Tình Toả Thâm Cung

Chương 16



Cuối thu, hoa cúc nở rộ khắp cung uyển, đóa hoa rực rỡ ánh vàng, vô cùng hoa lệ. Nhưng vẻ đẹp này lại không che dấu được mùa thu sắp đi qua. Cây cối ở phía Bắc chỉ trong một đêm đã lặng lẽ ngã vàng, lá khô không ngừng rơi xuống vùi lấp con đường được lát bằng đá hoa cương, vài thái giám đứng co ro trong gió lạnh, mặt đường vừa được quét sạch, một cơn gió thổi qua, lại phủ đầy lá rụng.

Tại một tòa đình viện bình thường trong hậu cung, bức rèm lụa lả lướt ngăn hơi lạnh ngoài song cửa, hương trầm lượn lờ sưởi ấm căn phòng. Trong tấm gương đồng trên đài trang điểm, phản chiếu hình bóng một mĩ nhân, đôi mày lá liễu, làn da trắng như tuyết, trán cao mũi thẳng, mắt phượng quyễn rũ dịu dàng. Giang Thải Nguyệt ngẩn ngơ nhìn mình trong gương, nhất thời nhíu mày lại.

Lúc mới tiến cung vào một tháng trước, nàng là người được sủng ái nhất trong các tần phi mới vào, đế vương uy mãnh ngày ngày triệu nàng làm bạn. Cứ tưởng, ân sủng như vậy chính là yêu, ai ngờ, hồng nhan chưa già, ân ái đã dứt, sau khi tỉnh mộng, chỉ còn gương mặt nén nước mắt trước gương, che dấu vạn nỗi đau đớn, ngày ngày chờ đợi bóng hình đế vương trong căn phòng trống rỗng. Tình yêu, thật sự đi nhanh như vậy sao? Hoặc là, đó căn bản không phải là yêu?

Nàng cũng hỏi qua các tỷ muội trong hậu cung, mỗi người đều cười khổ, bọn họ nói, hoàng thượng mê luyến vị nam tử người hán kia cũng không phải ngày một ngày hai, bao lâu nay, chẳng phải bọn họ đã độc thủ phòng không mà sống sao? Chịu đựng? Nàng không hiểu, ít nhất cô gái mười sáu tuổi khát vọng tình yêu như nàng còn chưa hiểu. Vị hoàng tử tiền triều đó, rốt cục là người như thế nào?



Sau lần hồi cung này, Hiên Viên Kính ngày ngày một tấc không rời Trần Danh Thu, ngay cả lâm triều, cũng nhất định bắt Thu phải ở trong phạm vị tầm mắt của hắn thì mới bằng lòng, tựa hồ chỉ cần một chút lơi lỏng, người yêu sẽ lại biến mất tăm. Trần Danh Thu không muốn tham dự chính sự, cũng chỉ phải ngồi buồn ở một góc đại sảnh mỗi khi lâm triều, mà Hiên Viên Kính sẽ không ngừng đảo mắt tìm kiếm sự tồn tại của y, sau đó mới không yên lòng nghe các thần tử bẩm báo.

Đột nhiên lại ngẩng đầu lên, góc đại điện đã mất bóng Thu. Hiên Viên Kính đứng bật dậy, lo lắng hỏi: “Thu đâu? Y đi đâu rồi? Ai thấy y không?”

Tiểu thái giám ở bên cạnh dập đầu, thấp giọng nói: “Vương gia vừa đi về rồi, y nói quá chán”

Hiên Viên Kính nhấc chân muốn đi, lại bị Trần Danh Hạ cản lại: “Hoàng thượng, vụ án tuần phủ Sơn Tây tham ô còn đang chờ hoàng thượng nhanh chóng ra quyết định, Lí đại nhân còn muốn bẩm báo với hoàng thượng về việc cứu nạn ở Thiểm Tây, xin hoàng thượng dừng bước ”

“Xin hoàng thượng dừng bước —” thần tử cả triều cùng nhau quỳ xuống, thanh âm vang dội quanh quẩn trong đại điện.

