngươi hơn.”
“…” Lương Tiểu Tiểu trầm mặc nhìn sang phu nhân của mình.
Người bên cạnh, bất luận là Nhạc Huy, hay là Thu Nhược Thủy, hoặc thậm chí là lão sư Trình Bình của họ, toàn bộ đều trừng to mắt nhìn Lý Sảng, giống
như đang nhìn một cổ tử thi đã sắp được đóng quan.
Lương phu nhân cười tới mê người, nhưng hễ là người thì đều biết, đây chính là nữ ma
đầu không hề thua kém gì Thu Nhược Thủy a! Một kẻ tàn nhẫn, một kẻ lang
độc, một kẻ hiềm thù tất báo, hầu như chính là phiên bản của Thu Nhược
Thủy. Mà trên thực tế cũng là như vậy, Lương phu nhân trước khi theo
Lương Tiểu Tiểu, đích thật được ‘ma nữ’ Thu Nhược Thủy mà trong Lục Mang Lâu người người nghe tới đều biến sắc xem là thần tượng.
Không
cần người khác nói nhiều, lời đã ra khỏi miệng, Lý Sảng lập tức biết đã
chuốc lấy phiền phức, tử thương thì không rồi, nhưng theo như kinh
nghiệm của hắn, có lẽ trực tiếp chết còn có mặt mũi một chút. Nghe nói
tháng trước Lương thị phu phụ cùng xuất môn bán hương phấn, trên đường
gặp một ác bá trêu cợt Lương Tiểu Tiểu__ đừng hoài nghi, ác bá đó chính
là nhìn trúng phụ nam nhà lành mi thanh mục tú, ngoài tú trong tuệ này.
Lương phu nhân cái gì cũng không nói, cũng không động, cứ lấy mắt ngó tướng
công nhà mình đem tên ác bá kia lột sạch y phục treo lên cửa thành. Bách tính đi đường không ai không tán thưởng, đủ biết nam tử này đã nhiều
lần ác đức cường thưởng dân nam chưa thành.
Vốn dĩ nếu kết thúc
như vậy, cũng không thể thể hiện uy lực của Lương phu nhân. Nhưng mà,
phàm là tam cô lục bà đại thúc đại thẩm đi ngang cửa thành, toàn bộ đều
tận mắt thấy được một màn không thể nào tin nổi__ ác bá đó toàn thân đỏ
bừng, bộ vị nổi rõ lên nhất đó, giống như ăn cỏ bò điên, chốc lên chốc
xuống, chốc co chốc duỗi, liên tục không ngừng, công năng này quả thật
còn hoành tráng hơn cả ‘một đêm thượng mười lần’. Ác bá đó vẻ mặt thống
khổ, lệ tràn lan, liên tục cầu tha: “Ta không dám nữa, không bao giờ dám nữa, cho ta ngừng lại đi! Tiểu ca, đại gia, gia gia, tổ tông, A Ngưu
cầu ngài mà…”
Lúc đó Lương phu nhân ở dưới thành cười lạnh: “Cứ
treo hắn ở đó một ngày, ai dám thả xuống, ta sẽ cho kẻ nó nếm thử ‘thiên đả lôi phách tiêu hồn tán’ này!” Thì ra ác bá đó cầu sai người rồi,
dược là do ‘nãi nãi’ phóng, không liên quan tới ‘gia gia’.
May mà nàng chỉ nói nói mà thôi, thật có người đi giải cứu nàng cũng không
thật động thủ, nhưng chỉ một câu nói đã có thể nhìn ra cách dùng dược
hiểm ác của nữ tử này, thủ đoạn cay độc, không thua kém gì Thu Nhược
Thủy.
Nghe nói sau lần đó, tên ác bá kia không còn dám có hứng
thú gì với nam tử nữa, đối với những nữ tử tướng mạo khôn khéo, trông
giống như tính cách ôn thuận thì càng tránh như rắn rết.
Tạm
ngừng ở đây, Lý Sảng nghĩ tới đây, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh. Hắn lập tức sửa miệng: “Mỗi lần Tiểu Tiểu hóa trang sử dụng bánh màn thầu đều
là tự tay làm, rất ngon, thật khiến người tưởng niệm!”
