Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 60: Ném ra ngoài



"Chiến Hồn điện, 2000 vạn linh thạch." Lời vừa nói ra, toàn bộ đại đường Tụ Tiên các liền yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!

Ko phải vì 2000 vạn linh thạch mà bởi vì ba chữ 'Chiến Hồn điện'!

Thế lực bất diệt thống lĩnh thiên hạ qua bao năm tháng, hơn mấy chục vạn năm, uy nghiêm xâm nhập nhân tâm, gần như ko còn người dám đối kháng, người nào gặp thì hầu như cũng đều nhường lui ba phần, đừng nói đến những tiểu thế lực như bọn họ, cho dù một vài thế lực lớn cũng chưa dám làm.

Chuyện giữa Cơ Trường Không và Chiến Hồn điện, mọi người cũng nghe ít nhiều, kể từ đó, họn họ ko dám tuỳ ý mở miệng.

"2100 vạn." Sau một lúc yên tĩnh, một thanh âm run rẩy vang lên.

Đó cũng ko phải đến từ những người tham gia đấu giá mà là người đã được Liễu Tinh Hằng an bài trước đó, hiện tại thì dù là lời nói dò xét thôi cũng làm y kinh hồn bạt vía.

"Hai nghìn một trăm vạn lẻ một." Thanh âm trêu tức lạnh như băng lại vang lên một lần nữa. Lúc này, thật sự ko có người dám lên tiếng. Tất cả mọi người đều hiểu rõ được rằng, đây muốn tới làm loạn!

Trên thực tế, trong đấu giá thì mọi người đều dựa vào bổn sự, bình thường sẽ ko nói ra thế lực ở phía sau. Đây coi như là quy tắc ước định vậy, người bình thường sẽ ko làm trái. Chỉ trừ trường hợp ngẫu nhiên xuất hiện một đệ tử một thế lực lớn ko biết trời cao đất rộng mới làm ngược lại.

Câu nói kia, hai nghìn một trăm vạn lẻ một, đây là khiêu khích một cách trắng trợn!

" Hai nghìn ba trăm vạn." Sau khi Liễu Tinh Hằng truyền ý xuống, người lừa gạt kia lại mở miệng, ảnh hưởng của Chiến Hồn điện đối với Liễu gia trong Yêu Huyết thành vẫn kém chút ít.

" Hai nghìn ba trăm vạn lẻ một." Người trốn ở góc kia lại bỏ thêm vào một linh thạch.

Vẫn chỉ một linh thạch mà thôi, quả thật là khiêu khích mà!

Mọi người dựa theo tiếng nói mà nhìn lại, chỉ thấy người nọ trốn ở một góc bên phải của đại sảnh, mặc trường bào đen, đầu đội mũ rộng vành, trốn cực kỳ kín kẽ.

"Hai nghìn bốn trăm. . ."

"Đủ rồi, nếu người còn dám mở miệng, ta giết ngươi." Khi người lừa gạt kia tiếp tục tăng giá thì người mặc áo đen kia bỗng nhiên nói, ngữ khí lành lạnh, sát khí dày đặc.

Lời vừa nói ra thật sự lột da mặt của y. Người này chắc chắn đến đây để quấy rối, cả gan làm loạn, ngang ngược càn rỡ, dựa vào cái bóng là Chiến Hồn điện ở phía sau làm ko thèm để các gia tộc lớn nhỏ ở đây vào mắt.

Ô...ô...n...g!

Hơn mười thân ảnh bùng nổ khí tức bừng bừng, khí tức kinh khủng phong tỏa toàn bộ đại đường, lực lượng kinh khủng phóng thẳng lên trời.

Đây là chấp pháp giả Yêu Huyết thành, cũng là chấp pháp giả Liễu gia, được nhóm người Liễu Chiến cố ý đưa đến để duy trì trật tự đấu giá hội. Bọn họ thấy xuất hiện người quấy rối liền bùng nổ, hào quang quanh thân lập loè, giống như muốn ra tay.

"Sao? Muốn ra tay? Quy tắc không cho phép đánh nhau trong thành chẳng lẽ chỉ để lừa gạt người sao? Còn nữa, chẳng lẽ các ngươi cho rằng Chiến Hồn điện ta dễ bắt nạt sao?" Người mặc áo bào đen kia cười lạnh.

Thì ra là y. Cùng lúc đó, nhóm người Cơ Trường Không bừng tỉnh đại ngộ.

Vừa rồi bọn hắn đã cảm thấy người này có chút quen thuộc. Người kia thay đổi vẻ ngoài, che chắn cực kỳ chặt chẽ và lại còn thay đổi thanh âm nên mấy người bọn hắn khó có thể nhận ra. Nhưng hiện tại, khi y mở miệng đã ko cẩn thận để lộ ra thanh âm thật nên mọi người lập tức nhận ra được thân phận của hắn

Lâm Tôn Thiên, không sai, chính là Lâm Tôn Thiên!