Hiên Viên Kính bất đắc dĩ ngồi trở lại long ỷ: “Biết rồi, trẫm nghe các người bẩm báo xong rồi bãi triều là được chứ gì? Ai có việc gì thì nói nhanh đi!” Hắn đã sớm tăng cường phòng bị trong ngoài hoàng cung, còn có Vệ Hân dẫn người đi theo y, hẳn là trong thời gian một khắc này, Thu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu?



Cuối cùng cũng bỏ rơi được Hiên Viên Kính, Trần Danh Thu thong thả tản bước trong ngự hoa viên, một đám thị vệ bám theo từ xa. Vài ngày nay Hiên Viên Kính luôn bám theo y như hình với bóng, nổi giận cũng vậy, châm chọc khiêu khích cũng vậy, những trò trước đây có thể dễ dàng chọc giận hắn giờ lại hoàn toàn mất tác dụng, vô luận y nói gì làm gì, đối phương vẫn cười hạnh phúc đi theo phía sau. Cứ tiếp tục như vậy, y sắp bị hắn làm cho suy nhược thần kinh rồi. Chẳng lẽ, cái tên hoàng đế ngốc nghếch kia đã tìm ra phương pháp đối phó với y?

Tuy đã cuối thu, nhưng trong ngự hoa viên tụ tập các loại hoa cỏ quý trong toàn quốc vẫn tươi tốt như trước, nhìn khắp nơi, là một mảnh giao thoa giữa xanh và đỏ. Nhưng xưa nay Thu không thích cảnh trí như vậy, không chỉ một lần, y chỉ vào  đám hoa cỏ núi giả này mà than chúng quá thô tục, bất quá dựa vào trình độ thưởng thức của Hiên Viên Kính, có thể trông cậy thuộc hạ của hắn trang trí ra loại cảnh sắc cao nhã nào đây?

Lững thững bước trên con đường mòn nhỏ trong rừng, lớp lá dày dưới chân vang lên những tiếng lạo xạo, từ nhỏ Thu đã thích những tiếng động này, mỗi khi nghe thấy, tựa hồ lại mang y trở về thời thơ ấu vô ưu vô lo. Bỗng nhiên, một căn chòi hóng mát nhỏ bằng gỗ xuất hiện cuối con đường, không biết vì sao bỗng nhiên có hứng thú uống trà. Cái gọi là ‘Nhất nhân đắc thần, nhị nhân đắc thú, tam nhân đắc vị, thất bát nhân thị danh thi trà’ (:( bạn cũng không hiểu), người uống trà là ‘người trầm tĩnh’, nơi uống trà cũng phải u nhã thanh tĩnh. Y quay đầu nhìn một đám thị vệ bám đuôi ở phía sau, nhất thời cảm thấy mất hứng

“Ê, các ngươi đi mang dụng cụ pha trà của ta đến đây, sau đó cút hết cho ta”

Vệ Hâm nhìn gương mặt bất thiện của vương gia, lại nhớ đến dáng vẻ rống giận của hoàng đế, nhất thời cảm thấy khó xử. Nếu vương gia lại biến mất trong tay hắn một lần nữa, cho dù hắn có đi theo hoàng thượng nhiều năm, chỉ sợ cũng không còn mạng để sống qua một lần thiên uy chấn nộ nữa. Đang định dùng lời lẽ dịu dàng khuyên bảo, ngẩng đầu lên, vừa vặn đón lấy ánh mắt giết người của Trần Danh Thu. Ai, cái gọi là ‘nô tài’ khó làm lắm a

Do dự một hồi lâu, Vệ Hâm vẫn là nghe lời đuổi hết thị vệ đi, tự mình ngoan ngoãn trở về lấy dụng cụ pha trà cho Thu

Một khắc sau, dụng cụ pha trà đã mang tới, Thu lại dùng mấy cái liếc mắt để đuổi Vệ Hâm đi, bắt đầu pha trà.

Pha trà, chia thành hai trình tự nấu nước và pha trà, mỗi một trình tự đều cực kì cẩn thận. Sau khi đặt bình đựng nước lên bếp tre, thì phải dựa vào ‘nghe tiếng’ để nhận biết lần sôi thứ nhất, thứ hai, thứ ba của nước. Sau lần sôi thứ nhất, bỏ vào một lượng muối vừa phải, sau lần sôi thứ hai dùng đũa trúc khuấy nước, tách bọt trà từ phần trung tâm xoáy nước, đợi đến lần sôi thứ ba, mới chân chính bắt đầu pha trà.

