Lâm Tôn Thiên chết rồi, chết trong tay Cơ Trường Không, vậy mà chuyện lần này lại không hề gây ra bất kì chấn động nào!
Thứ nhất là vì tiếng xấu Lâm Tôn Thiên đã đồn xa, mà những người biết chuyện này quá ít. Hơn nữa Thiên Trì ở ngay phía trước, ai sẽ quan tâm chuyện nhỏ như vậy chứ, vị trí ở phía trước so với Lâm Tôn Thiên thì cao hơn không biết bao nhiêu.
Thiên Trì, danh xứng với thực! Sau khi nham thạch nóng chảy phun trào, đỉnh núi lõm xuống hình thành một cái ao nhỏ. Trong phạm vi vài trăm mét, khí nóng bừng bừng giống như Tiên cảnh.
Nơi này đã được sắp xếp đổi mới hoàn toàn, vị trí chính giữa trong cái ao sâu là một hòn đảo nhỏ, diện tích chưa tới mười mét, có thể chứa được rất ít tu giả, mà ở khắp nơi trong không trung thì trôi lơ lửng một số đèn màu cực kì tinh lệ.
Chỉ có điều, bất luận như thế nào, nơi này là miệng núi lửa, nên dù có bài trí ra sao thì cũng hoang vu như cũ.
Xoát
Cơ Trường Không mang theo Hoàng Tiểu Vũ vào khu vực biên giới. Hắn lẫn trốn trong đám người nên cũng không ai chú ý, mà chính hắn cũng không có nghĩ muốn đi ra. Với lại bây giờ hắn nổi danh như vậy, có thể trốn thì nên trốn, vẫn sẽ tốt hơn.
Trên Thiên Trì cũng không có bất kì chỗ ngồi nào, nhưng với năng lực của các tu giả đến đây mà nói thì việc đứng trên mặt nước cũng không có khó khăn gì. Tuy rằng cảnh giới Thiên Môn và Khai Mạch không có cách nào ngự không mà đi nhưng đạp trên nước lại là chuyện nhỏ.
Thời điểm Cơ Trường Không đến đã là chạng vạng tối, tiệc trà đã bắt đầu từ lâu rồi.
Giữa hòn đảo có bốn năm thân ảnh đứng yên, không nhìn rõ khuôn mặt, mà trên mặt nước xung quanh đó có không dưới mấy nghìn tu giả, đông nghẹt dày đặt. Nhưng làm người ta kinh ngạc nhất là nơi đây rõ ràng còn có Yêu tộc.
Nhân tộc và Yêu tộc đều tự mình giằng co chiếm cứ một phương. Dù số lượng Yêu tộc không nhiều lắm nhưng khí thế không thua kém chút nào.
Hiện tại đang có hai người đại chiến trên mặt nước, một vị là cường giả Yêu tộc, người còn lại thì Cơ Trường Không nhận ra, đó là Tống Thiên!
Tống Thiên không cần phải nói, cường giả Thiên Môn lục trọng thiên, mà Yêu tộc kia ngoài việc có một cặp sừng trên trán thì phía sau còn có một cái đuôi buông thỏng ra bên ngoài, những bộ phận khác đều hoàn toàn giống Nhân tộc. Điều này làm cho Cơ Trường Không cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Vương tộc, huyết mạch Vương tộc trong Yêu tộc !
Phải biết rằng, nếu huyết mạch Yêu tộc càng tinh khiết, trời sinh càng là cao quý, tu vi càng mạnh mẽ thì dung mạo bên ngoài xinh đẹp càng gần giống Nhân tộc. Mà Yêu tộc này là có tu vi Thiên Môn nhưng gần như đã hoàn toàn hóa thân thành nhân tộc. Chắc chắn không thể nghi ngờ, đây là huyết mạch Vương tộc.
Về phần huyết mạch Hoàng tộc, đó là vừa ra đời đã giống Nhân tộc như đúc, tỷ như Cơ Trường Không đã từng tình cờ gặp qua Tuyết Thiên Tầm!
Oanh!
Trong sân đấu, Tống Thiên và Yêu tộc kia một quyền đối chiến một quyền. Sóng nước cuồn cuộn nổi lên tung bay xoáy lên cao đến mấy trượng, toàn bộ núi lửa dường như cũng rung động, mỗi một giọt nước tung tóe bắn vào trên người những tu giả đứng xem cuộc chiến đều làm họ cảm thấy đau nhức.
"Ngươi quá kém, tứ đại gia tộc, hừ, Yêu huyết thành sớm muộn gì cũng bị Yêu tộc ta san thành bình địa." Yêu tộc kia cười lạnh.
"Kém hay không, đánh qua mới biết được, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình đã thắng rồi sao?" Tống Thiên khinh thường nói.
