Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 113: Sự thật



"Ngươi, tại sao ngươi biết Man vương quyền?" Sắc mặt Cơ Trường Không thay đổi, rất ngạc nhiên vì chuyện này.

"Sợ lắm phải không, tiểu mao tử? Ngươi nghĩ bổn tọa để Kiều Kiều đến gần người để làm cái gì? Còn không phải vì bộ chiến kỹ này sao? Mà cũng không ngờ ngươi lại ngu ngốc đến như vậy, tự dâng đến cửa." Thủy Tâm Ngân cười nhạc, nói.

Hiện tại tâm trạng của lão rất tốt, dùng cái tư thế cao cao tại thượng của một thần linh nhìn hắn, như nhìn một con kiến nhỏ, cuồng gạo và lạnh lùng. Đặc biệt trong mắt lão còn hiện lên nét xem thường, giống như việc học được chiến kỹ của Cơ Trường Không là chuyện dĩ nhiên, dễ như trở bàn tay.

Cho đến tận bây giờ, Thủy Tâm Ngân càng làm cho người nhìn vào lão luôn ấn tượng về một người hiền lành, từ tốn, chưa bao giờ giống như bây giờ, cuồng gạo lạnh lùng như vậy. Bây giờ đã bộc lộ ra bản tính thật sự của mình, đúng là làm người ta tức muốn hộc máu.

"Tiểu tử, người còn phải học hỏi nhiều thứ lắm." Nhìn thấy Cơ Trường Không lộ vẻ khiếp sợ, Đại thủ lĩnh đứng một không khỏi nở nụ cười mãn nguyện. Cái gã muốn chính là tình cảnh này, đúng là một cảm giác tốt, tính kế làm cho một thiên tài rớt từ trên cao xuống, đúng là sung sướng lâng lâng.

"Ngươi..." Cơ Trường Không tức giận.

Tuy vậy, sự kinh ngạc và bất an trong thâm tâm của hắn lại lớn hơn rất nhiều. Chiến kỹ Thánh Nhân tự nhiên hợp với Đại đạo, nếu không nhận được truyền thừa thì làm sao tu hành được. Tuy rằng một quyền vừa rồi ẩn chứa chỉ chút ít ý của Đạo nhưng điều này cũng không thể làm được nếu chỉ quan sát rồi học lỏm.

Thánh Nhân là bậc chí cao vô thương, tung hoành ba giới, xưa nay không có địch thủ, là một nhân vật đứng trên đỉnh cao chân chính. Vì vậy, chiến kỹ của bọn họ truyền ra thì sao có thể chỉ nhìn là tìm hiểu được.

Có lẽ nhân vật tuyệt thế nào đó có thể nhìn mấy lần và học được nhưng ít nhất là Cự Đầu mới có thể làm được, với lại dù là có nhân như vậy thì có lẽ cũng không dùng cách này để tu luyện một chiến kỹ của Thánh Nhân để lại. Vì thế Thủy Tâm Ngân không thể làm được!

"Tốt." Cơ Trường Không nhìn một vòng, thấy đường lui đã bị vây kín nhưng cũng không hoang mang, ngược lại hắn rất là bình tĩnh.

"Coi như ngươi thức thời. Ngươi như ngươi mà cũng tự xưng là thiên tài? Đúng là không biết xấu hổ." Nhị thủ lĩnh bước từng bước đến gần.

"Nhị thủ lĩnh nói đúng. Ngươi không phải to mồm lắm sao? Nói chúng ta không xứng đáng bỏ phiếu. Vậy bây giờ thì thế nào?" Những tu giả Thiên Môn khác cũng cười nhạo.

"Cơ Trường Không, ngươi quả thật rất mạnh nhưng bây giờ đã là tù nhân rồi. Bổn tọa lại là người quyết định sống chết của ngươi, đúng là rất buồn cười phải không?" Lão tổ Lý gia giận dữ, mặt mũi đầy vẻ thù hận, gằng giọng nói. Lão từng bị Cơ Trường Không đánh bại, sau đó lại tận mắt nhìn thấy lão tổ Chu gia cũng bị Cơ Trường Không dùng một quyền đánh bại nên đã hoàn toàn sợ hắn. Hiện tại thì thấy hắn gặp họa nên không tránh khỏi tâm trạng vui mừng.

