Chuyện xấu giữa Trần vương gia và Giang Thải Nguyệt đã truyền khắp hoàng cung, nhưng vị hoàng đế tận mắt nhìn thấy tất cả, lại phản ứng bình tĩnh đến khác thường. Trần Danh Thu bị giam lỏng trong cung của mình, Giang Thải Nguyệt bị biếm vào lãnh cung, sau đó, Hiên Viên Kính như thể đã quên chuyện này, rốt cuộc không mở miệng nhắc đến tên của hai người
—
Lại một mùa hoa tuyết tung bay, lại một lần trải nghiệm lạnh thấu tim. Bông tuyết lạnh như băng phủ đầy mặt đất, cũng chồng chất trong tim Trần Danh Thu.
Gió lạnh không ngừng thổi xuyên qua song cửa, y lẳng lặng nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ. Giờ này hôm kia, Hiên Viên Kính phát hiện bí mật giữa y và Thải Nguyệt, nhưng không nói một lời đã bỏ đi. Cái bóng dài cô đơn uốn lượn sau bóng lưng cao lớn của hắn, khoảnh khắc đó, y gần như không kìm được lời níu giữ và giải thích. Nhưng, y có thể nói gì đây? Nói, thì có thể làm gì? Y thà rằng hắn giận dữ như xưa, còn hơn hắn suy sút bỏ đi như vậy. Y ôm chặt Thải Nguyệt đang run rẩy, tựa hồ nhìn thấy Ấu Tình hãm sâu trong cung không người trợ giúp mười năm trước.
–
Giờ này ngày hôm qua, Hiên Viên Kính đứng dưới tàng cây ngô đồng giữa viện, yên lặng nhìn y. Ánh mắt của hắn, trầm trọng mà lại bi thương, trong dứt khoát lại mang theo thâm tình không thể dứt bỏ. Ánh mắt như vậy, nặng nề đến mức làm Trần Danh Thu gần như không thể thừa nhận. Y quay đầu đi, cố ép bản thân tập trung vào quyển sách trong tay, nhưng y vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt nồng cháy đó xuyên qua lớp ngụy trang của mình.
Trần Danh Thu không phải là thánh nhân không nói dối, nhưng, cũng giống như y căm ghét người khác phản bội tình cảm của mình, y chưa bao giờ lừa gạt tình cảm của người khác. Nhưng lúc này đây, y không chỉ vi phạm nguyên tắc làm người của mình, mà còn lừa gạt tình cảm của tận hai người.
Rốt cuộc không thể chịu đựng nổi ánh mắt bắn trên lưng, đột nhiên, Trần Danh Thu đứng bật dậy, dùng sức ném quyển sách trong tay về phía Hiên Viên Kính: “Cút đi, ngươi cút ngay cho ta! Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi!”
Quyển sách đóng bằng chỉ rơi xuống cách Hiên Viên Kính không tới một thước, rồi sau đó bung ra đầy đất, bay theo gió. Khi những tờ giấy phấp phới tản ra, dưới gốc cây đã không còn bóng dáng của Hiên Viên Kính
Trần Danh Thu mệt mỏi ngồi xuống ghế, chìm sâu hơn vào hối hận. Thật là đồ kém cỏi, rõ ràng là y sai, nhưng lại đi trách cứ tên ngốc bị lừa đó.
–
Giờ này hôm nay, trừ tiếng gió bấc đang gào thét, trong ngoài phòng vô cùng tĩnh lặng, thế giới tựa hồ đã chìm vào sự hoang vắng không người. Bất giác, Trần Danh Thu nghiêng tai lắng nghe mỗi một tiếng động thật nhỏ bên ngoài phòng, nhưng lại không biết bản thân đang chờ đợi điều gì. Bỗng nhiên,cửa mở, cuồng phong cuốn tung bông tuyết vào bên trong. Y mừng rỡ quay đầu, nhưng người tiến vào lại là Ấu Tích đến đưa cơm.