Cho nên, pha trà là một môn học, cũng là một loại sở thích

Trong rừng trúc yên tĩnh không tiếng động, đúng là nơi thích hợp nhất để chờ nước sôi. Trần Danh Thu lẳng lặng nghiêng tai lắng nghe tiếng nước sùng sục trong bình, chờ lần sôi thứ nhất

Bỗng có một tiếng bước chân dần dần lại gần, phá vỡ sự yên tĩnh khắp bốn phía. Thu không khỏi bực dọc, sớm biết thế thì đã kêu Vệ Hâm bố trí thị vệ ở bốn phía, còn hơn bị người ta cắt ngang hứng thú khó lắm mới có được

“Ngươi… ngươi là Trần vương gia sao?” Giọng nữ mềm mại có kèm thêm một chút sợ hãi hỏi

“Là ta, có gì chỉ bảo?” Trần Danh Thu chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi giày thêu hoa mũi hình đám mây đập vào mắt, tiếp theo là cung phục tài nhân thêu hoa văn mây tía, sau đó, là kiểu tóc cài trâm cao, và gương mặt xinh đẹp, cũng là gương mặt — quá giống Ấu Tình!

Trong phút chốc, Trần Danh Thu ngây dại, là Ấu Tình sao? Thật sự là nàng sao? Chẳng lẽ nàng còn sống? Tại sao nàng lại ở đây? Không, không phải, không thể là nàng. Tống Ấu Tình đã sớm chết trong niên đại binh đạo loạn lạc đó rồi, mà thiếu nữ trước mắt bất quá chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, cơ hồ xấp xỉ với Ấu Tình mười năm trước, không, đó không phải nàng…

Trần Danh Thu thở dài một hơi, Chước Nhiên còn sống, mà Trần Danh hạ đã không còn là kẻ có thể vứt bỏ mọi thứ vì yêu năm đó; Mà y, rõ ràng vẫn còn không ngừng tưởng nhớ người nọ, nhưng đã cũng nàng cách biệt vĩnh viễn, rốt cuộc vô duyên gặp mặt một lần. Thế sự, cố tình luôn trêu người như vậy

“Ta… đã quấy rầy ngươi sao?” Cô gái đó vẫn sợ hãi hỏi

Trần Dạnh Thu lắc lắc đầu, dập tắt những nỗi nhớ đau đớn, mỉm cười nói: “Không, ta đang pha trà, nếu có thời gian, không ngại ngồi xuống uống một chén”

Giang Thải Nguyệt yên tâm thở ra, đã sớm nghe người trong cung nói tính tình của Trần vương gia cổ quái, bởi vì một chút háo kì, nàng nhịn không được chạy đi tìm y, ngay lúc mới gặp, nàng thực sợ đối phương sẽ lập tức nổi giận, gọi người kéo nàng ra ngoài giết. Nay xem ra, chỉ trừ ánh mắt khi y nhìn nàng có chút bi thương có chút cổ quái, nhưng rất ôn hòa. Có thể thấy được lời đồn quá hại người

“Ta tên là Giang Thải Nguyệt, là tài nhân mới tiến cung”

Trần Danh Thu nhẹ nhàng gật đầu, “Ừ” một tiếng, rồi không nói nữa

Người nam tử trước mắt không có nửa phần ra vẻ vương gia, không khỏi khiến Giang Thải Nguyệt thả lỏng người, đôi mắt cũng không khỏi từ từ nâng lên, tò mò đánh giá đối phương

Nam tử này thật anh tuấn, nhưng hoàn toàn bất đồng với vị đế vương hùng mạnh, nét tao nhã và cao quý lộ ra trong từng cử động, lại không mang theo chút yếu đuối nhu nhược nào, chỉ có sự xinh đẹp u tĩnh khiến người ta không khỏi tự biết xấu hổ. Người như vậy là lần đầu tiên nàng gặp. Chẳng lẽ mọi nam tử người hán đều cao nhã như vậy sao? Hay là, chỉ có y là khác biệt với người thường?

Ngẩn ngơ nhìn Trần Danh Thu nấu nước, sắc ửng đỏ không khỏi nổi lên đôi má của thiếu nữ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.