"Ta rất tò mò tại sao các ngươi lại chịu hao tâm tốn sức như vậy?" Cơ Trường Không nhìn quanh một lượt, trấn tĩnh hỏi.

"Muốn biết sao? Tốt, ta sẽ thỏa mãn ngươi." Đại khái là Đại thủ lĩnh cảm giác Cơ Trường Không đã bị dồn đến bước đường cùng, không thể nào phản kháng nên cũng không vội mà nói với hắn.

"Tiểu tử, nói cho ngươi biết cũng không làm sao cả. Quang Minh Đạo chúng ta đều là hậu nhân của Quang Minh Vương, mà Quang Minh Vương lại là người của Chiến Hồn điện. Chỉ tiếc về sau tổ tiên vì trấn áp một tên ma quỷ nên mới tọa hóa. Từ đó về sau hậu nhân chúng ta đều luôn sinh sống rồi phát triển ở nơi này." Tam thủ lĩnh nói.

"Hậu nhân Quang Minh Vương, thì ra vì vậy mà gọi là Quang Minh Đạo Tặc. Nhưng các ngươi chỉ là một phần của Chiến Hồn điện, tại sao lại tự hành động?" Cơ Trường Không nhíu mày.

"Hừ, Chiến Hồn điện chẳng ra gì. Từ khi tổ tiên ta tọa hóa liền bị bọn họ chèn ép, đén ngày nay thậm chí muốn diệt sạch toàn bộ. Chiến Hồn điện đâu có tốt đến mức lại thay đổi mà giúp chúng ta?" Đại thủ lĩnh nhăn nhó gằng giọng, nói.

"Hẳn là các ngươi đang tìm kiếm bảo vật của Quang Minh Vương để lại. Một thanh Vương Binh cũng đủ để các ngươi quật khởi rồi." Cơ Trường Không dần hiểu.

"Ngươi rất thông mình. Ngươi hẳn là không biết nhất mạch Quang Minh chúng ta có huyết thống cao quý nhất. Bọn họ dựa vào đâu mà chiếm cái tốt nhất, dựa vào đâu mà bắt chúng ta ở lại nơi này, dựa vào cái gì mà bắt nhất mạch Quang Minh chúng ta phải chịu cực chịu khổ ở cái vùng đất giá lạnh này. Không công bằng! Bổn tọa muốn dùng Vương Binh, trấn áp hết thảy, muốn tái hiện lại thời huy hoàng của tộc Quang Minh..."

Đại thủ lĩnh càng nói càng kích động, vết sẹo trên mặt càng vì vậy mà trông dữ tợn hơn.

Giống như đã bị đè nén quá lâu nên một khi bọc lộ thì có cảm giác không kiềm chế được, cánh tay vung loạn, cơ thể run run. Đúng là đang rất kích động.

Cái sự kích động này khó nói thành lời, giống như hoàn cảnh một người cô độc suốt mấy tháng trời, rồi sau đó gặp lại mọi người và cứ thế nói cho thỏa lòng, dù biết sẽ không bị cô độc một mìn nữa nhưng cũng sẽ không dừng lại.

"... Nhất mạch Quang Minh chúng ta nhất định sẽ tại hiện lại huy hoàng năm xưa. Mà ngươi được chứng kiến quá trình quật khơi của chúng ta thì đúng là vận khí không tệ." Nói xong lời cuối cùng, Đại thủ lĩnh dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Cơ Trường Không, giống như muốn nuốt hắn vào trong bụng.

Đây là một ánh mắt trần trụi không thèm che dấu, một ánh mắt điên cuồng thèm khát!

"Chuyện đó thì liên quan gì đến ta? Ta không hiểu." Cơ Trường Không nhíu mày.

Chuyện của tộc Quang Minh đúng là rất đáng thương. Dù sao trong tộc đã từng có Vương Giả trấn giữ, một thời huy hoàng, tung hoành không kiêng kị ai, tuyệt đối đứng trên mọi người, nhưng không ngờ lại thế sự đổi dời, ngày nay cả gia tộc hoàn toàn đi xuống, lại còn bị hạn chế không thể đi khỏi vùng đất giá lạnh này. Thù này đúng là không thể đội trời chung!

