Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 39: Giết người



"Các ngươi muốn vào trước ta sao?" Cơ Trường Không nhàn nhạt nhìn ba người, đều là Khai Mạch cửu trọng thiên.

"Coi như ngươi thức thời, chỉ là một phế vật bát trọng thiên, cút về bú sữa mẹ đi." Người cầm đầu 'hắc hắc' cười, lộ ra vẻ mặt 'coi như tiểu tử ngươi thông minh sẽ làm vậy'. Sau đó đẩy Cơ Trường Không qua một bên, nghênh ngang đi về phía trước.

Cơ Trường Không vẫn cười thản nhiên như cũ, nhìn có vẻ ko tức giận gì cả, cả người vô hại, tác phong đặc biệt bình thản

Không ít tu giả thấy một màn như vậy thì từng người đều rục rịch, cái hình tượng mềm yếu có thể lừa gạt này làm cho bọn họ có tự tin, dù là một ít Khai Mạch tứ ngũ trọng thiên cũng có một hào quang khác thường toả ra trong mắt.

"Thức thời, không tệ." Người thứ hai theo sát người thứ nhất đi qua, dương dương đắc ý nhìn Cơ Trường Không, rất là lớn lối.

"Các ngươi, ngươi đó, ai, đều đến đây, chớ khách khí với phế vật này, cùng đi đi!" Người thú ba càng quá mức hơn, không những một mình đi qua mà thậm chí còn gọi những người khác cùng đi, rất là lớn lốn.

"Chúng ta tới đi. Sớm biết ngươi là một phế vật như vậy, chúng ta đâu cần phải xếp hàng như vậy, mẹ kiếp, thật sự là xúi quẩy." Lại có bốn năm người đi ra.

Cơ Trường Không liếc nhìn những người này, vẫn ko nói một lời nào, thờ ơ lạnh nhạt lui về ở một bên.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Tiểu tử ngươi ko phục đúng ko? Ko phục cũng được thôi, đến đi, đánh chết lão tử đi!" Bốn năm người thấy Cơ Trường Không nhìn bọn họ chằm chằm thì lập tức giận dữ, từng người một gần như xông đến, chỉ chỉ vào chóp mũi của hắn.

Cơ Trường Không vẫn ko nói chuyện, thậm chí ngay cả nhúc nhích cũng ko.

"Con mẹ nó, thứ hèn nhát, phế vật!" Bốn người thấy Cơ Trường Không ko mở hề mở miệng thì cho là hắn sợ, lập tức nở nụ cười.

"Phì, thật sự là phế vật. Nếu là lão tử thì chắc chắc sẽ cùng bọn họ dốc sức liều mạng!" Một ít người ko nhúc nhích, nhìn thấy một màn này lập tức tỏ vẻ xem thường. Từng người đều nhìn hắn với vẻ mặt chán ghét.

"Đúng vậy. Phế vật ko trứng. Dù có chết thì cũng ko thể để bị vũ nhục như vậy." Tên còn lại cười lạnh.

"Ai biết được? Người ta vốn có tính cách như vậy, nếu ko sẽ ko sống được. Ngươi không thấy cái tên to đen lúc trước cư xử thế nào hắn sao? Đối với người như vậy mà còn sống thì thật ko tệ. Nói nhiều như vậy làm gì!" Người thứ ba lớn tiếng nói, thanh âm cực lớn, tu giả xung quanh đều nghe được rành mạch.

Cuối cùng, vượt qua Cơ Trường Không tổng cộng có mười ba người, trong đó thậm chí còn có một gia hoả Khai Mạch lục trọng thiên.

Đợi cho tất cả mọi người đã tiến vào, lúc này Cơ Trường Không mới lạnh lùng cất bước đi ra. Sở dĩ ngay từ đầu không có động thủ không phải sợ hãi hay lo lắng gì, chẳng qua hắn sợ ko thể một mẻ hốt gọn rồi làm bọn họ chạy thôi.

Bây giờ bọn họ đã tiến vào hạp cốc, chỉ đủ một người thông qua, hắn ngăn chặn đường lui, muốn chạy thì cũng không chạy được.

Phốc!

Một người đi phía trước hắn ko kịp kêu một tiếng đã bị xuyên thủng ngực. Mặt ko biểu tình, Cơ Trường Không bước qua thi thể y ra tay với người thứ hai, sau đó đó là thứ ba, tất cả chỉ cần một chiêu là toi mạng.

