Nơi an táng Cự đầu, dù ko bằng Hành cung Tôn tổ nhưng lực hấp dẫn đối với nhiều tu giả mà nói thì vẫn rất lớn.
Thế lực bốn phía Yêu Huyết thành không biết xuất phát từ mục đích gì mà đã cùng nhau thương nghị rồi tuyên bố để các cường giả thế hệ trẻ tuổi tiến vào trong đó. Vốn dĩ cường giả thế hệ trẻ tuổi đang thất vọng thì vô cùng vui mừng. Nếu như những cường giả tiền bối có ở đây thì bọn họ căn bản ko có cơ hội.
Lâm Tôn Thiên mặc một bộ áo trắng, thần sắc lạnh lùng và kiêu căng, nhìn xuống phần đông tu giả nhưng từ ánh mắt của y có thể biết được y xem mấy nghìn tu giả ở đây còn ko bằng Yêu sủng dưới chân y.
"Bắt đầu đi." Thanh âm đạm mạc của Lâm Tôn Thiên truyền đến từ đỉnh đầu Yêu sủng
"Tuân mệnh." Hai tráng hán chắp tay nhận lệnh, thân hình cường tráng cũng hơi cúi xuống hành lễ.
"Các ngươi cút ngay, tránh ra một bên, cũng nên nhớ kỹ cho lão tử, theo phía sau thì có thể nhưng nếu ai dám vượt qua, giết ko tha." Tráng hán quay người lại, thần sắc lập tức trở nên dữ tợn, nhìn chằm chằm vào các tu giả rồi hét lớn.
"Uy phong thật lớn, lão tử muốn xem ngươi thế nào gọi là 'giết không tha đấy'. . ."
Trong khi phần lớn tu giả đang dâng trào tinh thần quần chúng mãnh liệt thì một tiếng nói tuỳ tiện truyền từ xa đến, thanh âm ko lớn nhưng lại đặc biệt rõ ràng, mỗi người đều có thể nghe được.
"Mẹ nó, người nào nói, đi ra cho lão tử...ách, là, là... Sao ngài lại đến đây?" Tráng hán vốn là mở miệng đã chửi mắng nhưng sau khi y quay đầu lại và nhìn rõ là ai thì lập tức 'gió mát lạnh sống lưng', một thân cường tráng cũng nhanh chóng co thành lại một viên thịt to.
"Đi ra rồi ngươi sẽ thế nào, giết ta?" Lúc câu nói này vang lên, người tới vẫn còn ở ngoài mấy nghìn thước nhưng mà lúc câu nói vừa dứt thì người tới cũng đã đến trước mặt tráng hán rồi.
"Không, không dám." Mồ hôi lạnh ứa ra trên đầu nhưng ngay cả lau sơ cũng ko dám, lúng túng đụng vào rồi cũng ko biết phải làm sao, chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu về phía Lâm Tôn Thiên đang ở trên đầu Yêu sủng.
"Thì ra là Liễu huynh, lời của hạ nhân đều là thấp hơn cả kiến, người có dáng dấp tuyệt thế như Liễu huynh hà tất đắm mình." Lâm Tôn Thiên không nhanh không chậm nói.
"Phải không? Thôi quên đi." Người tới khinh thường cười cười, xoay người rời đi.
"Ngươi vẫn cứ hành động theo cảm tình như vậy! Bọn họ và chúng ta ko cùng một cấp bậc, thấp kém không chịu được. Ngươi cần gì phải vì bọn họ mà nổi giận, như vậy thật ko đáng." Lâm Tôn Thiên đạm mạc cười, nhìn lướt qua bốn phía, vẻ mặt tràn ngập vẻ khinh thường.
Quần chúng xúc động, không ít người trợn mắt nhìn y nhưng cũng ko dám chính thức mở miệng hay xuất thủ.
Tôn tử của đại nhân vật Chiến Hồn điện, thiên tài thế hệ trẻ tuổi. Đối với họ, y là như là một ngọn núi cao không thể vượt qua. Cái câu 'ko cùng cấp bậc' thật làm người khác phẫn nộ nhưng với trình độ của y thì bọn họ lại bất lực, không thể không thừa nhận.
"Ngươi là đại nhân vật Chiến Hồn điện, lão tử trèo cao không nổi." Người tới 'hắc hắc' cười cười.
"Hai vị đến thật sớm, rõ ràng là còn nóng vội hơn chúng ta rồi." Hai người vẫn đang 'thần thương khẩu chiến' thì một giọng nói thứ ba vang lên.
