Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 104-3: Ngoại Truyện: Linh Chu (2)



Ta không giấu diếm mà lập tức kể cho cha mẹ của ta nghe tình cảm của ta dành cho Cam Lồ. Hai vị cũng không phản đối gì, như ta mong muốn. Cha mẹ ta rất yêu thương ta, bọn họ không muốn ta phải chịu ức hiếp nào, dù chỉ là một chút. Chuyện ta muốn làm, chỉ cần không quá hoang đường, hai người sẽ luôn đồng ý.

Lần thứ hai ta gặp Cam Lồ chính là chùa Bạch Mã, nó nằm ở ngoài kinh thành. Lần đó ta và mẹ của ta cùng đi cầu duyên cho ta. Khi ta và mẹ vừa vào chùa thì phương trượng đã báo cho chúng ta biết Cam trạng nguyên và Thái phu nhân đang dâng hương ở bên trong. Và sau đó, chúng ta đã gặp nhau ở hang ngầm, còn mẹ ta thì nói chuyện phiếm với Thái phu nhân, để mặc cho ta ở cùng với y. 

Ta biết mẹ ta chắc chắn đã cố tình nói chuyện với Thái phu nhân để ta với chàng có thể nói chuyện riêng với chàng. Ta rất vui, từ tận đáy lòng, ta cũng rất phấn khích cũng rất ngượng ngùng. 

Chàng cùng ta đi dạo trong chùa, phía sau chúng ta là đoàn tuỳ tùng. Tuy gần chàng trong gang tất nhưng mà ta lại hít thở khó khăn. Chàng lễ độ như vậy, nói năng cứ nhất định phải khuôn phép như vậy, một cũng xưng tiểu thư mà hai cũng xưng tiểu thư. Ta cảm thấy hơi buồn nên nói với chàng rằng: "Chàng cứ gọi ta là Chu Nhi đi! 'Chu' trong 'Tri Chu'. Ta gọi chàng là Cam Lồ ca ca được ko?"

Y hỏi ta: "Như vậy có ổn không?"

Ta lập tức mỉm cười đáp lại: "Không phải trước kia chàng vẫn luôn gọi ta như vậy sao?"

Ta tiếp tục nói, làm chàng hồ đồ luôn: "Trước kia, trong lòng chàng vẫn luôn gọi ta như vậy. Khi đó ta là con nhện dưới Lôi Âm tự kết lưới, còn chàng là một giọt Cam Lồ trên cành liễu của Quan Âm Đại Sĩ vô tình rơi xuống màn lưới của ta. Chàng đã ở bên ta suốt một ngàn năm, rồi sau đó chàng lại bị một cơn gió mang đi. Từ đó, ta đã rất cô độc, cô độc đến nỗi ta đã rơi vào hồng trần, tu hành bị gián đoạn, và cũng vì vậy mà ta đã gặp lại chàng lần nữa." 

Ta chỉ muốn giúp Cam Lồ nhớ lại quá khứ của chúng ta, như vậy ta có thể nghe chàng nói cho ta biết, một ngàn năm kia đối với chàng là thế nào, nhưng biểu hiện của chàng lại làm cho ta đau lòng. 

Chàng chỉ cười, một nụ cười của một người huynh trưởng dành cho muội muội của mình. Ta nghe tiếng cõi lòng mình tan vỡ. Chàng không nhớ ta sao? Hay là chàng không có tình cảm gì với ta? Ta thầm cầu nguyện cho tất cả đều là sai.

"Ý nghĩ của tiểu thư quá lãng mạng rồi, có tài bực này, tiểu thư nhất định viết thơ sẽ không tệ". Đó là câu trả lời của y.

Ta vô cùng tuyệt vọng, rốt cuộc đã nhầm lẫn chỗ nào? Ta đã vào hồng trần để tìm Cam Lồ của ta, mà ngươi trước mắt chính là chàng nhưng chàng lại không có trí nhớ của Cam Lồ. 

Chàng như có ý trêu cợt ta, chàng nói: "Tiểu thư nói trước kia tiểu thư là một con nhện, tiểu thư nghĩ mà xem, tiểu thư xinh đẹp như vậy, lại giống với nó sao? Tiểu thư xinh hơn nó đâu chỉ vạn lần." Đây vốn là câu nói lấy lòng đối phương nhưng khi ta nghe thấy nó được nói ra từ miệng chàng thì chỉ cảm thấy tim mình đau nhói.

Ta đành cam chịu số phận. Ta đúng thật là khờ dại, số mệnh của Cam Lồ chính là đi ban phát ơn huệ cho khắp chúng sinh trong thiên hạ, còn màn lưới của ta cũng không phải là nới duy nhất nhận được.

Ta bước đi từ từ, dần xa chàng, mang theo bi thương, chỉ có thể nói: "Ban ngày nhả tơ ngọc, đêm đến dệt võng tình, cuối cùng tự hãm mình, khó có thể thoát khỏi, bậc mày râu chê xấu, nên chỉ nói giễu cợt. Vì nghĩ nó mơ mộng, suy tình chút mà thôi." Cam Lồ ơi Cam Lồ! Chàng đúng là vô tâm quá!

Cuối cùng ta cũng lê bước đến đoạn cuối của hành lang gấp khúc. Ta xin xăm và đã rút ra được một quẻ xăm cho mình, quả thật là hài hước mà. Tỏ tình nhưng lại bị từ chối rồi sau đó lập tức xin xăm.

