Tỉnh Vị Trì

Chương 13: Hồng Uy quân



Tình hình dao động trong triều khi Kinh Hồng nội điện nhận phong thưởng vừa trôi qua, trong một đêm, tại ngoại ô Thương Dao dựng lên bốn tòa đại bản doanh. Phía bắc là quân doanh của Điền gia, do Võ Hầu gia và tiểu Hầu gia Điền Sính chỉ huy, ước chừng có bảy mươi vạn đại quân. Phía tây là Hồng Uy quân doanh, tổng cộng có năm mươi vạn tướng sĩ, hoàn toàn do Kinh Hồng nội điện Lạc Tự Tỉnh chỉ huy. Phía nam là Tả tướng quân của Tần thị, có sáu mươi vạn tinh binh trú đóng, là thân binh của phái Tích Vương. Quân đội ở phía đông đã tách ra một phần phân về Hồng Uy quân, còn lại khoảng sáu mươi vạn quân do Hữu tướng quân Cao thị thống lĩnh, Tứ hoàng tử tự mình giám quân.

Bốn tòa quân doanh này cơ hồ như tề tựu binh lực của cả Hạo Quang, trấn giữ ngoài kinh thành như hồ rình mồi, hình thành một thế cân bằng mỏng manh. Nếu hơi có động thái khác thường, lực lượng bảo vệ quanh thành gồm hai mươi vạn quân phòng thủ, hai mươi vạn Ngự lâm quân trong kinh, thêm cả mười lăm vạn Cấm vệ quân e rằng cũng không chống đỡ được. Phân đều binh quyền cho bốn vị hoàng tử thì chẳng khác gì treo mình trên mũi kiếm, khiến chúng thần trong kinh đều run sợ. Thế nhưng, sau khi ban thánh chỉ, Hoàng đế luôn lần lượt bác bỏ gián nghị của quần thần, trò chuyện vui vẻ như xưa, sinh hoạt bình thường, tựa như đao kiếm sắc bén san sát xếp ngoài kinh hoàn toàn không lọt tới mắt ngài.

Tình trạng như thế này, chủ soái bốn bên dĩ nhiên đều hiểu. Tuyệt đối không được tự ý động binh với kinh thành, động binh chính là tội danh thiên cổ. Nhưng kẻ địch thì có thể giết, bao nhiêu máu tươi xương khô cũng chỉ là bệ đạp cho danh tướng. Vì vậy xu hướng ở mỗi quân doanh đều đã được mật thám để ý thăm dò chặt chẽ. Hồng Uy quân doanh lập nên chưa lâu, lại thay đổi chủ soái, càng khiến người ngoài chú ý hơn.

Hồng Uy quân doanh, trong trướng chủ soái.

Một tấm bản đồ rất lớn trải ra trên thảm nhung, Kinh Hồng nội điện ngồi ngay ngắn ở giữa, buông mắt trầm ngâm.

"Lâm Tướng quân, Thương Dao có núi vây phía tây và bắc, phía nam gần sông, phía đông là bình nguyên. Nếu chiến sự nổ ra, công tốt hay thủ tốt?"

Lâm Phó tướng đang ôm trường kích ngồi cạnh cửa trướng, lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Nội điện..."

Lạc Tự Tỉnh lạnh lùng nhìn lên.

Lâm Phó tướng đờ người, hạ giọng nói: "Tướng quân, động binh ở gần kinh thành e rằng không ổn. Cho dù khai chiến, các vị tướng quân cũng sẽ quay lại nơi đóng quân hàng năm rồi mới quyết định."

"Ta chỉ hỏi ngươi: công tốt hay thủ tốt?"

"Về việc này, phía tây núi vây, thiếu lương thực, thủ dễ công khó, phía ta thì có khả năng đánh về phía nam."

"Phía nam gần nước, sẽ có lương thực sao? Năm mươi vạn quân của chúng ta chẳng qua chỉ là tạp quân, vừa mới đổi tướng, tướng lại là người từ nước khác tới, không thông thạo Hạo Quang, hai phe nam bắc sao có thể không động tâm với chúng ta?"

"Ý Tướng quân là thủ?"

Lạc Tự Tỉnh tùy tay cầm lấy thanh kiếm ở bên, khóe miệng nhếch lên: "Động binh ở ngoài kinh thành, gọi là mạo phạm thiên uy, không bằng gọi là việc bệ hạ đã ngầm đồng ý. Nếu không, cần gì phải để bốn phe mang binh quyền? Lúc này đánh nhau một trận, không liên lụy tới xa, thắng bại rõ ràng. Nếu kéo cả các địa phương có liên hệ vào, chẳng phải là họa lan cả nước?"

Lâm Phó tướng hai mắt khẽ nhếch, thoáng gật đầu: "Như thế... Ngược lại là đúng."

