Con đường đẹp đến mấy cũng có điểm cuối, có ngày xuất phát ắt có ngày về.
Dù suốt quá trình đều kích động phấn khởi, nhưng quay về tắm rửa đặt lưng xuống giường, Tần Phóng vẫn cảm thấy cả người ê ẩm, mệt như cún.
Thoạt nhìn Hình Viêm không có vẻ mệt mỏi, nhưng lúc Tần Phóng tắm rửa xong đi ra thì anh đã ngủ rồi, Tần Phóng cũng vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Hai người ngủ suốt cả sáng, đến lúc tỉnh dậy cũng đã hơn mười một giờ. Tần Phóng mò điện thoại ra nhìn, trên màn hình thông báo ba cuộc gọi nhỡ của Giản Mộc Dương.
Tần Phóng ngẩng đầu lên nhìn về phía Hình Viêm, thấy anh còn chưa tỉnh dậy, cậu xỏ dép ra ngoài trả lời điện thoại của Giản Mộc Dương.
Giản Mộc Dương bắt máy rất nhanh, nhưng Tần Phóng vừa nghe thấy giọng cậu nhóc liền chau mày.
“Sao vậy Dương Dương?”
Giản Mộc Dương gọi một tiếng “Anh ơi”, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi: “Ba cãi nhau với mẹ em.”
“Không phải sợ.” Tần Phóng dỗ cậu nhóc, “Người lớn cãi nhau là chuyện bình thường mà.”
“Nhưng trông mẹ em lạ lắm, trước giờ mẹ chưa từng như vậy.” Giọng Giản Mộc Dương nhỏ xíu, dường như đang ở trong phòng của mình, “Mẹ khóc mãi, sau đó ngủ rồi.”
“Không sao đâu,” Tần Phóng lặp lại một lần nữa, “Không phải sợ.”
Tần Phóng không biết vì sao Giản Minh Đào và Đổng Nhân lại cãi nhau, cũng không có hứng thú muốn biết, có lẽ bởi vì mang thai lòng nhiều ưu tư. Thế nhưng Giản Mộc Dương ở trong điện thoại khóc với cậu, vẫn khiến Tần Phóng hơi lo lắng. Giản Mộc Dương hiếm khi khóc, là một cậu nhóc thích cười.
Giản Mộc Dương khẽ hỏi: “Anh ơi bao giờ anh về…”
Tần Phóng liếc nhìn điện thoại di động nửa buổi, nói với cậu nhóc: “Sắp rồi.”
“Thế anh nhớ về nhà nhé,” Giản Mộc Dương nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh.”
“Được rồi.” Tần Phóng nhận lời cậu bé.
Ra ngoài chơi mấy ngày, về cơ bản điện thoại đều mất liên lạc, tìm cậu thường không có chuyện gì quan trọng, cần trả lời lúc nhìn thấy cậu sẽ trả lời, chuyện không quan trọng thì cậu không đáp. Sau mấy ngày điện thoại tích được một đống tin nhắn, Tần Phóng chỉ nhìn qua, đều là mấy tin không đâu.
Lúc cậu ra khỏi phòng vệ sinh cũng đúng lúc Hàn Tiểu Công ở trên tầng đi xuống.
“Hey, về rồi à?” Hàn Tiểu Công đút tay vào túi quần, từ tốn xuống tầng.
“Chào buổi sáng.. à trưa.” Tần Phóng cất tiếng chào hỏi, trên tay vẫn còn dính bọt nước.
Hàn Tiểu Công ngáp một cái, hỏi cậu: “Ăn cơm chưa?”
“Vừa mới dậy,” Tần Phóng nói, “Vẫn chưa.”
“Thế thì tốt quá, đi cùng nhau không?” Hàn Tiểu Công lấy một lát bánh mì sandwich trên bàn trà, cắn một miếng, “Anh đói quá.”
Lúc Tần Phóng vào thay quần áo Hình Viêm vẫn còn đang ngủ, cậu nhẹ nhàng thay đồ, cùng Hàn Tiểu Công ra ngoài ăn trưa.