"Rõ ràng là gia hoả này ko đội trời chung với ngươi rồi. Nếu không thì chuyện như vậy y sẽ ko đích thân đi làm." Tống Thiên ở một bên cười ha hả.

"Ko sai. Chuyện lần trước bị đổ bể, đoán chừng y cũng ko chịu nổi. Nghe nói y còn có một đại ca là một thiên tài chân chính. Nếu ko phải nhờ đại ca y thì có lẽ bây giờ y đã bị mang đi hỏi tội rồi." Vương Đấu xem thường nói.

"Vậy, nên làm gì bây giờ? Nếu ko thì ta xuống dưới đá văng y ra ngoài." Hồ Địa sờ lên đầu mình, rầu rĩ nói.

Hồ Địa vừa dứt lời, bốn năm ánh mắt, tất cả đều hội tụ trên người y.

"Ách, sao vậy, ta lại nói sai rồi sao? Ko cho phép tiên phong sao." Hồ Địa rầu rĩ, ôm đầu ngồi xổm xuống.

"Không sai, thiên tài, thực là thiên tài, nên cứ vậy mà đến!"

Dự liệu sẽ bị đả kích cũng ko hề xảy ra, điều này làm cho Hồ Địa thật là kinh ngạc. Bình thường, khi y nói sai một câu thì nghênh đón y chính là một trận hành hung, trừ trước đến nay chưa hề có ngoại lên. Đối với chuyện này, y đã thành thói quen, mà nhóm người Liễu Chiến thì làm ko biết mệt.

Cái người to con này lớn lên so với Cự nhân thì rất giống nhau, cơ bắp đầy người, ko có chỗ nào là ko có. Bình thường, ngoại trừ việc chém giết thì căn bản ko động não, ko biết đã gây náo loạn bao nhiêu lần, gây nên chuyện khôi hài bao nhiêu lần.

Quan trọng hơn chính là y tu hành một công pháp gần như tự làm khổ mình, càng bị thương càng nghiêm trọng, càng bị đánh tàn bạo thì tu vi càng tăng nhanh, chiến lực càng tăng mạnh. Cho nên, bình thường mọi người hành hung y cũng coi như giúp y tu luyện.

"Sao vậy? Chẳng lẽ ta nói đúng?" Hồ Địa đứng dậy, sờ đầu hỏi.

"Ha ha ha ha, ha ha ha ha. . ."

Mấy người Cơ Trường Không nhìn nhau cười, gần như muốn chảy nước mắt.

"Huynh đệ, ngươi nói ko sai, hoàn toàn ko có vấn đề gì." Cơ Trường Không cười tủm tỉm, đi đến trước mặt y, vỗ ngực của y một cái.

"A, vậy là tốt rồi." Hồ Địa cười ngu ngơ, sau đó tiếp tục ngốn nghiến ăn.

"Vậy đem y đuổi ra ngoài. Dù sao bây giờ y cũng chỉ như một phế vật, coi như giết y thì có lẽ Chiến Hồn điện cũng sẽ ko có động tác gì." Liễu Chiến phất phất tay, lộ ra vẻ tuỳ ý. Dường như việc giết chết Lâm Tôn Thiên dễ dàng giống như là việc giết một con gà.

"Để cho ta đi đi." Cơ Trường Không cười nhạt một tiếng, đứng dậy đi về hướng ngoài cửa.

"Cái này. . ." Nhóm người Liễu Chiến liếc nhau, trong mắt xuất hiện vẻ xấu hổ.

Đừng tưởng việc này dễ dàng, dù là Lâm Tôn Thiên đuổi ra hay là trực tiếp giết chết hắn cũng ko phải là một chuyện nhỏ. Cứ coi như Chiến Hồn điện thật sự sẽ ko để ý đến việc sống chết của Lâm Tôn Thiên nhưng bọn họ cũng sẽ ko bỏ qua việc này dễ dàng như vậy.

Dù sao, trong mắt người ngoài, Lâm Tôn Thiên bây giờ vẫn là 'thiên kiêu chi tử' của Chiến Hồn điện, là bộ mặt của Chiến Hồn điện, bị sỉ nhục như vậy thì uy nghiêm của Chiến Hồn điện ở đâu!

Mà Cơ Trường Không thì ko muốn bọn họ rước lấy phiền toái nên đã tự mình ra tay. Chuyện này làm bọn họ cảm động, đồng thời cũng cảm thấy áy náy.

. . .

Trong hành lang, Lâm Tôn Thiên từng bước một tiến lên, không người nào dám tranh đoạt dưới tình huống này. Bảo tháp được rèn luyện từ 'hoả trong kim' giống như đã là vật trong tay y. Mà những hộ vệ kia vì lời nói lúc trước của y mà đứng trân tại chỗ, ko biết làm thế nào mới tốt.