"Vậy nên Lâm Tướng quân không cần nghĩ quá xa, đừng sốt ruột đem bản đồ các châu tới đây. Hơn nữa Điền gia đã tác chiến nhiều năm tại các châu phía tây, Tần gia đóng quân ở phía bắc, Cao gia trấn giữ phía nam, có thể nói bọn họ biết rõ những địa phương đó như lòng bàn tay. Các quan lại thuộc chi tộc ở các phái cũng ảnh hưởng tới ý định của các châu phủ. Bệ hạ thay đổi nơi đóng quân của bọn họ chính là để cắt đứt liên hệ giữa họ và các châu phủ địa phương. Thuộc hạ của điện hạ, ngươi cũng biết, chỉ là người trong gia tộc bên mẫu thân mà thôi. Nếu các châu phủ tranh chấp thế lực, chắc chắn họ sẽ ở thế yếu. Cho nên khả năng duy nhất là chúng ta phải phân thắng bại ở xung quanh kinh thành."

"Tướng quân, chuẩn bị tác chiến là việc không thể buông lỏng. Nhưng thuộc hạ cho rằng việc bốn phe hỗn chiến không có nhiều khả năng phát sinh."

Trong nháy mắt, Lâm Phó tướng cảm thấy mình như đang ngồi giữa trời đông tuyết phủ, từ trong ra ngoài đều rét run.

Lạc Tự Tỉnh bình thường có bộ dạng lười biếng, nhưng thay đổi thì nhanh như gió lốc, âm trầm đến mức khiến người ta không dám nhìn nhiều. Lúc tâm tình của hắn tốt, mọi người cũng vui vẻ theo, nếu hắn tức giận, liền gió thảm mưa sầu. Hơn nữa cũng không có mấy người biết, rốt cuộc thì nói gì sẽ chọc giận tới chủ soái.

Lâm Phó tướng vốn ngồi không yên, nay đột nhiên đứng dậy, vội vàng nói: "Tướng quân, để thuộc hạ đi mang các trận mẫu của Tần thị và Cao thị đến."

Lạc Tự Tỉnh sầm mặt nhìn hắn xốc màn trướng, sau đó mới chậm rãi rời mắt, nhìn thẳng vào tấm bản đồ phía dưới.

Hắn trở thành thống soái Hồng Uy quân đã hơn một tháng, hơi có chút thành tựu. Ít nhất, "Uy" là đã đủ rồi. Lúc mới đến, toàn quân tuy đã nghe đến danh tiếng Lạc gia từ lâu nhưng vẫn có phần xem nhẹ Lạc Ngũ công tử cao lớn tuấn tú. Thế là hắn mất mười ngày, dựng lôi dài, dùng võ để thu người, khiến nhiều quân sĩ dũng mãnh phải quỳ gối chịu phục; thêm mười ngày thảo luận binh pháp với các tướng lĩnh để đám mưu sĩ vốn lo rằng đầu óc hắn đơn giản được yên tâm; lại mười ngày, hắn dùng quan sát của chính mình, không câu nệ thân phận chức tước trong quân như thế nào, định ra điều lệ trong quân, thực thi quân lệnh. Qua hơn một tháng, dùng quân pháp xử trí mấy người có ý định làm loạn, đuổi thêm một số con em thế tộc vô năng, khí thế của Hồng Uy quân tăng vọt, rực rỡ hẳn lên.

Lâm Tướng quân vốn thay Thiên Tốn chỉ huy hai mươi vạn Ngự lâm quân, là một hán tử hào sảng, chứng kiến những việc này xong dĩ nhiên là tâm phục khẩu phục. Nhưng kể từ khi thực sự tận tâm tận lực phụ tá Uy Vũ Tướng quân, hắn lại thường xuyên hoài nghi nhận định của mình lúc trước. Ví dụ như, chủ soái của bọn họ hình như bức bối không chịu được, rất muốn lâm chiến, cũng từ chối không chấp nhận sự thật là có thể sẽ không xảy ra hỗn chiến.

"Thân là tướng quân, sao có thể không nghĩ tới thời loạn khi còn đang ở thời bình?"

Lạc Tự Tỉnh chăm chú xem tấm bản đồ ở dưới thân, chỉ chỉ mũi kiếm vào đại doanh phía nam.

Không xuất chiến không thấy máu, sao có thể trở thành hổ tướng chân chính? Hơn nữa Hồng Uy quân rất yếu thế, nam bắc có thể nào không động thủ? Đến lúc thật sự động thủ mới nghĩ đối sách là đã muộn.

Đương nhiên, hắn biết rất rõ, một khi có hỗn chiến, lực lượng và thanh danh quốc gia đều bị tổn thất, mất mấy vạn mạng người. Nhưng trước tình hình hiện nay, tướng soái sao có thể lo nghĩ việc đổ máu? Có thể gánh vách được tính mệnh của tướng sĩ trên lưng mới là tướng quân chân chính.

Huống chi, thế lực của hồ ly còn xa mới đạt tới trình độ không đánh mà thu phục được lòng người. Nếu chỉ uy hiếp mà được việc, hồ ly còn cần lo lắng làm gì? Đã sớm bày ra âm mưu quỷ kế để thao túng thời quộc, giết hết hoàng tộc, đi lên ngôi vị hoàng đế rồi.