Vô thanh vô tức.

Đến tận lúc này người thứ tư mới phát hiện ra chỗ ko đúng, "Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Mặt mũi u tràn đầy kinh sợ, thân thể điên cuồng lách qua một bên để lao về phía trước, thế nên ngay lập tức kinh động đến tất cả mọi người.

"Tiểu tử, ngươi muốn chết sao, láo xược..."

"Mẹ kiếp, còn dám động thủ, nếu ko phải bây giờ bất tiện, lão tử ngay lập tức sẽ đập chết ngươi..."

"Mẹ nó, sơn biết như vậy, lúc trước đã giết ngươi...:

...

Chín người còn lại gầm lên liên tục, mỗi người đều lòng đầy căm phẫn, dường như bọn họ đều chịu vũ nhục như nhau.

"Làm sao? Đương nhiên là giết sạch các ngươi a. Nếu ko sợ các ngươi chạy thì ta cần gì phải phí lực lớn như vậy. Bây giờ thì muốn chạy đều ko được rồi a." Cơ Trường Không âm u nói, giọng điệu rẩ bình tĩnh nhưng mười người còn lại ở trong không khí bình tĩnh này lại cảm thấy có một cỗ hàn ý khó nói nên lời.

"Ngươi, ngươi chỉ là Khai Mạch bát trọng cũng dám nói khoác mà ko biết ngượng, ngươi làm sao để giết ta?" Một gia hỏa đi phía trước mười người ko sợ hãi nói.

"Vậy thử xem." Cơ Trường Không quỷ dị cười cười.

Một bước bước ra, người thứ tư bị hắn dễ dàng xé thành hai nửa, nội tạng và máu tươi văng dính lên người thứ năm làm y không tự chủ được mà kêu lên một tiếng sợ hãi thật to.

Mà nhân cơ hội này, một lần nữa, Cơ Trường Không đánh ra một quyền, người này là gia hoả Khai Mạch thất trọng thiên ngay cả chống cự cũng ko thể, dễ dàng bị đánh bay ra phía sau, nện lên thân người thứ sáu.

Lực lớn kinh sợ kia tạo ra hiệu ứng một chuỗi, liên tiếp đụng ngã người thứ sáu, thứ bảy.

"Hảo tiểu tử." Mắt thấy Cơ Trường Không giết năm người, tám người còn lại cũng ko thay đổi.

"Như thế nào, sợ sao? Tiếp tục đến a." Cơ Trường Không chậm rãi tiến tới, từng bước tiến tới, ko nhanh ko chậm, thong dong bình tĩnh.

Những tán tu phía sau hắn đều trợn tròn mắt, thậm chí những người nhát gan sợ tới mức toàn thân run rẩy, nhất là những gia hoả lúc trước nói bóng nói gió hắn thì lại càng bồn chồn.

Ai da, đây thật sự là hung nhân a!

Một bước giết một người, ngàn dặm ko nghỉ, Cơ Trường Không mang theo tâm tình bình tĩnh, vui vẻ mà giết tới đây. Hắn vẫn phong khinh vân đạm như cũ, trên mặt ko có sát ý, trong tay ko có hung khí. Thậm chí hắn đã giết nhiều người như vậy nhưng cũng ko dính vào giọt nào.

Nhưng chính vì bởi như thế nên mới kinh khủng nhất, làm cho người ta rung động.

Người thứ bảy, thứ tám không nghi ngờ gì, đã bị giết chết. Nhưng mà người thứ chín thì chắc sẽ ko dễ dàng đối phó như vậy. Bởi vì đây là Khai Mạch đệ cửu trọng.

"Tốt rồi tiểu tử, dừng ở đây, những phế vật kia chết là vì ko có bổn sự, chẳng lẽ người còn muốn giết ta hay sao?" Người thứ chín cười hắc hắc. Mặc dù có chút kiêng kỵ với hắn nhưng mà tu vi y là Khai Mạch cửu trọng, y rất tin tưởng vào bản thân.

"Khai Mạch cửu trọng, cũng không phải chưa từng giết qua, nhưng mà nói cho cùng thì vẫn là thứ nhất." Cơ Trường Không lầm bầm.

"Ngươi nói cái gì?" Người nọ cũng không nghe tiếng hắn lầm bầm mà quát lên.

"Ta nói, ngươi đáng chết!"

Trong ánh mắt của hắn lóe lên một đám thần quang, toàn thân bỗng chuyển động, động tác cũng không có quy luật gì, chỉ đơn giản dùng thân thể mà lao tới.