"Tứ đại gia tộc Yêu Huyết thành! Các ngươi ko phải một mực luôn 'đồng khí liên chi'* sao? Vì sao ko đến cùng một lúc?" Lâm Tôn Thiên quét mắt nhìn ba người, không mặn không nhạt nói. *Đồng khí liên chi: giống tính cách, liền cành như anh em ruột thịt.-KìNgộ1810
"Đóng cái miệng chim của ngươi lại." Lại một người nữa mở miệng, cực kỳ thô tục, giọng nói như chuông đồng.
"Hừ!"
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Tôn Thiên lạnh xuống, trở nên xanh mét, trong con ngươi có sát khí sát khí lưu chuyển như chỉ thoáng qua, che giấu vô cùng tốt.
Tứ đại gia tộc Yêu Huyết thành khống chế Yêu Huyết thành đã vô số năm, đồng khí liên chi. Bốn họ Liễu, Tống, Vương, Hồ cho tới bây giờ đều nhất trí đối ngoại. Tuy rằng đôi khi cũng có phát sinh nội đấu nhưng nếu có người ngoài muốn nhúng chàm Yêu Huyết thành thì tuyệt đối ko thể.
Tông môn không được, vương thành cũng không được, Chiến Hồn điện đã từng thử qua nhưng vẫn như cũ, không được!
Nước dội Yêu Huyết thành, họ không tiến, vững như bàn thạch; Yêu tộc đánh họ cũng ko tiến, Nhân tộc cũng ko có thể.
Tuy rằng tứ đại gia tộc không bằng thế lực bất diệt nhưng cũng vui vẻ ko sợ. Tuy nhiều lúc rơi vào thế yếu nhưng trong lời nói qua lại với nhau thì họ không có nhiều cố kỵ. Nhất là Lâm Tôn Thiên chẳng qua chỉ là tôn tử* của một vị Trưởng lão mà thôi, thế thì phải sợ gì. *Tôn tử: cháu trai.
"Liễu Chiến, Tống Thiên, Vương Đấu, Hồ Địa, yêu huyết tứ kiệt, rất tốt, quả nhiên không hổ là thiên kiêu Yêu Huyết thành, không hổ là con cưng của trời trong Nhân tộc, hy vọng các ngươi may mắn như thế này mãi." Lâm Tôn Thiên lại lần nữa khôi phục vẻ đạm mạc.
Thân hình y khẽ động, bồng bềnh đáp xuống, Yêu sủng dưới chân cũng nhanh chóng thu nhỏ theo, trong chớp mắt, liền hoá thành một sủng vật nho nhỏ biến mất trong hư không.
"Thật là lợi hại, rõ ràng là Đạo văn sư đã lưu lại Đạo phù." Một người đứng bên cạnh Cơ Trường Không nhìn thấy một màn này mà sợ hãi thán phục.
Cơ Trường Không cũng sợ hãi thán phục thật sự, quả thật là tài đại khí thô!
Đạo văn sư cực kỳ thưa thớt ở thế giới này. Bọn họ am hiểu nhất là Đạo văn*. Những Đạo Văn được bày ra này thật ko cách nào tưởng tượng nổi, tu giả cùng cấp cũng ko phải là đối thủ, vô cùng khủng bố. * Đạo văn : những đường hoa văn.-KìNgộ1810
Thánh nhân quan sát quy luật trời đất rồi từ đó ghi chép thành những Đạo văn, nói cách khác, Đạo văn chính là những biến hoá của trời đất.
Không giống như tu giả trực tiếp hấp thu tinh khí, điều đáng sợ nhất ở những Đạo văn sư chính là mượn nhờ Đạo văn để khống chế, trói buộc tinh khí, sau đó sẽ phóng thích. Cảnh giới tuy ngang nhau nhưng uy năng thì mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ là Đạo văn sư cực kỳ thưa thớt, so với những thiên tử còn thưa thớt hơn. Mà muốn mời Đạo văn sư ra tay thì độ hao phí càng lớn. Lâm Tôn Thiên thì sử dụng một tờ ấn phù Đạo văn, dùng nó thay cho công cụ đi lại, cái này là sự xa xỉ đến bực nào chứ!
Cũng khó trách lúc trước Cơ Trường Không cảm giác quái vật kia chó chút ko đúng, thì ra là do Đạo văn trói buộc tinh khí rồi hoá thành, dù rất sống động nhưng cũng ko có sinh mệnh.
Đương nhiên, vật như vậy cũng ko thua kém Yêu sủng, ở một mặt nào đó, giá trị của nó thậm chí còn vượt qua cả Yêu sủng. Trong nhất thời, ko biết bao nhiêu người đã đỏ mắt, cảm thán ko thôi!