Quan trọng hơn cả là, nếu không đánh nhau, năm mươi vạn đại quân này chẳng phải chỉ để đạt quy chế thôi sao, thật quá lãng phí.

"Tướng quân!"

"Tướng quân, ta muốn đầu quân!"

"Ta muốn đầu quân! Uy Vũ Tướng quân!"

"Ta muốn đầu quân! Kinh Hồng nội điện!"

Đang chìm trong dòng suy nghĩ về những quang cảnh chiến đấu kịch liệt khiến người ta sục sôi huyết mạch, một loạt tiếng hô rất phá phong cảnh gọi Lạc Ngũ công tử trở về.

Lạc Tự Tỉnh ngước mắt, Lâm Tướng quân mang vẻ mặt đầy do dự đứng trước cửa trướng, còn có thêm một người ở bên. Một công tử còn trẻ, môi hồng răng trắng, thân hình nhỏ gầy.

Lạc Tự Tỉnh mặt không đổi sắc, rời mắt, tiếp tục cầm kiếm chỉ vào đại doanh phía bắc.

"Kinh Hồng nội điện, ta muốn đầu quân."

Quý công tử kia không thấy hắn có phản ứng gì, liền nhíu mày bước tới.

"Thỉnh ngài bớt chút thời giờ..."

"Lâm Tướng quân, dẫn hắn tới trướng Phùng Tham tướng ghi danh."

Chịu không nổi hắn, Lạc Tự Tỉnh trừng mắt nhìn bản đồ, không ngẩng đầu lên mà phất phất tay.

"Tướng quân, hắn..."

"Hắn làm sao? Không phải là công tử thế gia sao?"

"Kinh Hồng nội điện."

Một mũi giày giẫm lên bắc đại doanh, cương quyết ngăn lại tầm mắt Lạc Tự Tỉnh đang xem bản đồ.

Lạc Tự Tỉnh chậm rãi ngẩng đầu, thấy vị này đang cố nén giận, miễn cưỡng duy trì phong thái tao nhã của công tử thế gia.

"Đây là tín vật của bệ hạ."

Quý công tử giơ ra một khối ngọc bội long phượng tinh xảo màu đen, nghiêm túc nói.

Lạc Tự Tỉnh nhíu mày: "Thì tính sao? Ở Hồng Uy quân của ta, bất luận là thân phận cao thấp thế nào, đầu quân đều theo quy củ mà làm. Nhìn bộ dáng của các hạ không giống như người hào sảng dũng mãnh, tất nhiên cũng chỉ có thể bắt đầu từ chỗ tiểu tốt."

Quý công tử ngẩn ra, nghi hoặc nói: "Ngươi không nhận ra ta?"

Nhìn kỹ thì quả thật có chút quen mặt, nhưng Lạc Tự Tỉnh vốn luôn phớt lờ con em thế tộc, chưa bao giờ hao tâm tổn trí ghi nhớ bọn họ, vậy nên đương nhiên là gật đầu: "Ngươi là người ta cần ghi nhớ à?"

Quý công tử nắm chặt ngọc bội, mặt đỏ bừng, cả giận nói: "Nội điện không nhớ được người khác thì thôi! Đến nay còn không nhận mặt được các thân tộc, không thấy hổ thẹn sao?!"

Thân tộc? Hoàng thất? Lạc Tự Tỉnh nghĩ nghĩ. Hoàng thất không phải là bốn vị vương gia hai vị công chúa ư? Đến các bậc tiểu bối này thì hắn đúng là không sao nhớ được. Lo trái nghĩ phải một hồi, hắn khụ một tiếng, nhìn về phía Lâm Tướng quân.

Lâm Tướng quân vẫn luôn nghiêm trang đứng một bên nhìn thẳng không chớp mắt, giờ vỗ vỗ trán, nhếch miệng cười nói: "A, Tướng quân, thuộc hạ quên chưa lấy các trận mẫu, để thuộc hạ đi."

Thế là trong trướng chỉ còn lại hai người này chằm chằm nhìn nhau.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ngươi... Ngươi nghĩ nửa ngày như thế mà còn không nhớ ra được?"

"Nam tử hán đại trượng phu, tính toán chi li làm gì? Ta nghĩ không ra, ngươi giới thiệu lại một lần không phải là được rồi sao?"

"Một tháng trước ở tiệc phong thưởng của ngươi, ta cũng nghe những lời này rồi."

"A? Vậy sao ngươi chưa biết nghe lời, lặp lại một lần đi?"

"Ta..."

"Kỳ thực ta cảm thấy ngươi không nên nhập ngũ. Vóc người này... chậc chậc, thực sự không phải là nữ phẫn nam trang đấy chứ?"

"Ngươi! Ai muốn nhịn cũng không nhịn được!"

"Ồn ào trong chủ trướng, còn ra thể thống gì?" Một giọng nói ôn hòa không nghe ra chút vui giận gì xen vào.