Chỉ có điều Quang Minh Đạo Tặc có thê thảm thế nào đi nữa thì cũng không liên quan gì đến Cơ Trường Không. Người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Cơ Trường Không hiếu kì là bởi vì bản thân cũng bị dính líu trong đó.

"Ngươi nói không liên quan đến ngươi à? Khặc khặc..."

Ba người thủ lĩnh, kể cả Thủy Tâm Ngân cũng cười to. Gương mặt bọn họ có chút khó hiểu, trong mắt còn hiện lên vẻ tham lam, dường như Cơ Trường Không là phải là một người bình thường mà là một vật quý hiếm, là một mỹ nữ đẹp như hoa.

"Rốt cuộc là vì sao?" Cơ Trường Không nhìn thấy ánh mắt của bọn họ không không tránh khỏi nổi gai ốc, tăng giọng hỏi.

"Vì Tinh đồ trong tay ngươi." 

Tiếng nói như từ cõi âm u truyền vào tai hắn, rồi hắn nghe như có tiếng sấm nổ vang bên tai mình.

Tuy đã nghi ngờ nhưng khi thật sự nghe được thì không kiềm lòng được mà tim đập nhanh hơn.

Tinh đồ, cho đến bây giờ hắn vẫn tin đó là át chủ bài bí mật của hắn, sẽ không một ai biết được nhưng mà nó lại bị phơi bày từ tận đời nào. Đúng là cái cảm giác khó chịu, rất khó chịu.

"Vì sao các ngươi biết nó?" Cơ Trường Không thở dài, một tia hy vọng may mắn sẽ đến với hắn coi như đã không còn, không còn hy vọng gì nữa.

"Làm sao biết à? Hắc hắc, chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ một chút vì sao Tinh Thần Chi Lực ở nơi này rất nồng đậm hay sao?" Đại thủ lĩnh như cười như không hỏi hắn, gương mặt như đang nhớ lại cái gì đó và cũng như đang mong chờ cái gì đó, hồn như đang phiêu.

Kể cả mấy người Thủy Tâm Ngân đứng ở kia cũng vậy, đều đang nhìn hắn ướt khao khát khao, tất cả đều đợi nhìn thấy cái cảnh hắn khiếp sợ, hoang mang rồi hoảng loạn. Cái chứng khoái nhìn thấy người khác rơi vào trạng thái này được phơi bày không dấu diếm gì. Đúng là làm sụp đổ hình tưởng trong mắt người khác quá đi!

Chẳng lẽ nơi này có liên quan đến Tinh đồ? Cơ Trường Không giật mình nhưng mặt vẫn không thể hiện ra, che dấu tâm trạng cũng không khó đối với hắn. 

Trước khi tiến vào nơi này hắn cũng từng nghĩ đến khả năng này, dù sao thì ở đây có Tinh Thần Chi Lực quá nồng đầm đi, quả thật không thể nào tự nhiên mà có được, nhưng mảnh vỡ Tinh đồ trong người hắn lại chấn động cho nên hắn quyết định tiến vào.

Chỉ có điều, theo như lời nói của Đại thủ lĩnh thì nơi này có cất dấu mảnh vỡ Tinh đồ, hơn nữa mảnh vỡ này tuyệt đối không phải bình thường!

Tinh Thần Đại Liệt Cốc cổ xưa này có nguồn gốc từ đâu thì không ai biết, bên trong chứa đầy sương mù dày đặt, tinh lực tràn ngập khắp nơi, lại có Vương Giả trấn áp ma quỷ, quả là rất thần bí. Mà tinh lực nồng đậm như vậy thì hẳn cái mảnh vỡ Tinh đồ kia sẽ vượt ngoài tưởng tượng.

Phù...

Hắn thở dài ra một hơi, suy nghĩ thay đổi rất nhanh. Từ khi rời khỏi tiểu thế giới Chân Long tiến vào Viễn Cổ giới thì hắn luôn gặp những điều kì quái. Ở phía đông Vô Tận Sơn Mạch, ở Yêu Huyết thành, rồi đến Vô Tận Sơn Mạch, còn có ở Lan Thương, Tinh Thần Tử Địa, Tinh Thần Đại Liệt Cốc... tất cả các nơi hắn đi qua đều rất kì lạ, mỗi một chỗ đều có những sự quỷ dị. 