Đáng tiếc
Lương phu nhân không tiếp màn này, còn đang vui sướng lia miệng, nụ cười đó rất sáng lạn, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến bức họa nữ
quỷ toét miệng dưới tay họa sư Cao Quản của Lục Mang Lâu.
Dù sao
cũng là cùng một túc xá thuở nào, Lương Tiểu Tiểu nổi lên lương tâm chặn lại ánh mắt như muốn nuốt chửng người của phu nhân, nói: “Vấn đề lệch
đi quá xa rồi, Trình lão sư vừa nhắc tới ‘sinh đản’ đó là chuyện gì?”
Trình Bình lấy thước gõ xuống, Lương phu nhân lúc đầu cũng là học sinh do hắn dẫn dắt, đối với hành vi lão sư giáo huấn học sinh này, nàng ngầm thừa
nhận.
Trình Bình vuốt râu, nói: “Thánh nhân chi đản sinh, còn gọi là thánh đản, đợt trước khi Diêm Phi Hoàng liên lạc, có ngẫu nhiên đề
cập tới.” (*Ngày thánh nhân ra đời, còn gọi là Giáng Sinh)
“Ngươi nếu không giải thích rõ ràng, ta còn cho là ‘Thánh nhân chi đản gọi là
thánh đản’ đó.” Lý Sảng không vui nói. (Trứng của thánh nhân gọi là
thánh đản.)
Nhạc Huy hỏi: “Vậy lão Diêm có đề nghị gì không?”
Hiện tại hắn cũng coi như là y sinh chuyên chức trong lâu, nói chuyện
trầm ổn hơn nhiều.
“Ý của ta và hắn, Hoàng đại dù sao cũng tính
là thánh nhân. Không bằng tổ chức một thánh đản tiết cho y thế nào?”
(*Lễ Giáng Sinh) Trình Bình vui tươi nói, cũng khó trách hắn có cảm giác này, năm đó nếu không phải là Hoàng Linh Vũ dẫn hắn rời khỏi nghề sát
thủ đó, hắn căn bản không biết trên thế giới này còn có thể có cuộc sống tự tại như vậy.
Nhạc Huy quái dị không ngừng: “Lão thiên gia!
Lão Diêm không phải rất thành thục sao, sao cũng nghĩ ra chủ ý tồi như
thế. Hoàng đại tự do nhàn tản đã quen rồi, mấy năm nay bị nam nhân nhà
hắn dưỡng tới mức càng lúc càng lười biếng tùy ý, các ngươi bày ra một
bữa tiệc long trọng như lễ tết cho y, y có thể cao hứng sao!”
Phu nhân Thu Nhược Thủy cho tới nay vẫn chưa qua cửa của hắn cười lạnh nói: “Y cũng quá nhàn tản rồi. Lão Diêm đã nói, có quyền lợi tự nhiên là
phải gánh vác nghĩa vụ, nếu y đã có thể an an tâm tâm ‘dưỡng lão’, không phải là nhờ vào chúng ta sao. Cho nên y tự nhiên cũng có nghĩa vụ lấy
lòng chúng ta.”
“Chúng ta tổ chức cái này… chẳng lẽ…”
Thu
Nhược Thủy nói: “Ngươi cũng quá thiện lương rồi, chúng ta làm đại sự như vậy, tự nhiên là vì muốn khiến Hoàng đại tới ‘lấy lòng’ chúng ta a.”
Nói tới đây, ngay cả Lương thị phu phụ cũng không kìm được ném ánh mắt tràn đầy nghi vấn về phía Trình Bình__ tại sao, tại sao Trình lão sư vẫn
luôn trung tâm như một với Hoàng đại, cũng trở nên máu lạnh như thế, thế nhưng lại để vị đại nhân Hoàng Linh Vũ trở thành công cụ lấy lòng học
sinh!
Đại ác nhân Diêm Phi Hoàng xuyên việt tới đây, nguyên lão
đời thứ nhất của Lục Mang Lâu, cùng phái thanh niên đời thứ hai mật mưu
thương nghị, thánh đản tiết phiên bản xóm núi đầu tiên của thời đại này
sắp ra lò…