Hai người đang giằng co liền nhìn qua, thấy ở bên bình phong nhỏ là Thiên Tốn, quần áo có chút không chỉnh, người khoác ngoại bào, cười như không cười nhìn bọn họ. Hiển nhiên là hắn bị bọn họ làm tỉnh giấc, nhưng không có vẻ khó chịu, cười nhạt cầm chén trà thong dong đi tới.

Quý công tử ngẩn ra: "Sao ngài lại ở đây?"

“Nội điện của ta ở đây, tất nhiên ta cũng ở đây." Thiên Tốn cười trả lời, ngồi xuống bên người Lạc Tự Tỉnh.

"Không phải là ngài bị thương nặng, ở Thánh cung chữa thương sao? Ta muốn đi thăm ngài mấy lần mà đều bị cản lại."

"Đã hơn một tháng rồi, nếu không khá lên, chẳng phải là làm tổn hại thể diện của Mẫn Diễn Quốc sư?"

Thiên Tốn ngừng một chút, cười liếc Lạc Tự Tỉnh một cái, lại nói, "Huống chi cũng chỉ có ở bên cạnh hắn ta mới hồi phục nhanh được."

"Ở một nơi như thế này sao có thể dưỡng thương?"

"Nơi này gần Thánh cung, tới đó rất tiện. Có hắn ở đây, ta cũng an tâm."

Không hổ là hồ ly, loại lời lẽ như mụ vợ trẻ thế này mà cũng phát ngôn ra được. Lạc Tự Tỉnh quyết định không nhìn vào ánh mắt quyến luyến không lời rất mạc danh kỳ diệu của kẻ nào đó.

Có điều, nghe hắn tỏ ra yếu ớt cũng có phần khoan khoái.

Quý công tử nhìn qua nhìn lại giữa bọn họ, phẫn nộ ngồi xuống, bao nhiêu oán giận đối với Kinh Hồng nội điện cũng chỉ có thể cưỡng ép khóa chặt vào.

Thấy hai người này có quan hệ không nhỏ, Lạc Tự Tỉnh cũng đại khái đoán được thân phận của vị quý công tử này. Có điều–

"Hắn tên là gì?"

"Trần Lạc."

Nghĩ lại, Trưởng công chúa điện hạ đúng là gả cho gia tộc Trần thị. "Không phải là Trần Phi sao?"

"Trần Phi là tỷ tỷ của hắn."

Trần Đại công tử run run khoé miệng, nắm chặt tay, cắn răng nói: "Không lẽ Kinh Hồng nội điện đang trêu đùa ta? Ta đường đường là nam nhi, sao có thể bị nhận sai thành nữ?"

Lạc Tự Tỉnh liếc hắn, cười mỉa bảo: "Ngươi ra ngoài đi một vòng xem lời ta nói là thật hay giả?" Ngọc thụ lâm phong, khôi ngô tuấn tú như hắn mà còn bị đám tướng sĩ khinh thường, bộ dạng da mịn thịt mềm kia mà không bị nhìn thành nữ thì mới khiến người ta thấy lạ.

Thiên Tốn chống tay lên cằm, đánh giá kỹ Trần Lạc một phen. Hai mắt đen mượt, gương mặt thanh thoát trắng nõn, thân hình mỏng mảnh – quả thật, nhìn thế này, nói là thiếu niên trẻ tuổi chẳng bằng nói là thiếu nữ đáng yêu. Nhìn rồi, ngay cả hắn cũng không nhịn được, khúc khích cười: "Lạc, bộ dáng của ngươi như thế này cũng chẳng trách được hắn."

"Điện hạ, sao ngài có thể làm trái lương tâm mà về phe hắn?"

"Được rồi, không phải ngươi muốn đầu quân sao? Không phục hắn, vậy sau này làm sao ở lại đây?"

Trần Lạc hừ một tiếng, không cam lòng mà nhìn về phía Lạc Tự Tỉnh: "Trái lại, ta có muốn đầu quân, Uy Vũ Tướng quân cũng không muốn thu nhận, còn có thể làm thế nào?"

"Lúc trước không phải ngươi muốn đi Ngự lâm quân sao?"

"Bệ hạ nói đến đây rèn luyện trước rồi đi nhậm chức ở Ngự lâm quân sau."

Rèn luyện? Lạc Tự Tỉnh thầm giễu trong lòng, e rằng chẳng qua là sợ con gái mình cũng tham gia vào, khiến tình thế thêm phức tạp thôi. Vị công tử này vào Hồng Uy quân một cái thì không còn khả năng ra ngoài nữa.

"Vậy à?" Thiên Tốn cười, đầy ẩn ý sâu xa, "Vậy Tự Tỉnh, ngươi xem thế nào?"

Hồ ly này, nhất định phải đẩy lại cho hắn sao? Lạc Tự Tỉnh nhăn mày. Con trai của Trưởng công chúa, thoạt nhìn có nhiều quan hệ với hồ ly, cũng không dễ tùy tiện khước từ. "Võ nghệ của ngươi thế nào? Có thể đọc thuộc binh pháp không?"

Trần Lạc nghiêm chỉnh đáp: "Về thao lược binh pháp, tuy không dám nói là tinh thông từng lời nhưng vẫn hiểu rõ trong lòng. Còn võ nghệ ở trên không nhiều ở dưới có thừa."