Trong bữa trưa Hàn Tiểu Công hỏi Tần Phóng có chụp ảnh không, Tần Phóng gật đầu, hai người add wechat, Tần Phóng gửi ảnh cho anh ta.
Ảnh đại diện của Hàn Tiểu Công là một màu xám, màu xám đậm nghiêng về đen. Điều này thật khiến người ta ngạc nhiên, Tần Phóng cứ đinh ninh ảnh đại diện chính là ảnh anh ta, không phải ảnh chân dung thì cũng không theo phong cách này.
Hàn Tiểu Công lật xem ảnh chụp: “Được phết đấy, chao ôi mấy người các cậu thích những cái này à, ngầu thật.”
Tần Phóng ăn đồ, không lên tiếng.
Hàn Tiểu Công vừa ăn cháo hải sản, vừa chọn mấy bức ảnh để đăng lên weibo, anh ta cười bảo: “Ảnh đẹp quá.”
Trong đó có bức ảnh sườn mặt của Hình Viêm, Hàn Tiểu Công đưa điện thoại cho Tần Phóng, để cậu xem bình luận. Trong bình luận có người bảo cuối cùng Hàn Tiểu Công cũng nhớ ra mình còn tài khoản weibo cần quản lý, còn lại phần lớn đều khen đẹp trai. Bình luận nhảy liên tục, Tần Phóng rất bất ngờ vì weibo của Hàn Tiểu Công có nhiều fans như vậy. Cậu nhìn thử, có hơn 2 triệu fan.
Tần Phóng không chú ý mấy chuyện này, cậu chỉ follow weibo mấy người bạn cậu quen.
“Mấy cô bé cũng thích xe mô-tô,” Hàn Tiểu Công đóng weibo, tiếp tục ăn đồ, “Anh Viêm ở chỗ tôi nhiều fan phết.”
“Anh từng đăng ảnh của anh ấy à?” Tần Phóng hỏi.
“Từng đăng rồi,” Hàn Tiểu Công nói, “Nhiều lúc không muốn chụp ảnh, lại không thể không đăng gì cả, thành thử bên người có gì thì đăng cái đó.”
Tần Phóng rất ngạc nhiên: “Anh ấy cho anh đăng lên à?”
Hình Viêm nhìn về phía anh ta, Hàn Tiểu Công xua tay: “Tôi không biết thật mà.”
Ban nãy Châu Tư Minh xuống tầng đụng phải Hình Viêm, liếc mắt nhìn anh không nói tiếng nào đã bỏ đi, mặt sa sầm lại. Hình Viêm cũng không nói chuyện với anh ta, hai người họ vốn ít nói chuyện.
Hàn Tiểu Công dựa vào sofa, từ tốn nói: “Có người tới đòi tiền ông ấy, tôi cho ông ấy tiền, ông ấy trả lại.”
Tần Phóng chau mày nhìn anh ta, Hình Viêm cũng nhìn lại.
Hàn Tiểu Công nhắm mắt dựa hẳn vào sofa, lại nói: “Ông ấy chửi tôi, tôi cũng chửi lại, sau đó ông ấy bỏ đi. Sau đó nữa thì tôi không biết thật.”
Một lúc sau Hình Viêm “Ừ” một tiếng, đoạn hỏi: “Tư Đồ đâu?”
“Không biết nữa.” Hàn Tiểu Công nói, “Chắc đi tìm chỗ để viết nhạc rồi.”