Đốm lửa vui sướng nháy mắt lụi tắt. Sự mất mát không lời phân tán tận từng góc của trái tim.
Khều khều món ăn tinh xảo trên bàn, Trần Danh Thu cảm thấy không có khẩu vị, mà Ấu Tích ngồi một bên cũng không mở miệng. Cuối cùng, y đặt chén đũa xuống, rồi quay đầu hỏi nàng: “Người đó vẫn ổn chứ?”
“Người đó là ai? Hoàng thượng hay là Giang tài nhân?”
Trần Danh Thu nhăn mày: “Tất nhiên là Thải Nguyệt. Hiên Viên Kính ổn hay không có liên quan gì đến ta?”
“Không liên quan?” Ấu Tích vẫn cúi đầu nãy giờ, rốt cục ngước mắt nhìn thẳng Thu: “Vậy vẻ mặt của gia lúc ta bước vào là thế nào vậy? Ngài đang chờ hoàng thượng? Rõ ràng muốn gặp hắn, tại sao ngài không chịu thừa nhận? Ngài sợ lần này hắn sẽ thật sự từ bỏ ngài, thật sự hết hy vọng với ngài, từ nay về sau triệt để bước ra khỏi cuộc đời của nhau, nhất đao lưỡng đoạn, đúng không?”
Giọng nói luôn mềm mỏng của Ấu Tích bỗng nhiên dồn dập lên, âm cuối run run không biết là do kích động hay do khẩn trương.
Nhưng Trần Danh Thu, như phủ nhận nhưng cũng như suy tư, thốt ra: “Ngươi đang nói bậy gì đó? Ta mắc gì phải nhớ hắn? Ta sao có thể …”
Lời còn chưa dứt, Ấu Tích đột ngột bước đến trước mặt y, vẻ mặt rõ ràng muốn khóc, nhưng trong đôi mắt hỗn loạn tình cảm phức tạp không có nước mắt: “Ngài nhìn ta a, gia, nhìn ta, ta không phải là người khác, ta là Ấu Tích, Ấu Tích quen biết ngài mười năm a! Tại sao phải nói dối trước mặt ta? Tại sao ngay cả ta ngài cũng không chịu thừa nhận? Ngài cho rằng Ấu Tích không nhận ra sao? Sau khi từ Thái Nguyên trờ về, ngài đã thay đổi, không còn lạnh lùng như xưa, không còn tràn ngập tuyệt vọng với tình yêu nữa. Khi ta nhìn ngài và hoàng thường hòa thuận bên nhau, ngài có biết Ấu Tích đã thấy gì không? Là hạt giống của tình yêu, trải qua mùa đông dài dằng dặc đã chậm rãi nảy mầm. Thời gian đó, ngài cũng cảm nhận được sự tồn tại của hạnh phúc phải không? Tại sao, tại sao ngài còn muốn dựa vào cô gái giống tỷ tỷ kia để trốn tránh cảm thụ chân thật nhất trong nội tâm? Tại sao? Đừng lừa ta, nói với ta, nói với Ấu Tích của ngài a!”