Tinh thần Lạc Tự Tỉnh bỗng nhiên rất tốt, hắn ha hả cười nói: " "Dưới" ngươi, chẳng lẽ là..."

Thiên Tốn làm bộ như không nghe thấy, thản nhiên nhấp một ngụm trà.

Trần Lạc cười đến híp cả mắt, nói: "Đúng vậy."

"Vậy ngươi ở lại bên cạnh ta làm Tham tướng. Lời khó nghe ta liền nói trước: quân tước của ngươi chỉ là hữu danh vô thực, dù sao ta cũng không thể vì ngươi mà phá quy củ."

“Được thôi, ta cũng muốn được thấy rõ phương pháp trị quân của Lạc Ngũ công tử."

Nhìn gương mặt trẻ con không chịu bất cứ một loại uy hiếp gì trước mặt mình, lại nhìn nét mặt mỉm cười bình tĩnh của Thiên Tốn, Lạc Tự Tỉnh bỗng cảm thấy có lẽ vị Trần công tử này không phải là nhân vật dễ đuổi như thế. Hồ ly nghĩ gì, quả thật hắn không biết, nhưng đối với vị công tử này, vẫn phải phòng ngừa hơn mới được.

––––––––––––––––––––

Ba người nói chuyện phiếm vài câu, Lâm Phó tướng đã quay trở lại. Bước vào trướng thấy Thiên Tốn, hắn hơi khựng người, lập tức hành lễ: "Điện hạ, Tướng quân, Điền Tướng quân tới chơi. Duệ Vương điện hạ cũng sắp tới."

Lạc Tự Tỉnh mắt cũng không nâng, bình thản nói: "Không phải là đi lấy trận mẫu sao?" Theo hắn thấy, vị Phó tướng này vừa hào khí dũng mãnh, lại vừa hiểu rõ nhân tình một cách bất ngờ, có thể nói là văn võ song toàn, quả là một người rất thú vị.

Bị hắn tận lực trêu chọc để tránh né vấn đề, Lâm Phó tướng vẫn không biến sắc, cầm trận mẫu tới: "Thuộc hạ xin đi tiếp, khi gặp người đến sẽ báo lại."

Lạc Tự Tỉnh gật gật đầu. Mấy ngày nay hắn chìm đắm nghiên cứu bản đồ Thương Dao, không thích bị người khác quấy rầy, lính đến truyền tin luôn bị bộ dáng tối tăm của hắn dọa sợ, bởi vậy Lâm Phó tướng phải thay mặt truyền đạt không ít việc.

Thiên Tốn cùng Trần Lạc cười nhìn phong thái của Uy Vũ Tướng quân, cũng không nói gì.

Lạc Tự Tỉnh để bừa trận mẫu lên án: "Ngươi còn chưa đi Thánh cung?"

Thiên Tốn nhẹ nhàng cười: "Không sao. Một thời gian nữa đến gặp họ cũng được." Hắn khôi phục nhanh dị thường, nếu tin này truyền ra thì không thích hợp lắm, vậy nên lảng tránh thêm vẫn tốt hơn.

Trần Lạc nghe xong, không khỏi vui mừng: "Ta là người đầu tiên gặp được ngài sao?"

Thiên Tốn gật đầu, chỉ thấy hắn cười càng khoái trá. Lạc Tự Tỉnh nghĩ không ra là gặp được hồ ly này thì có gì đáng vui, lạnh lùng nhìn hắn đang hết sức phấn khởi dõi theo dáng Thiên Tốn quay trở lại sau bình phong.

"Đi thôi, theo ta đi gặp Điền Tướng quân."

Trần Lạc dường như có chút bất ngờ, gật gật đầu.

Thiên Tốn bật ra tiếng cười nhẹ, Lạc Tự Tỉnh không để ý đến hắn, bước thẳng ra khỏi trướng.

Vì Thiên Tốn dưỡng thương ở chủ trướng, cần lý do tránh người, Lạc Tự Tỉnh đã sớm kiên quyết cho dựng một tòa trướng trống khác chuyên dùng để tiếp khách. Mà chủ trướng của hắn, ngoài việc thần không biết quỷ không hay giấu một người bị thương, còn chồng chất bản đồ và chiến lược, ẩn chứa vô số việc quân cơ.

Trong tòa trướng trống, Điền Sính đang ngồi xếp bằng, vẻ mặt bình tĩnh, vẫn mang phong thái hiệp khách như xưa. Thấy Lạc Tự Tỉnh tiến vào, hắn đứng dậy hành lễ, mỉm cười: "Nội điện."

"Điền Sính Tướng quân, đã lâu không gặp." Lạc Tự Tỉnh cười cười, ra hiệu mời hắn ngồi.

Điền Sính thấy Trần Lạc đi vào sau lưng hắn, sắc mặt vẫn không biến: "Trần công tử."

Trần Lạc gật đầu hành lễ, đứng ở phía sau Lạc Tự Tỉnh.