Phương trượng giải xăm cho ta, người nói trong vòng ba tháng nữa ta sẽ có tin tốt, còn nói cái tin tốt này này sẽ xảy ra vào khoảng mùa xuân thứ hai. Mẫu thân ta rất vui vì điều này, còn ta thì cảm thấy nó chẳng có gì vui cả.

Ba tháng sau, trong cung truyền đến thánh chỉ, già trẻ trong nhà ta đều quỳ để tiếp thánh chỉ. Qua một đoạn dài dòng nói lời tao nhã lịch sự rồi cuối cùng vị công công truyền thánh chỉ cũng đọc đến nội dung chính: Thái hậu ban hôn cho ta và tiểu nhi tử của người là Tương vương gia, sẽ thành hôn vào mùa xuân năm sau và ta sẽ trở thành Tương vương phi. 

Ta nghe mà như sét đánh giữa trời quang. Nếu như nỗi thất vọng mà Cam Lồ gây ra là một thanh dao sắc bén cứa thật sâu vào tim, vào tâm can của ta thì việc ban hôn của Thái Hậu lại giống như đổ thêm muối lên vết thương của ta. Hỡi trời xanh, làm sao ta có thể chịu đựng được đây? 

Kết quả chỉ có một - Vết thương quá nặng không thể trị được, bộc phát mà chết. 

Tinh thần hoảng hốt, tâm can đau nhói, ta đã ngã xuống. Nha hoàn bên cạnh hoảng hốt lập tức đỡ lấy ta. Lúc ấy toàn thân ta đã ướt sũng, mồ hôi đầm đìa, lưng lay sắp đổ, như ngọn đèn trước gió.

Ta chỉ còn lờ mờ nghe thấy tiếng cha mời công công ở lại dùng bữa rồi hãy về cung. Công công cười từ chối: "Thái sư, ngài khách khí quá rồi. Ta còn phải đến chỗ của Cam trạng nguyên để tuyên chỉ! Đúng rồi, ngài còn chưa biết! Tiểu quận chúa của Lạc vương gia là Trường Phong tiểu thư đã vừa ý trạng nguyên từ lâu nên đã cầu xin thái hậu đứng ra làm chủ. Thái hậu nói việc này phải hỏi trạng nguyên nhưng không ngờ trạng nguyên vừa thấy Trường Phong quận chúa đã chấp nhận đề nghị của thái hậu. Vì vậy chuyện này thật bất ngờ và rất vui, hôm nay tuyên chỉ thì tháng sau đã thành hôn."

Ta không chịu được nữa rồi, công công còn chưa đi xa, ta đã ngã xuống. Ta chỉ lờ mờ nghe được tiếng mọi người kinh hoảng, luống cuống tay chân, loạn thành một cục. Thật giống như lúc ta ra đời.

Ta muốn trở về Lôi Âm tự. Cam Lồ đã muốn thành hôn với Trường Phong, ta thật không còn lý do gì nữa để ở lại nơi này.

Sau đó ta đã nằm mộng gặp được Đức Phật. Trong mơ, Ngài đã nói với ta: "Chu Nhi ngốc, ngươi không cần phải cứ đặt Cam Lồ trong lòng như vậy? Cam Lồ bầu bạn cùng ngươi một ngàn năm là bởi vì hắn phải đợi Trường Phong. Hắn chỉ thích hợp ở cùng với Trường Phong, và chỉ vậy mới có thể ngao du tứ hải, ban phát ơn huệ cho muôn dân trăm họ. Như vậy cuộc sống của hắn, sự có mặt của hắn trên thế gian này mới có ý nghĩa. Còn ngươi và hắn thì là không duyên phận."

Ta van xin Đức Phật: "Ta biết ta đã sai rồi, ta không muốn tiếp tục ở nơi này nữa, xin ngài hãy dẫn ta trở về nơi cũ. Ta cam tâm tình nguyện trở về làm một con nhện dưới mái hiên."

Đức Phật suy nghĩ một chút nói: "Nếu như ngươi nhất định muốn trở về, vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa. Ngươi vẫn chưa dứt hết nghiệp trần, ta cho ngươi ba ngày. Ba ngày sau ta sẽ đến dẫn ngươi đi."

Tiếng trống canh đánh ba cái, ta giật mình tỉnh dậy, nhưng điều làm cho ta kinh ngạc chính là hắn đang ở trước mặt ta, nở nụ cười với ta. Nụ cười gượng gạo khó che dấu sự mỏi mệt trên gương mặt.

Hắn nói: "Thực xin lỗi, đáng lẽ ta nên nói chuyện thành hôn trước cho nàng. "

Nụ cười của y làm cho ta cảm thấy cắn rứt vì có lỗi. Ta nói lời xin lỗi với y, ta không thể trở thành Vương Phi của y được rồi.

Nha hoàn thấy ta tỉnh lập tức vội vàng nói: "Tiểu thư, người đừng làm cho Tương Vương và mọi người sợ hãi. Người có biết vì lo cho người mà Tương Vương đã ở bên cạnh người, không ăn không uống trông coi cho người ba ngày ba đêm rồi không? Tiểu thư, phải mau khoẻ lại đấy!"

Nha hoàn nói xong thì khóc. Trong nội tâm của ta cũng có chút vấn vương nơi này, không muốn rời đi. Rời xa tất cả mọi người, bọn họ sẽ rất đau lòng. Còn cha mẹ của ta nữa, họ sẽ là 'người đầu bạc tiễn người đầu xanh', họ sẽ đau lòng đến cỡ nào? Nhưng ta cũng không có dũng khí ở lại nhân thế này nữa, tính mạng của ta có là vì Cam Lồ, nay không còn Cam Lồ nữa thì nó cũng không cần có nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.