"Nhân tộc, quá yếu, Ngưu Ma Hám Thiên Kính." Thuận miệng, Cơ Giác Yêu tộc gầm lên giận dữ.
Phần lớn những tu giả xem cuộc chiến chỉ cảm thấy một đạo hư ảnh từ trong hư vô lao ra rồi dung nhập vào cơ thể của y, sau đó khí tức của Cơ Giác Yêu tộc này lập tức tăng vọt không ngừng.
"Thật mạnh." Biến hóa như thế, ngay cả mấy người trên đảo nhỏ kia cũng phải đứng dậy.
Ở trên đảo đều là những đại nhân vật thế hệ trẻ tuổi, bốn người Liễu Chiến, Trần Thủy Hà, một nam tử có khuôn mặt hung ác nham hiểm, một công tử trẻ tuổi mặt quan như ngọc và bốn người tôi tớ bên cạnh. Người cuối cùng, Cơ Trường Không nhận ra đó là một quý nhân ở Đông Vương thành, lúc trước đã từng chiến qua một trận.
"Thủ hạ của Yêu công tử quả thật bất phàm, chiến lực của y tăng nhanh đến Thiên Môn lục trọng thiên đỉnh phong rồi a. Quả nhiên thật không hổ danh là cường giả dưới trướng Yêu công tử," Trần Thủy Hà nhẹ nhàng mở miệng, nhu hòa không ra vẻ, làm người ta cảm thấy như tắm gió xuân.
"Thủy Hà tiên tử khen trật rồi, Man Ngưu cũng chỉ có vài phần Man lực thôi." Vị công tử quan diện như ngọc kia nhẹ lay động quạt xếp khẽ lắc đầu cười nhạt, dè dặt mà nho nhã.
"Tống lão nhị sẽ thua sao?" Bên kia, Hồ Địa chất phác hỏi.
"Chưa hẳn." Liễu Chiến lắc đầu.
"A, Liễu huynh cảm thấy Tống huynh còn có cơ hội thắng sao?" Yêu công tử nhẹ nhàng cười hỏi ngược lại.
"Có thể thắng hay không, cũng nên đánh qua mới biết được, không phải sao? Thắng bại chưa phân, cũng có thể xuất hiện biến cố gì đấy" Liễu Chiến như có thâm ý cười nói.
"Nếu như Liễu huynh có lòng tin như vậy, cứ xem tiếp là được." Yêu công tử cũng không giận.
Ngay khi hai người tranh phong đối lập nhau, đại chiến trong sân đã bộc phát!
Man Ngưu kia cứ đánh ra một quyền rồi tiếp một quyền, thế lớn của lực lượng cứ rơi xuống. Mỗi một kích đều giống như chặn đứng sông lớn, đánh vỡ núi cao núi cao, hết sức kinh khủng. Dù là đang đứng trên mặt nước dưới chân chính là 'lục bình không thể cắm rể*' nhưng lực lượng xuất ra cũng không yếu hơn chút nào. *Lục bình ko rễ: ý nói đang đứng trên nước, không có điểm tựa chắc chắn như trên mặt đất.-KìNgộ
Rất hiển nhiên, Man Ngưu này đã có thể khống chế lực lượng rất tính tế.
Tống Thiên liên tiếp bị đẩy lùi, đối mặt với đại lực dồi dào này thì có chút khó có thể chống lạ. Đại Lực Ngưu Ma, rất rõ ràng đây là lực lượng vô cùng lớn của chính Ngưu Yêu tộc, nổi danh sử dụng đại lực.
Bang, bang, bang. . . .
Từng tiếng trầm đục vang lên, làm cho người ta tâm phiền ý loạn. Tống Thiên liên tục thi triển bí pháp nhưng cũng thật sự khó mà chống lại được. Mỗi một bước lui của y đều làm cho phần dưới chân ướt thêm một chút. Đó là do y không chịu được lực lượng vô cùng lớn như vậy nên đã để sóng nước tung tóe làm ướt góc áo.
Nếu xét tu vi, kỳ thật Tống Thiên cũng không kém y bao nhiêu, còn xét đến truyền thừa thì y cũng không yếu, nhưng xét đến Tiên Thiên thì quả thật Tống Thiên còn kém quá xa.
Yêu tộc Tiên Thiên rất cường đại! Cho dù là một Yêu tộc bình thường nói chung cũng có thể sánh ngang với thiên tài của Nhân tộc. Mà đây còn là huyết mạch Vương tộc của Yêu tộc, thế thì lại càng cường đại vô cùng, tuyệt đối không phải người bình thường có thể tưởng tượng ra. Cùng cảnh giới vô địch cũng không phải nói cho có.
Hống!