"Điền Tướng quân lần này có việc gì chỉ giáo?"

"Chỉ giáo thì không dám nhận, truyền mấy cái tin thôi."

Lạc Tự Tỉnh nhướn mày. Thời điểm này, chỉ có một loại tin tức có thể khiến Điền Sính tự mình đến truyền. Sau một tháng, Hoà Vương Thiên Cấn cuối cùng cũng thu thập được đầy đủ chứng cứ, tìm cách để Hoàng hậu cùng Tích Vương đều thoát, thuận lời tìm kẻ thế tội.

"Mời nói." Nên nói là Hoà Vương khờ dại hay cam chịu? Hay là thần thông quảng đại?

"Hoà Vương điện hạ đã xác định được nơi đóng quân của phản tặc. Nội điện có lẽ không biết, mấy năm trước, Chiêu Vương điện hạ cho rằng phương pháp chiêu hàng nghịch tặc của Trì Dương là thượng sách để diệt phản tặc, vì vậy mượn cơ hội thay Thánh thượng tuần tra để chiêu hàng không ít dân chúng lầm lối ở Hàn Châu. Nhiều người trong số này nhập hộ tịch hoặc nhập ngũ, gây hao tổn lực lượng của quân phản nghịch, khiến nghịch tặc oán hận sâu sắc. Nội điện gặp chuyện cùng điện hạ gặp chuyện lần này liên quan đến phản tặc Hàn Châu. Mà thích khách mạo phạm đến bệ hạ cũng là người của phản tặc.

Hóa ra hồ ly cũng từng mượn tiếng "nhân từ" làm mấy việc, chẳng trách lại có được nhiều hảo cảm từ dân chúng đến vậy, Lạc Tử Tỉnh thầm nghĩ trong lòng. Tuy Hoà Vương chưa chắc đã có ẩn ý này, nhưng theo tai hắn nghe, lời vừa rồi ám chỉ rằng Tích Vương và nghịch tặc ở Hàn Châu có muôn vàn mối quan hệ. Nếu không phải đồng lõa thì ít nhất cũng là lợi dụng. Tích Vương dùng giang hồ làm quân cờ, mục đích chính là kích động nhân mã, các bên tàn sát thì ngư ông đắc lợi, giành thắng lợi nhân lúc hỗn loạn.

"Làm phiền Nhị hoàng huynh rồi. Điền Tướng quân đặc biệt đến đưa tin, ta vô cùng cảm kích."

"Nội điện quá khách khí." Sắc mặt Điền Sính trầm xuống, hắn nhẹ nhàng thở dài, dù thái độ vẫn thong dong tự nhiên, "Lần trước ta không thể bảo vệ được điện hạ, thật sự hổ thẹn. Từ nay về sau nếu có việc nhỏ nhặt gì Điền mỗ có thể làm, xin cứ việc phân phó."

Lạc Tự Tỉnh trầm ngâm một hồi, nói: "Điền Tướng quân, "phân phó" ta không dám nhận, chỉ dám hỏi một việc."

"Nội điện cứ nói đừng ngại."

"Vì sao lúc đó Điền Tướng quân luôn đi theo bên cạnh chúng ta, hơn nữa cảnh giác với mọi chỗ? Hay là Hoà Vương điện hạ lúc đó đã biết tràng săn có gì khác thường?"

Điền Sính nhìn hắn một lúc lâu, thản nhiên nói: "Nội điện lo lắng quá rồi. Đi theo bên người hai vị là ta làm theo nguyện vọng của mình thôi. Hai vị tính tình ngay thẳng, không mảy may đề phòng, ta vừa khâm phục lại vừa lo lắng."

Lạc Tự Tỉnh bình thản lên tiếng: "Là ta mang lòng tiểu nhân rồi."

Trần Lạc nhìn hắn, vẫn không nói gì.

"Nội điện hẳn cũng lo cho an nguy của Chiêu Vương điện hạ. Có điều, nếu Chiêu Vương điện hạ đã tin Hoà Vương điện hạ, vì sao nội điện lại không tin nhận định của ngài ấy?"

"Ta chỉ muốn biết sự tín nhiệm của hắn có đáng giá hay không."

Hồ ly luôn làm bộ làm tịch, dĩ nhiên chỉ còn lại hắn để đóng vai kẻ ác. Lạc Tự Tỉnh cũng biết tính tình Điền Sính cực kỳ hợp với hắn, nếu là đang nói chuyện với người khác, hẳn Điền Sính đã lật tung bàn đứng dậy, giận dữ bỏ đi. Nhưng hắn không thể không hỏi để có được lời giải thích hợp lý cho những hoài nghi phỏng đoán của mình.

Điền Sính thoáng cười khổ, cũng không nói gì nữa.

Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên một tiếng cười: "Vậy sao? Điền Tướng quân cũng ở đây? Ta đến thật khéo."

Ba người nghe tiếng nhìn lại, thấy Duệ Vương Thiên Ly vừa mỉm cười vào trướng.

"Duệ Vương điện hạ."

"Điện hạ."

