Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 15-1: Núi lở (1)



Áp lực càng lớn thì kết quả đạt được càng lớn! Cơ Trường Không vẫn cố gắng kiên trì. Tuy hắn biết hậu quả sẽ thế nào nhưng hắn ko có lựa chọn nào khác.

Tiềm lực thân thể của hắn vẫn chưa hoàn toàn được khai phá, vì vậy lực lượng vẫn đang bạo tăng. Nửa nén hương sau, lực lượng thân thể của hắn đã đạt đến ba vạn cân.

Một con số kinh khủng, quả thực làm cho người ta nhìn mà khiếp sợ. Dù là Khai Mạch tầng sáu thì cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, thậm chí còn ko bằng. Nói cách khác, bây giờ Cơ Trường Không chỉ dựa vào lực lượng thân thể thôi cũng đủ chém chết cường giả Khai Mạch tầng bốn. Còn nếu hắn buộc phải đánh với cường giả tầng năm thì hắn cũng có thể chèo chống được trong một khoảng thời gian ngắn.

Dù sao thì lực lượng thân thể cũng chỉ là một phần mà thôi. Có thể tu thành pháp lực, về sau lại có các loại pháp thuật, thần thông thì chỉ dựa vào thân thể quả là ko thể nào bằng được.

Dù vậy thì với việc một người bình thường có lực lượng thân thể đạt đến mức ba vạn cân thôi cũng đủ kinh khủng rồi. Đây là chuyện xưa nay hiếm thấy và cũng chỉ có số ít mà thôi. Chỉ có những người mang trong mình dòng máu cao quyết hoặc là các con nối dõi của những vị đại năng thì mới có thành tựu như vậy.

Dường như cường giả trong Chiến hạm đồng xanh ko hề lo lắng. Hắn tăng từng chút, từng chút một áp lực như muốn dò xét điểm mấu chỗt của bảo vật kia. Mà ở bên kia, nữ tử trong nhuyễn kiệu cũng chỉ chăm chú nhìn thôi chứ ko có ý định ra tay chút nào.

Trong mắt họ, Cơ Trường Không chỉ là một người bình thường có được may mắn mà thôi. Dù thế nào đi nữa thì kết quả chỉ có một, hài cốt ko còn!

Áp lực càng lúc càng lớn, lực lượng thân thể Cơ Trường Không đã lượng đạt tới ba vạn sáu nghìn cân. Và lúc này, dù có bao nhiêu nguyệt hoa dung nhập vào người hắn đi nữa thì cũng ko thể gia tăng lực lượng thân thể hắn. Hắn biết sức mình đã đến cực hạn rồi.

"Coi như không tệ." Tồn tại trong chiến hạm đồng xanh nhịn không được mà thở dài.

Không phải sao, một người bình thường có thể dựa vào một bảo vật không biết tên để chống lại chống lại lão* lâu như vậy thì quả thật đây quả thật là chuyện khó có thể tin được. Dù địa vị của lão cao thượng, tu vi kinh người thì cũng ko thể tán thưởng được.
*DG: tạm thời gọi tồn tại này là lão, ko biết lão hay bé đây ^^.

"Kết thúc thôi." Tiếng nói phát ra, đồng thời nguyệt hoa cũng được tăng cường lên gấp mười lần. Chỉ trong nháy mắt, Cơ Trường Không đã bị áp xuống gần trên mặt đất, vô số mao mạch (máu) toàn thân đều bị vỡ làm máu chảy ra ngoài.

Oanh long long, oanh long long. . .

Song, ngay khi hắn không cách nào gắng gượng được nữa thì biến cố lại xảy ra.

Cung điện phía sau vốn đã hoàn toàn sụp đổ thì nay lại sụp đổ lần nữa. Dường như đại địa bị nứt ra một đường, phế tích ầm ầm rơi xuống, rung động ầm ầm. Dưới bụi mù dày đặt, ba đạo hoà quang đã lao ra từ dưới mặt đất, lơ lửng trên ko trung.

Nhưng vào lúc này, dù ba đại thế lực cũng không có tâm tư chú ý những điều này, bởi vì toàn bộ cung điện đều đã sụp đổ rồi.