"Đi đi." Lâm Tôn Thiên nhìn lướt qua bốn phía, dẫn đầu bước đi, hai tráng hán ở phía trước nhất, sếp thành một hàng bắt đầu tiến vào nơi chôn cất ở sâu trong hạp cốc.
"Chúng ta cũng đi đi." Một mạo hiểm giả nhăn mặt, chính là Hồ Địa, cũng bước theo vào, sau đó là Tống Thiên và Vương Đấu.
Tại thời khắc gần cuối, Liễu Chiến nhìn lướt qua bốn phía như cố tình, nhất là khi nhìn thấy Cơ Trường Không lại còn dừng lại một chút. Hơn nữa, ko biết Cơ Trường Không có phải bị ảo giác hay ko mà nhìn thấy ánh mắt của y như có thâm ý.
Ảo giác sao? Nhìn bóng lưng Liễu Chiến dần dần biến mất trong khe hẹp, chân mày Cơ Trường Không cau lại.
Trưởng tử Liễu gia, đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi Liễu gia, đệ nhất nhân Yêu Huyết thành, nhân vật thế hệ trẻ tuổi đỉnh phong, một loạt quầng sáng này hắn đều biết, dù sao y cũng là người cùng tộc với Liễu Tinh Hằng.
Chỉ là hắn và y cũng chưa gặp nhau lần nào, y như vậy lại có ý gì? Hơn nữa lúc này lại xuất hiện đúng nơi chôn cất Vạn cổ cự đầu, sao lại trùng hợp như thế? Càng ngoài dự đoán của mọi ngươi là, chỉ cho phép thế hệ trẻ tuổi tiến vào. Dù thế nào cũng có cảm giác guỷ dị.
Theo lý, nếu như tứ đại gia tộc Yêu Huyết thành nhúng tay thì tất cả đồ vật trong đấy đều là của bọn họ rồi, ko ai có thể chen chân. Dù sao thì bọn họ tổ chức Yêu Huyết thành qua vô số năm, cây lớn rễ sâu, nội tình vô số nên cho dù là Chiến Hồn điện ở đây thì đoán chừng cũng là của bọn họ.
Từng người, từng người tiếp nối đi về phía trước, xếp thành một con rồng dài. Hạp cốc hẹp dài chỉ có thể chứa được một người đi nên cho dù muốn tăng tốc độ cũng khó có khả năng.
Cơ Trường Không cũng ko gấp. Tu vi của hắn so với rất nhiều tu giả ở đây thì không xếp cuối thì cũng chỉ xếp phần giữa trên. Người mạnh hơn hắn chỗ nào cũng có, lại càng ko phải so với những người của mấy đại gia tộc và Lâm Tôn Thiên.
Hai ba nhìn người, tốc độ ko có khả năng để nhanh được nhưng so với tốc độ hắn đoán trước thì cũng nhanh nhiều lắm.
Bắt đầu từ giữa trưa đến lúc mặt trời sắp lặn thì cuối cùng cũng đến lượt Cơ Trường Không. Mà lúc này, chỉ còn hơn mười người lưu lại ở bên ngoài.
Cơ Trường Không cất bước đi ra, đang muốn theo một người tiến vào nhưng ngay lúc này, biến cố phát sinh!
"Tiểu tử, cút ngay, ta tới trước." Một giọng nói trêu tức vang lên, đồng thời một bàn tay thật lớn cũng sắp bắt được lưng Cơ Trường Không.
Xoát!
Thân hình Cơ Trường Không khẽ nhúc nhích, dưới chân ko có bất kỳ động tác nào nhưng chỉ trong nháy mắt thân thể hắn đã thực hiện liên tiếp mấy cái động tác tránh né làm cho một trảo kia hoàn toàn thất bại, cái bóng cũng ko động được
"A, còn muốn trốn, mau tránh ra để huynh đệ chúng ta vào trước, nếu ko thì đừng trách huynh đệ ta ko khách khí!" Sau lưng hắn vang lên tiếng cười càn quấy, sau đó ba thân ảnh cùng lúc tiến về phía trước một bước, đem Cơ Trường Không vây lại chính giữa.
Chậm rãi quay người lại, sắc mặt Cơ Trường Không không vui không buồn nhưng lửa giận trong mắt lại thiêu đốt sáng rực.
Hắn tạm thời ko phải là đối thủ của tên Lâm Thiên kia thì cũng thôi đi, thế nhưng mấy tên phế vật này cũng dám khiêu khích hắn, thật coi hắn là phế vật sao?