Điền Sính cùng Trần Lạc hành lễ.

Thiên Ly quét mắt nhìn bọn họ một lượt, cười nói: "Hay là ta tới không đúng lúc rồi?"

"Sao có thể? Đã lâu không gặp, vẫn tốt chứ?" Lạc Tự Tỉnh giả cười chào đón.

Thiên Ly thôi cười, giơ cây quạt mạ vàng che trước mặt, thấp giọng nói: "Ta đến lần này, chủ yếu là muốn được học hỏi Hồng Uy quân mà thôi."

"Một đám tạp quân mà cũng phải phiền ngươi để trong lòng." Lạc Tự Tỉnh cười như không cười, đưa mắt nhìn Điền Sính, nói: "Điền Tướng quân có hứng thú đi dạo quanh quân doanh không?"

Điền Sính gật đầu: "Nếu nội điện không ngại."

"Dĩ nhiên là không ngại. Tướng quân thống lĩnh như thần, cần phải dạy bảo ta thêm mới phải. Mà… Duệ Vương điện hạ, ngài cũng đừng tiếc lời chỉ giáo."

Lạc Tự Tỉnh đưa khách đi xuyên qua quân doanh, hướng về phía sàn đấu võ.

Dọc trên đường đi, có thể thấy tác phong quân đội rất chỉnh tề, binh sĩ thay phiên nhau trực ban đều uy phong nghiêm chỉnh, nhìn thẳng không chớp mắt, những ai đang tạm nghỉ thì tinh thần cũng phấn chấn, chuyện trò vui vẻ. Mà khí thế ở võ đài càng ngất trời, mỗi loại vũ khí có một sân đấu riêng, chỗ nào cũng có người đang phân thành đôi rèn luyện. Sàn đấu dựng cao lên ở trung tâm vốn là đài dành cho tướng, hiện giờ biến thành võ đài, xung quanh có một nhóm người lớn vây chặt như nêm cối, vô cùng náo nhiệt.

Cước bộ của Lạc Tự Tỉnh không ngừng, hướng thẳng về phía lôi đài kia.

Thiên Ly, Điền Sính, Trần Lạc cũng theo sát hắn, lướt qua mọi người.

Đến gần, liền thấy ở hai góc đối lập trên lôi đài có hai nam tử cởi trần.

Một người cao ráo tuấn tú, thân hình mạnh mẽ cân xứng, chính là Lạc Tự Ngộ. Người còn lại là một đại hán râu hùm, cơ bắp chắc nịch.

Lạc Tự Ngộ tuy cao nhưng vẫn chỉ đứng đến vai đại hán, đứng trước vị này dáng người cũng có vẻ gầy hơn nhiều. Có điều lúc hắn nhìn cơ bắp cuồn cuộn của đối thủ thì vẻ mặt rất thong thả, chẳng khác gì bình thường.

Đại hán chăm chú quan sát hắn, nắm đấm siết lại, hiển nhiên là đang tìm cơ hội.

Các tướng sĩ đang xem cuộc đấu đều nín thở nhìn kỹ, sợ bỏ lỡ động tác của hai người. Quanh lôi đài thoáng chốc hoàn toàn yên tĩnh.

Qua một lúc lâu, thấy bên trên vẫn không có động tĩnh, dưới đài dần dần nhao nhao lên.

"Triệu Đại! Ngươi sợ rồi! Nếu là hán tử thì tiến lên đi!"

"Này! Sao thế? Sợ thua à?"

"Bọn ta không chê cười ngươi, ngươi cũng đừng cứ đứng đực ra đó! Bọn ta còn muốn lên đấu nữa!"

Đại hán kia không chịu được lời khích tướng, mặt sầm lại, gầm lên xông tới, nắm tay nện xuống như búa tạ. Lạc Tự Ngộ nhanh nhẹn ngửa người né, thuận chân quét ngang khiến đại hán vấp ngã xuống đất. Ngay sau đó hắn một tay nắm lấy thắt lưng của đại hán, nhẹ nhàng vung một cái, ném vị này ra khỏi lôi đài.

Đại hán vừa thẹn vừa sợ, hô to một tiếng. Những người vây xem vội tản ra, mặc cho hắn ngã xuống đất, hừ hừ xuýt xoa đứng lên.

"Đô úy lại thắng! Còn ai lên không?"

Lạc Tự Ngộ thản nhiên nhếch môi.

Lạc Tự Tỉnh cũng không khỏi nở nụ cười, vỗ tay tán thưởng, nói: "Hôm nay dừng ở đây đi! Các ngươi nếu muốn thắng được Lạc Đô úy, đi luyện thêm mấy trăm năm rồi bàn tiếp."

Nhóm quân sĩ mặt mày đầy mồ hôi bụi đất đều phá lên cười lớn.

"Tướng quân! Nếu có ngày nào tiểu nhân thắng được Đô úy, có thể lên làm Đô úy không?"

"Nếu thắng được thật, cho lên làm thẳng Tham tướng." Lạc Tự Tỉnh nửa thật nửa giả nói, "Theo ta được biết, có thể đánh bại được hắn cũng không mấy người."