Nơi này thì làm cho hắn có cảm giác ẩn chứa vô số bí mật sẽ làm người khác bất ngờ. Chỉ riêng cái việc xung quanh toàn sương mù, rồi bên trong chứa cái gì cũng làm người ta khó mà đoán ra được.

Tinh Thần Đại Liệt Cốc rộng lớn vạn dặm, khó mà bao quát được hết được, lại có một Quang Minh Vương trấn áp cũng làm hắn không bất ngờ, rồi Tinh đồ xuất hiện hẳn cũng có lý. Đối với một cái sơn cốc khổng lồ thì những thứ hắn biết được cũng chỉ như muối bỏ biển.

Theo như mấy người Thủy Tâm Ngân nói thì Thủy gia cũng là nhất mạch của Quang Minh, chỉ vì trong quá trình sinh sôi nên đã phân thành một nhánh riêng. Chuyện liên hệ hắn và đưa ra vấn đều hợp tác nhìn thì rất tự nhiên nhưng cũng chỉ là vì Tinh đồ mà thôi.

Quang Minh vương trấn áp ma quỷ không biết tên kia, dùng thân thể làm trận và Vương Binh làm vật dẫn để bày ra cái bố cục tiêu diệt ma quỷ kia. Một khi trận phục ma ở quảng trường bị phá thì lúc đó hẳn là lúc hạo kiếp bắt đầu.

Một ma quỷ mạnh không biết tên, làm cho một Vương giả chỉ có thể trấn áp chứ không tiêu diệt luôn thì có thể suy nghĩ ra được nó mạnh đến cỡ nào.

Trong truyền thuyết, ma quỷ thôn phệ linh hồn và máu thịt, có lực lượng diệt thế, khủng bố vô cùng, những nơi chúng đi qua thì sinh linh nơi ấy đổ máu, thây chất đầy đồng.

Nếu như trận pháp mở ra thì không một ai ở chỗ này sống được. Cho nên nhóm người Quang Minh Đạo Tặc mới cần phải có một thứ để trấn áp nơi này một lần nữa. Theo gí chép mà bọn họ tìm được thì năm đó Quang Minh Vương phong ấn nơi đây cũng dựa vào Tinh đồ làm cơ sở. Cho nên bọn họ muốn dùng Cơ Trường Không làm vật dẫn để thực hiện việc phong ấn.

Còn việc sống chết của Cơ Trường Không thì không liên quan đến bọn họ, bọn họ không quan tâm, mà phong ấn được bao lâu thì bọn họ cũng không quan tâm nốt. Chỉ cần lấy được Vương Binh, có được truyền thừa và ma quỷ không xuất hiện ngay lập tức thì những chuyện xảy ra sau đó bọn họ không quan tâm. Bọn họ chỉ cần đi ra khỏi nơi đây, tái hiện lại huy hoàng năm xưa.

Thật ra bọn họ đã bàn tính từ lâu, từ ltrước khi Cơ Trường Không đến ở Thủy gia, nhưng chỉ vì muốn nổ lực thực hiện phong ấn lần nữa nên mới kéo dài đến bây giờ, mà sự xuất hiện của Cơ Trường Không đúng là một yếu tốt thúc đẩy quá trình thực hiện hành động của bọn họ.

Nhờ vào bí pháp tổ tiên để lại nên đã nhận thấy được trong cơ thể Cơ Trường Không có Tinh đồ. Lúc đó bọn họ thật sự rất vui mừng, còn hơn lúc đói mà được người ta cho gói cơm.

Bọn họ nghĩ rằng chỉ cần dùng Dược Vương làm mồi nhử, dụ dỗ Cơ Trường Không rơi vào bẫy, thậm chí còn bày ra các hành động khôi hài khác để làm Cơ Trường Không tin tương bọn. Bọn họ đã thành công nhưng chuyện lừa người đó nhưng mặt thì thất bại.

Đến thời khắc này, những điều che dấu đều đã nói ra rồi, bọn họ cũng không cần phải giữ lại bí mật gì nữa.

Cơ Trường Không thì lại khác, hắn vẫn nghi ngờ, vẫn lo lắng. Hắn cảm giác việc này không đơn giản như bề ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.