"Muốn chết!" Cường giả đệ cử trọng cười hắc hắc, mặt hiện lên vẻ khinh thường.

Y vốn dĩ có chút kiêng ky Cơ Trường Không khi thấy hắn giết liền tám người, sợ hắn có mật pháp gì, lại ko nghĩ Cơ Trường Không rõ ràng lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế. Y là Khai Mạch cửu trọng, mà thời điểm Cơ Trường Không cứng rắn đối mặt với Khai Mạch bát trọng thì y đã nhìn rõ được Cơ Trường Không quả thật tìm chết.

Những người khác vốn là sững sờ, sau đó cũng có vẻ mặt như nhau. Khai Mạch cửu trọng cũng không phải là nhân vật mà Khai Mạch có thể đối kháng đấy. Chỉ trong nháy mắt, vẻ khẩn trương trên mặt đã biến sạch, mặt mũi tràn đây nhẹ nhàng.

Bành!

Một tiếng nổ mạnh nặng nề vang lên, giống như đánh vào trống da trâu, dày và trầm thấp, làm cho người ta nhịn ko được mà nhiệt huyết sôi trào.

Sau đó, một thân ảnh bay ngược lại, lồng ngực lún xuống, miệng phun máu tươi, mặt đã biến thành màu đỏ tím

"Làm sao có thể!"

Nụ cười trên bốn người còn lại ngưng kết, sắc mặt lập tức trắng bệch. Sau va chạm, tu giả Khai Mạch bát trọng chiến với triệt để Khai Mạch cửu trọng, sau đó thì tu giả Khai Mạch cửu trọng dễ dàng bị đánh chết, xương cốt đứt đoạn từng khúc.

Bọn họ cũng không phải là Khai Mạch cửu trọng a. Như vậy thì nếu cùng chống lại Cơ Trường Không, chẳng phải là kết quả giống nhau của bọn họ cũng giống nhau sao?!

"Đến lượt ngươi." Hắn lại tiếp tục đi về phía trước, giết chế người thứ mười, một vị Khai Mạch bát trọng. Sau đó chính là muốn động thủ với ba người cuối cùng kia.

"Không, không nên." Người thứ mười một đã mất đi ý chí chiến đấu, sắc mặt nơm nớp lo sợ, cầu xin tha thứ.

"Tốt. Vậy sau khi giết ngươi thì ta sẽ bỏ qua cho huynh đệ ngươi." Cơ Trường Không mỉm cười, nở nụ cười của một ác ma.

"Cái này, điều này ko thể, ta ko thể, ko thể..."

"Vậy ngươi sẽ chết." Hắn nhàn nhạt cười, hàm răng màu trắng lóe lên một đạo ánh sáng.

Phốc!

Một tiếng vang nhỏ. Người thứ mười hai lúc trước từng cười nhạo hắn bị một thanh trường kiếm xuyên thủng, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, "Vì, vì cái gì. . ."

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta chỉ muốn sống." Người thứ mười một khó rống, chảy nước mắt.

Cuối cùng, người thứ mười hai ko cam lòng mà chết, trước khi chết cũng ko có nhắm mắt.

"Ngươi đã đáp ứng ta, hãy buông tha ta. Tha ko muốn chết, ta ko muốn chết a." Người thứ mười một 'bịch' một tiếng, rồi quỳ xuống, cả người như suy sụp.

"Tốt, ngươi có thể đi thôi." Cơ Trường Không tà tà cười.

"Cảm ơn, cám ơn." Y nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị rời đi nhưng sau đó đầu y bỗng nổ tung, máu tươi cùng não bay tứ tung.

"Giết giết giết, đáng chết, ta giết ngươi. . ." Người thứ mười ba mở miệng, trơ mắt nhìn Cơ Trường Không hoá thành ác ma, trơ mắt nhìn huynh đệ của mình bị tàn sát. Vốn dĩ đã ko chịu nổi, y liền sụp đổ.

Hiện tại, trong mắt hắn, Cơ Trường Không là ác ma, là ma quỷ.

"Kết thúc rồi." Cơ Trường Không mỉm cười, hai tay nắm lấy thân thể của hắn, hung hăng dùng sức.

Xoẹt!

Một tiếng vang nhỏ, người thứ mười bốn dễ dàng bị xét nát, hoá thành một đống thịt vụn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.