Đây là lần thứ hai y nhìn thấy Ấu Tích điên cuồng như thế. Ấu Tích dịu dàng, Ấu Tích yên lặng, Ấu Tích ngoan ngoãn, lại hết lần này đến lần khác mất bình tĩnh vì hạnh phúc của một kẻ không yêu nàng. Bản thân y không thể mang lại hạnh phúc cho nàng, nhưng ít nhất có thể cho nàng lời giải thích mà nàng muốn. Trần Danh Thu cười khổ kéo tay nàng, ý bảo nàng ngồi xuống. Rồi y chắp tay ra sau lưng, đi thong thả đến cạnh cửa sổ, chậm rãi nói: “ở Thái Nguyên, ta gặp được quá khứ, một quá khứ chân thật, bóc trần lớp vỏ bảo vệ của ta. Khi ta nhìn thấy Hiên Viên Kính tình nguyện đổi cả thiên hạ vì ta, khi ta nhìn thấy hắn lại dùng nụ cười ngây ngốc năm đó đi bên cạnh xe ngựa của ta, khi ta… Nhưng, ta không thể, Ấu Tình đã chết vì ta, ta không thể yêu kẻ thù đã diệt cả tộc Trần thị, ta không thể a! Tâm của ta loạn rồi, loạn đến mức ta không thể khống chế được tình cảm của mình. Ta trước kia, sẽ không ôn hòa với Hiên Viên Kính, sẽ không ăn cơm chung với hắn, càng sẽ không phê tấu chương, sửa sang lại triều đình giúp hắn. Đau đớn của ta, còn có đau đớn của hắn, là sự chuộc lỗi của ta, cũng là ý nghĩa sinh tồn của một hoàng tử cuối cùng của Diệu hoàng triều. Khi ta đang chìm đắm trong niềm vui sướng của bản thân, thì đó cũng là một loại đau đớn khác, ta chỉ có thể không ngừng tự trách, không ngừng cảnh báo, ngươi không thể động tình với hắn, càng không thể quên ấu Tình vì hắn! Đúng lúc này, Thải Nguyệt xuất hiện, ta biết điều này thật vô sỉ, nhưng ta vẫn lợi dụng sự mê luyến của nàng với ta, bởi vì chỉ có như thế, ta mới có thể ép bản thân lúc nào cũng nhớ tới Ấu Tình. Ta nắm chặt tay Thải Nguyệt, trơ mắt nhìn nàng càng ngày càng yêu ta, kỳ vọng nàng có thể kéo ta ra khỏi cảm xúc với Hiên Viên Kính, nhưng đồng thời, lại không dứt bỏ nổi nụ cười hàm hậu làm ta yên lòng và đôi tay yên lặng bảo vệ ta của hắn. Ta ghét mình như vậy, ghét con người lừa gạt tình cảm của bọn họ, nhưng, như ta đã nói, tâm của ta loạn rồi, ta muốn ngừng nhưng không cách nào thu chân lại. Ta không yêu Giang Thải Nguyệt, nhưng ta cũng không thể yêu Hiên Viên Kính. Kết quả là, Trần Danh Thu nhất định phải sống cô đơn.”
Cuối cùng cũng nghe được lời bộc bạch từ trong thâm tâm của Trần Danh Thu, nhưng Ấu Tích chỉ cảm thấy càng đau lòng. Y và hoàng thượng, chẳng lẽ thật sự hữu duyên vô phận sao? Yêu một người, tại sao không thể quên đi tất cả, chỉ cần toàn tâm toàn ý đi yêu?
“Đủ rồi, không nói việc này nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi” Trần Danh Thu xoay người lại, sắc mặt bình bĩnh, sớm không còn chút dấu tích tâm loạn: “Nói cho ta biết, Thải Nguyệt, có khỏe không?”
“Nàng…” một câu ‘vẫn khỏe’ còn chưa kịp nói, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng quát tháo ồn ào. Tiếng bước chân hoảng loạn và tiếng quát to đồng thời ập vào trong phòng.
“Không hay rồi, đi lấy nước đến lãnh cung!”
Trần Danh Thu đẩy mạnh cửa sổ ra, dõi mắt nhìn, khói đen cuồn cuộn bốc lên từ phía lãnh cung – góc tây nam hoàng cung, ngọn lửa đỏ rực nhảy múa vặn vẹo trên mái nhà, như khuôn mặt cười tà ác, vô tình cười nhạo chúng sinh. Sinh mạng bị thiêu đốt, tiếng khóc rêu, bước chân hoảng loạn, cả thế giới như chìm trong màu máu.