"Đã như vậy, bổn tọa liền thu nhận." Lâm Tôn Thiên đi đến trước đài, cười ha hả, thò tay ra chụp lấy bảo tháp, vẫn ko ai sánh được.

"Đợi đã nào...!"

Đúng vào lúc này, một thanh âm trêu tức bỗng vang lên, mà Lâm Tôn Thiên nghe được thanh âm này lập tức mắt đều đỏ cả lên.

"Là ngươi, là ngươi, là ngươi. .." Hét lớn ba tiếng, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, lửa giận của y gần như có thể thiêu phá trời xanh. Cơ Trường Không có lý do tin tưởng, nếu không phải nơi đây có rất nhiều cường giả, hắn tin rằng y sẽ lập tức ra tay.

"Là ta. Lâm Tôn Thiên, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" Cơ Trường Không mỉm cười, cần vô sỉ thế nào là có thế ấy.

"Ngươi. . . Tốt, tốt. Ở nơi này bổn toạ ko làm gì được ngươi nhưng bảo tháp này bổn toạ đã lấy, ngươi nghĩ rằng sẽ lấy lại được sao? Nếu như vậy thì đừng trách bổn toạ ko nói quy củ." Lâm Tôn Thiên dữ tợn, trên mặt xuất hiện khoái ý vặn vẹo.

"Ko chỉ có như thế, đồ vật kế tiếp bổn toạ cũng sẽ lấy, hơn nữa ta cam đoan giá sẽ thấp nhất, nhưng ngươi chỉ có thể nhìn mà ko dám làm gì. Nếu ko thì buổi đấu giá này sẽ ko thông rồi." Lâm Tôn Thiên cười cười u ám, để lộ ra một khoái cảm trả thù.

"Ngươi đến quấy rối cho nên đánh ngươi thì ko tính." Cơ Trường Không không thèm để ý chút nào, nói.

"Không tính, ngươi nói không tính sẽ không tính, thật là tức cười. Trước mặt nhiều người như vậy mà ngươi dám phủ nhận, ta xem ngươi còn tiếp tục thế nào. Các ngươi đã nghe chưa, ý nói ko tính..."

Lâm Tôn Thiên thao thao bất tuyệt. Y muốn từ lời nói của Cơ Trường Không mà phá hư buổi đấu giá này. Thậm chí muốn Cơ Trường Không trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Nghe Lâm Tôn Thiên nói, sắc mặt Cơ Trường Không càng ngày càng khó coi. Hắn ko phải tức giận vì những lời nói của y mà làm hắn khó chịu chính là náo lớn như vậy mà tiền lời từ buổi đấu giá họ cũng ko bớt đấy!

"Đủ rồi, ném đi." Rốt cuộc Cơ Trường Không cũng hét một tiếng.

"Ha ha, ném đi? Ngươi dám ko? Ta là thiên tài Chiến Hồn điện, ca ca ta là. . . Các ngươi làm gì, ta là người Chiến Hồn điện, ta..."

Tiếng nói xa dần, dưới sự ra tay của hai cường giả Đạp hư, Lâm Tôn Thiên không có lực phản kháng.

Nhìn xuống bốn phía, biểu tình của phần lớn gia tộc đều khác nhau, nhưng có một điềm duy nhất chính là khiếp sợ.

Thiên tài Chiến Hồn điện bị người trong buổi đấu giá ném ra ngoài. Dù sao thì đây cũng sẽ trở thành chuyện hài hước của toàn bộ Viễn Cổ giới, hơn nữa còn kéo dài không ít.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng có chuyện như vậy, nhân vật nổi danh bị người của phòng đấu giá đuổi ra. Từ xưa đến nay chưa từng thấy qua.

Dù là cố ý quấy rối, phòng đấu giá cũng sẽ không làm như vậy, bởi vì chuyện này có hệ luỵ quá lớn!

Thế lực phía sau, thanh danh phòng đấu giá, đối thủ chèn ép... Đụng chạm đến vô số ảnh hưởng đã định trước. Trừ phi tuỳ tiện hô giá mà ko thể trả tiền, nếu ko thì loại chuyện như vậy sẽ ko xảy ra. Đặc biệt lại xảy ra với một đệ tử của thế lực bất diệt.

Nhưng mà, chuyện xảy ra đã xảy ra, xảy ra dưới mí mắt của mọi người.

Rõ ràng, sau ngày này, chuyện này sẽ mang đến gợn sóng như thế nào đây? Trực tiếp đánh vào mặt Chiến Hồn điện, khiêu khích uy nghiêm thế lực bất diệt. Chuyện như vậy đã bao lâu chưa xảy ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.