Mấy ngày qua nhóm Hình Viêm đi, về cơ bản Hàn Tiểu Công cũng không gặp hai người họ, hỏi anh ta cái gì anh ta cũng không biết. Nhưng anh ta nói có người tới đòi tiền Châu Tư Minh, chuyện này rất bất ngờ.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Phóng nghe thấy bọn họ nhắc tới chữ “Tiền”, mấy người này thoạt nhìn không thiếu tiền. Hình Viêm còn có thể chơi mô-tô, Tư Đồ thì mải chơi hoa chơi cỏ cũng không có vẻ lo kế sinh nhai, Hàn Tiểu Công càng khỏi phải nói, Tần Phóng không hiểu rõ nhưng ban nãy cũng đã nhìn thấy weibo 2 triệu fan của anh ta, anh ta không thể thiếu tiền. Mà đúng là so với mấy người này Châu Tư Minh có vẻ bình thường hơn nhiều, cũng chỉ ăn mặc như sinh viên bình thường.
Người khác tới đòi tiền, bởi gây phiền phức hay vì thiếu nợ, chuyện này rất khó nói.
Tần Phóng không nghĩ nhiều về chuyện này, dù sao cũng không liên quan gì tới cậu, cậu và Châu Tư Minh không gần gũi đến mức có thể quan tâm lẫn nhau, bây giờ hai người vẫn được coi như một nửa kẻ thù. Tuy rằng Tần Phóng đã sang trang rồi, nhưng cái miệng Châu Tư Minh vẫn ngứa đòn không chịu yên, rõ là phiền phức.
Kỳ nghỉ đã trôi quá nửa, lại mấy ngày nữa trôi qua, cũng không còn nhiều ngày nữa.
Bão đổ bộ, mấy ngày liền mưa liên miên, gió cũng thổi mạnh. Ngoài Châu Tư Minh ra, mấy người còn lại hiếm khi đều ru rú trong nhà không đi đâu, ai lo việc người nấy, chạm mặt thì nói qua loa vài câu.
Trời mưa to, tầng hai lại bắt đầu bị dột, buổi tối Hàn Tiểu Công ôm đồ tới phòng Tư Đồ. Bình thường hẳn là Châu Tư Minh sẽ xuống phòng Hình Viêm ở, nhưng Tần Phóng chiếm giường, Châu Tư Minh đều ngủ ở sofa trong phòng khách.
Tần Phóng không muốn chiếm chỗ của người khác, cậu đặt phòng.
Hình Viêm không cho cậu đi, “Đừng nhiều chuyện, cậu đi rồi cậu ta cũng không vào đâu.”
“Sao lại thế?” Tần Phóng chau mày hỏi.
“Dở chứng.” Hình Viêm nói, “Khoảng thời gian này hai người có cơ hội thì đánh một trận đi.”
“Cái miệng anh ta ngứa đòn thật.” Tần Phóng gật đầu nói.
Châu Tư Minh vẫn cứ xụ mặt suốt một thời gian dài, mỗi lần nhìn thấy Tần Phóng ánh mắt lại có vẻ hậm hực, nhưng Tần Phóng không muốn hết kỳ nghỉ còn đánh nhau với anh ta một trận, chủ yếu là sợ những người còn lại khó xử, bởi vậy nên cũng không nói gì với anh ta.
Giờ cậu đã rất thân quen với Hình Viêm, Tần Phóng đùa anh: “Nếu em với anh ta đánh một trận, anh còn giúp anh ta không?”
Lúc đó Hình Viêm đang ngồi trên giường đọc sách, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn về phía bên đây, anh suy tư một lúc rồi bảo: “Tôi xem trò vui.”
“Lạnh lùng thế,” Tần Phóng nói, “Hai ta tốt xấu gì cũng đi cùng xe nhiều ngày như vậy.”
Hình Viêm cúi đầu tiếp tục đọc sách, bảo rằng: “Cậu ta không đánh lại cậu đâu.”
Tần Phóng đưa tay xoa xoa bụng mình, nhìn Hình Viêm, môi nhoẻn cười từ tốn cất tiếng: “Thế sao em phải chịu thiệt chứ?”Tác giả có lời muốn nói:
Ngày hè nằm mộng, tới lúc tỉnh giấc rồi.M: Có bạn ngây thơ hỏi là 39 mới ngủ dậy à. 39 bảo, không, chụy bảo mấy đứa tỉnh lại đi ấy, ngày hè ngọt ngào kết thúc rồi…