Tức thì, sắc mặt của Trần Danh Thu trở nên trắng bệch, một tay nắm chặt khung cửa sổ, cố duy trì thân thể lung lay sắp ngã. Năm Diệu 997, y tận mắt nhìn thấy vó ngựa của Hiên Viên Kính phá tan cửa thành Hứa Châu, vô số binh sĩ đốt nhà cướp của trong thành, khắp nơi đều là phòng ốc đang bốc cháy, tiếng kêu khóc của dân chúng, ngày đó, là tận thế của Hứa Châu, là tận thế của Tống tuần phủ mà y kính trọng, cũng là tận thế của tứ vương gia Diệu hoàng triều một đời phong vân. Từ đó về sau, tất cả mọi thứ trong sinh mệnh của y đều đang ở trong ngọn lửa hừng hực đó.
Lửa, lại là ngọn lửa nhiễm đỏ chân trời, mọi thứ rành rành tái hiện trước mắt Trần Danh Thu. Chuyện xưa sớm nhạt phai lại xuất hiện trước mắt. Có thể quên sao? Không thể, vĩnh viễn không thể!
Cho nên, y vĩnh viễn không thể yêu Hiên Viên Kính. Không cần biết là lỗi của ai, bởi vì ai, chuyện xưa đã hình thành một khoảng cách vô hình vĩnh viễn cắt ngang hắn và y, vĩnh viễn không thể vượt qua. Y bên này, hắn bên kia, vĩnh viễn chờ đợi giấc mơ tình yêu đơm hoa kết trái không bao giờ thành hiện thực.
“Nguy rồi”, bỗng nhiên, Trần Danh Thu hoảng sợ hét lên, rồi chạy khỏi cửa phòng. Thải Nguyệt, thải Nguyệt đang ở đó!
Vừa đến cửa viện, Vệ hâm phụng mệnh canh gác liền ngăn y lại. Trần Danh Thu không nói một lời, nghiêng người rút bội đao từ thắt lưng của một thị vệ, đặt lên cổ mình. Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống cần cổ trắng nõn, rơi xuống vạt áo trắng tinh. Vệ hâm hoảng sợ tránh đường, vừa theo sát Trần Danh Thu chạy về phía lãnh cung, vừa sai người đi bẩm báo hoàng thượng.
Bên ngoài dãy phòng đang bốc cháy, vô số thái giám bận rộn cứu hỏa, nhưng không có một ai bận rộn cứu người. Người Hiệp Hách nhập kinh mới được hơn một năm, phi tử bị biếm cũng chỉ có mình Giang Thải Nguyệt. Ngoài nàng, chỉ có vài cung nữ thái giám trông nom ở đây. Vậy thì ai sẽ mạo hiểm vì những người này đây?
Trần Danh Thu ngừng chân ở nơi cách ngọn lửa không quá một thước, ngơ ngác nhìn ngọn lửa nóng rực tàn bạo. Vì lưỡi đao trong tay Thu, Vệ Hâm không dám đến gần y quá mức, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Thu đừng làm chuyện gì liên lụy đến tính mạng của hắn.
Nhưng Trần Danh Thu vẫn không dời bước, gương mặt kiên nghị bị ngọn lửa ánh lên sắc đỏ hồng, đau đớn đọng thật sâu trong đôi mắt lấp lánh, lóe lên ánh sáng khiến người ta đau lòng. Bỗng nhiên, thanh đao trong tay y rơi xuống đất. Vệ Hâm thở phào nhẹ nhõm, thần kinh đang căng thẳng thả lỏng dần.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Trần Danh Thu đột ngột xông thẳng vào trong ngọn lửa!
Trời ạ! Lần này ta chết chắc rồi! Vệ Hâm hét lên kinh hãi, nhưng đã không kịp ngăn cản, bóng Trần Danh Thu đã biến mất sau ngọn lửa vô tình.
Khói đen đặc quánh tràn ngập trước mắt, nhanh chóng xộc vào đôi mắt cay xè, ngọn lửa bốn phía thiêu đốt làn da đau đớn. Nhưng Trần Danh Thu vẫn quật cường đi tới. Y phải cứu Thải Nguyệt! Y phải cứu Thải Nguyệt!