Vật lơ lửng trên không trung ở đằng kia, từ sau khi lao ra từ khe hở, hình như là một cái xích khóa, nhanh chóng tan vỡ. Vô số đường hoa văn còn sót lại đã bạo phát rồi quét ngang bốn phía. Dù là cường giả của các thế lực lớn là hay tán tu, ở trước mặt lực lượng này thì cũng đều như con kiến.

Những nơi đi qua cuồng phong những nơi đi qua, tất cả đều hóa thành hư vô, một chút bột phấn cũng không lưu lại.

Tán tu gào khóc chạy trốn. Ba đại thế lực như rắn rết, sức mạnh to lớn như vậy cũng không hề có lực chống cự.

"Đáng tiếc cho bảo vật kia." Tồn tại trong chiến hạm đồng xanh cùng nữ tử trong nhuyễn kiệu quét mắt, cho rằng Cơ Trường Không ko thể thoát được . Bọn họ cho rằng bắt được Cơ Trường Không cũng được mà không được cũng không sao. Vì họ nghĩ rằng Cơ Trường Không đã ko còn bảo vật kia trên người.

Đạt được tuy tốt, không được cũng chẳng sao, cũng chỉ là một con kiến đã chết mà thôi. Coi như là một mà hài kịch mà thôi, không có ý nghĩa, không đáng để nhắc tới.

Nhưng mà làm cho người ta khiếp sợ chính là một chuyện bất ngờ đã diễn ra, những đường hoa văn kia khi ở gần người Cơ Trường Không thì dường như gặp người thân quen. Chúng chậm rãi tiêu tán, không đả thương hắn chút nào.

"Cái này. . ." Vô số người nghẹn họng nhìn trân trối, nhân vật trong những thế lực lớn cũng kinh ngạc không thôi.

Một con sâu con kiến lại có thể năm lần bảy lượt đem đến cho bọn hắn nhiều kinh hỉ. Chuyện này thật làm cho nhiều cường giả ko thể hiểu nổi.

Cung điện đã sụp đổ rồi, nặng nề rơi xuống từ ko trung, làm cho phạm vi mấy ngàn dặm của sơn mạch đều chấn động.

Không biết bao nhiêu tu giả hóa thành tro bụi, phải nói là nhiều vô số kể. Thế lực lớn thì khỏi nói, chỉ những tán tu mới chịu nhiều đau khổ nhất, không chỗ nương tựa cũng không có bảo vật gì, hào quang quét tới đâu thì tán tu ở đấy kêu rên không dứt.

Cổ lão nhi*, Hành cung của lão kéo dài vô số năm tháng rốt cục vẫn không thể lực lượng của năm tháng. Tuy rằng cũng có lực lượng bên ngoài xen vào nhưng thời gian vẫn là sát thủ lớn nhất.
Cổ lão nhi: Lời khéo léo để chỉ người chết; chỉ người già ở xưa kia.

Hành cung sụp đổ, tiếp theo ngay sau đó là sơn mạch khổng lồ cũng lung lay sắp đổ. Những Thi Vương may mắn không chết, ẩn núp trong bóng tối cũng đã bị chôn sống hoặc là bị nện thành thịt nát trong trận loạn thế này.

Mấy nghìn tu giả vẫn lạc gần hết, coi như là thế lực lớn đi nữa thì cũng có thương vong!

"Tất cả tán tu, rời khỏi vòng bán kính mười hơi thở. Nếu không, giết không tha." Nhìn thấy cung điện vỡ vụn, bảo vật phân tán bốn phía trở thành đống hoang tàn, ngoài ngàn mét trong nhuyễn kiệu vì phòng ngừa nhiều tán tu đục nước béo cò nên đã bá đạo đuổi tất cả tán tu ra ngoài.

"Dựa vào cái gì." Mấy vị tán tu kinh hồn vừa bình tĩnh lại, nghe nghe vậy thì đã ko khỏi giận dữ, theo bản năng muốn phản kháng.

"Chỉ bằng cái này." Thanh âm nữ tử trong nhuyễn kiệu lạnh lùng nghiêm nghị, một đạo bạch quang lóe lên tức thì, mấy vị tán tu mở miệng liền bị liền bị bị đánh chết tại chỗ, trong đó thậm chí không thiếu nhân vật vô cùng cường đại.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả tán tu đành phải hành quân lặng lẽ. Mặc dù từng người đều phẫn hận nhưng cũng không dám không tuân theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.