Đánh lâu mà không được gì nên Man Ngưu lại gầm lên giận giữ. Trong tiếng hô, thân thể y vốn cao một trượng lại tăng vọt lên hơn ba tất, sức mạnh tăng gấp ba phần. Thân hình y khẽ động, tốc độ rõ ràng lại nhanh hơn ba phần. Một quyền đánh ra, có một âm thanh truyền đến như hổ gầm rồng ngâm.
Oanh!
Tống Thiên bay ngược ra. Dù sức mạnh của một quyền này chưa hoàn toàn tác dụng lên trên người y nhưng Tống Thiên cũng đã có phần không chống đỡ nỗi.
"Nhân tộc, ngươi thua." Man Ngưu cười ha ha, âm thanh như sấm chớp.
"Chưa hẳn." Tống Thiên lắc lắc cánh tay phải đang sưng đau cười lạnh nói.
" Nhân tộc, chẳng lẽ ngươi lại còn có thủ đoạn gì nữa hay sao, thi triển hết ra đi." Man Ngưu càng cười lớn.
"Pháp thuật. . . Huyền Vũ Nhất Chỉ!"
Sắc mặt Tống Thiên nghiêm túc, hai tay của y kết ấn, từng cái phù văn huyền ảo bắt đầu thoáng hiện, vô số pháp lực tỏa ra, dẫn động dòng nước phía dưới Thiên Trì, tinh khí cuồn cuộn như là thiêu thân lao đầu vào lửa, giống như dung nhập vào đạo pháp ấn kia làm cho uy năng càng tăng thêm ba phần.
Dần dần một ngón tay hiện ra!
Đó là một ngón tay hoặc là một cái một cái móng vuốt hư ảo, giống như chỉ cần một trận gió thổi qua thì sẽ lập tức ta biến. Nó lớn khoảng một trượng, móng tay vô cùng sắc bén, hơn nữa có vô số lân giáp màu xanh xếp dày đặt ở bên ngoài.
Dù chỉ là hư ảnh nhưng uy năng của cái móng vuốt này cũng có thể làm người khác kinh sợ.
Sắc mặt Tống Thiên ngày càng trắng bệch, trên mặt là tầng mồ hôi mịn, rất dễ nhận thấy, việc phải thi triển pháp thuật như vậy với y mà nói đó cũng là gánh nặng rất lớn.
Pháp thuật, ít nhất thì cũng phải là tu giả cảnh giới Thiên Môn mới có khả năng tu luyện được sức mạnh như vậy, càng cường hãn càng khó có thể thi triển.
Theo lý thuyết, tu vi của Tống Thiên không cách nào thi triển được một chiêu này nhưng bản thân y có huyết mạch Huyền Vũ chảy trong người, lại đang trong hoàn cảnh có lợi, cho nên dù có miễn cưỡng gắng gượng thì cũng chỉ thi triển được một phần mà thôi. Nhưng dù không hoàn toàn nhưng uy năng kia cũng có thể nói làm long trời lở đất.
"Đi!"
Đột nhiên, Tống Thiên gầm ra tiếng giận dữ, đưa tay chỉ một cái, móng vuống hư ảo chỉ khoảng một trượng kia bay thẳng về phía Man Ngưu. Những nơi nó đi qua đều kéo theo tinh khí thủy triều cuồn cuộn.
Hống!
Theo bản năng, Man Ngưu cảm ứng được nguy hiểm. Y điên cuồng gầm thét, huyết mạch toàn thân sôi trào, từng đoàn hào quang hiện ra, rồi sau đó liền xuất hiện một Man Ngưu khổng lồ cao tới trên dưới ba trượng ngay tại đấy, khí thế hung ác quét ra khắp nơi. Không ít tu giả chịu không nổi khí tức này nên buộc phải liên tục tránh lui.
Phanh!
Móng vuốt đánh xuống một chưởng, rung động ầm ầm, Man Ngưu ba trượng bị áp bách rồi hung hăng bị nện vào trong nước, trong lúc nhất thời xoáy lên sóng to gió lớn.
Man Ngưu rống giận một lần lại tiếp một lần, gân cốt khắp toàn thân nổi lên, bắn ra một chút lực lượng cuối cùng.
Nhưng mà móng vuốt Huyền Vũ thật sự là quá mức cường hãn, pháp lực kinh khủng chấn động gần như thay đổi chân thực.
Oanh!
Hư ảnh khổng lồ quanh thân Man Ngưu chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó hoàn toàn sụp đổ. Lần này y không có năng lực chống đỡ, bị nện xuống hồ nước vang một tiếng động ầm ầm.
Mà sau một màn như vậy, Tống Thiên cũng lảo đảo muốn ngã, cuối cùng y nở một nụ cười yếu ớt rồi ngã xuống.
Hao hết pháp lực, thương thế rất nặng, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa.
Dù bất kể như thế nào, trận đại chiến này vẫn là Tống Thiên thắng!