Y không cứu được Ấu Tình, không cứu được Tống tuần phủ. Y bồi thường không được cho Chước Nhiên, bồi thường không được cho Ấu Tích. Nhưng, ít nhất lần này y phải cứu được Thải Nguyệt
Trần Danh Thu xông thẳng vào chính viện, không biết đã tìm trong ngọn lửa bao lâu, ngay khi y gần như sắp hết hi vọng, bước chân lảo đảo vấp phải một thân thể mềm mại. Thải Nguyệt, là Thải Nguyệt! Y mừng như điên, cúi người vỗ vỗ má nàng: “Thải Nguyệt, là ta, ta đến rồi! Không sao đâu, không sao đâu, ta sẽ mang ngươi ra ngoài”
Giang Thải Nguyệt chậm rãi mở to mắt, đập vào mắt nàng là dáng vẻ chật vật của Trần Danh Thu, sớm không còn hào hoa phong nhã như khi luận trà, nhưng thời khắc này càng khắc sâu vào lòng nàng. Y đến rồi, y thật sự đến rồi! Vì nàng!
Lúc vừa bị giam vào lãnh cung, Giang Thải Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được hàm nghĩa của chờ đợi. Muốn gặp Thu, muốn nắm tay Thu, những nguyện vọng vĩnh viên không thể thực hiện này như một ngọn lửa, lúc nào cũng đốt cháy tim nàng. Sinh mệnh, nhất thời không còn ý nghĩa. Chính hôm nay, nàng thiêu rụi lãnh cung trống rỗng lạnh như băng này, sau đó đâm một thanh chủy thủ sáng như tuyết vào ngực mình.
Thế giới, chìm vào bóng tối âm lãnh, sinh mệnh, từng chút từng chút rời khỏi nàng. Mà trong tim nàng, lại chỉ có nỗi hạnh phúc được giải thoát. Mọi người đều nói nàng có tội, nhưng nàng không cho rằng bản thân đã làm sai. Nàng dùng tuổi trẻ và nhiệt huyết của nàng để yêu, trước giờ không hề hối hận. Hiện tại, nàng sắp đi rồi, mang theo kí ức về khoảng thời gian ngọt ngào nhất cả đời đi, kiếp sau, nàng nguyện hóa thành một cơn gió, vĩnh viễn bên cạnh người nam tử tao nhã kia. Sau đó, yêu y, yêu y, lại yêu y…
Nhưng, thượng thiên thương xót, đã cho bóng dáng của y hiện lên trước mắt nàng tại thời khắc cuối cùng. Yêu, đâm chồi, nảy lộc, hiện tại, nàng muốn nhấm nháp mật ngọt cuối cùng.
“Yêu… ngươi…ta …yêu… ngươi…” Giang Thải Nguyệt mấp máy môi, dùng hết sức lực cuối cùng đê thốt ra mấy chữ này, sau đó, đầu rũ xuống, chết trong lòng Trần Danh Thu. Khóe môi, hãy còn mỉm cười ngọt ngào.
“Đừng, Thải Nguyệt, người đừng chết, ta không muốn ngay cả ngươi cũng chết vì ta! Tỉnh lại đi, tỉnh lại a! Ta mang ngươi đi, giờ ta sẽ mang ngươi đi! Từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ ngươi, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để ngươi phải chịu ủy khuất! Cho nên, ngươi mở mắt ra nhìn ta, nhìn ta a!”
Nhưng mặc cho Trần Danh Thu gọi tên đối phương tê tâm phế liệt thế nào, Giang Thải nguyệt vẫn không thể mở mắt ra. Lời hứa hẹn đẹp đẽ này, nàng chỉ có thể lẳng lặng nghe ở trên trời
Thải Nguyệt chết rồi, Giang Thải Nguyệt mười sáu tuổi đã chết rồi, một người vốn có một tương lai và tuổi trẻ tươi đẹp cứ như vậy mà đi!
Trần Danh Thu lúc này chìm sâu vào tự trách. Nếu y không nhất thời hứng khởi mà pha trà một mình ở căn chòi gỗ kia, nếu y không đồng ý gặp lại Giang Thải Nguyệt, nếu y không lợi dụng cô gái vô tội này để căn bằng trái tim yêu Hiên Viên Kính….
Nhưng hiện tại, có hối hận thế nào thì cũng không còn ý nghĩa. Duyên phận, lỡ rồi, sẽ không thể trở lại. Sai lầm, gây ra, không thể nào thay đổi
Giờ khắc này, Trần Danh Thu thật sự muốn cứ như vậy vĩnh viễn ở lại trong ngọn lửa này làm bạn với Giang Thải Nguyệt, để ngọn lửa địa ngục này thiêu rụi tất cả tội ác của y. Sau đó, dùng cái chết để quên đi hết thảy, lại mang một linh hồn trong sạch đi trọng sinh
Trước mắt mông lung không thể nhìn rõ cảnh vật, lại bỗng nhiên hiện lên nụ cười của Hiên Viên Kính. Hàm hậu như một lão nông, ngây ngốc như một đứa trẻ.
Nếu y chết rồi, cái tên đã chờ y hơn mười năm sẽ thế nào? Có lẽ nào hắn sẽ đi theo y không?
–
Khi Hiên Viên Kính nhận được tin về đám cháy, thì Trần Danh Thu đã nhảy vào ngọn lửa được một lúc lâu. Vệ Hâm mấy lần dẫn người xông vào, nhưng đều bị ngọn lửa hừng hực bức lui. Ấu Tích lo lắng, liều mạng gọi tên Thu, sau đó vô lực ngã bệt xuống đất khóc rống
Khi nghe được tin Thu xông vào đám lửa, Hiên Viên Kính gần như đồng thời hét to một tiếng, rồi cũng muốn xông vào theo, nhưng bị vô số thị vệ giữ chặt lấy. Vệ Hâm quỳ xuống trước mặt hắn, chặn con đường duy nhất, không ngừng dập đầu: ‘Hoàng thượng, ngài không thể, không thể đi vào a! Cho dù ngài lấy đầu của nô tài, nô tài cũng không thể để ngài tiến vào a! Nô tài đi, nô tài sẽ đi vào tìm vương gia!”
“Buông ra, trẫm mệnh lệnh các ngươi buông trẫm ra! Trẫm muốn tự mình đi vào, trẫm muốn tự mình đi tìm y!” Dùng hết tất cả sức lực, Hiên Viên Kính rống lên. Vết sẹo lưu lại từ lúc mới gặp Thu cũng vặn vẹo lên, như sắp vỡ ra.
“Ngài không thể đi, không thể đi a…” Vệ Hâm lúc này cũng chỉ có thể không ngừng dập đầu. Vô luận như thế nào, hắn cũng không thể để vua của một nước tự mình xông vào nguy hiểm!
Ngay tại lúc phần đông thị vệ gần như không thể giữ được Hiên Viên Kính, thì hắn đột nhiên ngừng lại. Vệ hâm kỳ quái quay đầu nhìn theo ánh mắt ngây ngốc của hắn
Trần Danh Thu đi ra khỏi đám lửa như kì tích. Toàn thân đầy vết bỏng, hai mắt sưng đỏ đẫm nước mắt, y phục rách bươm, còn có, trong lòng ôm chặt thi thể của Thải Nguyệt.
Bọn thị vệ nhất thời sửng sốt, Hiên Viên Kính nhân cơ hội giãy thoát, chạy về hướng Trần Danh Thu
Lúc này, Trần Danh Thu hoàn toàn chỉ dựa vào một chút sức lực cuối cùng để chống đỡ bản thân. Khi thân thể tiếp xúc đến bàn tay ấm áp của Hiên Viên Kính, y rốt cục ngã xuống, mất đi ý thức. Trí nhớ cuối cùng, là hơi ấm khi thân thể rơi vào lồng ngực dày rộng…