"Tướng quân với Đô úy ai lợi hại hơn?"

"Đúng vậy, Tướng quân trong toàn quân không có địch thủ, Đô úy cũng chưa bao giờ thua."

Lạc Tự Ngộ nhảy xuống lôi đài, mắt nheo lại nghiêm khắc: "Đừng làm càn, đi tìm người cùng luyện binh khí đi."

Hắn vừa lên tiếng, tiếng nói cười lập tức dừng lại, không ai không nghiêm mặt: "Rõ!"

Rất nhanh, nhóm quân sĩ này đã không tiếng động tản đi các nơi.

Lạc Tự Tỉnh lộ ra nụ cười khen ngợi.

Điền Sính cũng khen: "Hơn ngàn người mà hành động như một, thật sự là không tồi. Đô úy... Lục công tử có năm nghìn người?"

Lạc Tự Ngộ khoác áo, gật đầu: "Ta thâm niên còn ít, chỉ có thể quản được từng ấy."

Lạc Tự Tỉnh khoác tay lên vai hắn, cười lớn nói: "Trước mắt thì như thế cũng đủ rồi."

Tình huynh đệ không thể tả hết bằng lời. Thiên Ly phe phẩy quạt cười nhẹ, Trần Lạc thì nhìn bọn họ đánh giá, như trước không nhiều lời.

"Vị này là Trần công tử?" Lạc Tự Ngộ nhìn người trông như một thiếu niên nhỏ tuổi này, thấy có chút quen mặt, thấp giọng hỏi.

"Ngươi nhận ra hắn?" Lạc Tự Tỉnh nhăn mày, hắn lại không có chút ấn tượng nào.

Lạc Tự Ngộ đã quen tính Ngũ ca nhà mình từ lâu, chắp tay hành lễ: "Tại hạ là Lạc Tự Ngộ."

"Lục công tử không cần đa lễ." Cuối cùng cũng có người nhớ ra hắn, Trần Lạc dĩ nhiên là phấn khởi, "Nghe tiếng đã lâu, từ nay về sau khi rảnh xin thường xuyên gặp gỡ."

"Hẳn rồi."

Mãi vẫn không thấy Thiên Ly nói gì, Lạc Tự Tỉnh nhìn vẻ tự đắc của hắn, tiện lời nói: "Thiên Ly, hôm nay ngươi đến e rằng cũng chẳng phải để tra xét quân tình thôi đi."

Lời nói của hắn rất châm chọc, bản thân hắn lại có vẻ hồn nhiên không biết. Điền Sính cùng Trần Lạc còn chưa quen, ngược lại Thiên Ly và Lạc Tự Ngộ thì đã nghe nhiều rồi, chẳng hề để ý.

"Ngươi đúng là hiểu ta. Ta được người khác ủy thác đến truyền tin.

"Hưm?" Hai người đều truyền tin, hắn ở quân doanh tách rời khỏi bên ngoài lâu lắm sao?

Thiên Ly phe phẩy quạt, mỉm cười: "Chủ sự ở Quỳnh Quán của Ứng Phường rất nhớ ngươi, không dễ dàng gì mới tìm được lúc Vọng Nguyệt cô nương rảnh rỗi..."

Lạc Tự Tỉnh hai mắt khẽ nhếch, trong nháy mắt vẻ mặt liền trở nên phong lưu hơn nhiều. Vị Tướng quân ngay thẳng phong độ trong thoáng chốc đã biến thành một công tử ngửi thấy hương liền biến sắc. "Thiên Ly Thiên Ly, ngươi vất vả rồi."

Hai vị Vọng Nguyệt và Lộng Điệp là ca vũ nổi danh, hoa khôi ở Quỳnh Quán của Ứng Phướng, xưa nay quý nhân quan lớn hẹn gặp không kể xiết, người bình thường chỉ có thể đứng xa vọng tưởng. Thiên Ly cùng Lạc Tự Tỉnh đều không tiện để lộ thân phận, dĩ nhiên cũng chỉ có thể ở xa mà than ngắn thở dài. Nay tự nhiên lại có thể ước hẹn cùng giai nhân, Lạc Tự Tỉnh lâng lâng như muốn bay lên.

Thiên Ly nhếch nhếch khóe môi: "Ánh mắt của ngươi rất tinh, đã khó khăn lắm mới có người ở trong đó, sao có thể bỏ qua?"

"Hảo huynh đệ."

"Mau đi thôi, đừng bỏ lỡ đêm đẹp."

"Rất đúng."

Trần Lạc đứng bên nghe được, nhất thời không biết phản ứng thế nào: "Ngươi, ngươi, Kinh Hồng nội điện, ngươi lại có thể..."

Điền Sính cũng lộ ra vài phần kinh ngạc trong mắt, nhưng không nói gì.

Lạc Tự Tỉnh đang hứng chí, cũng không muốn biện luận với hắn: "Đã là nam tử thì không thể không thích sắc, ngươi cần gì phải ngạc nhiên đến thế? Ta dưỡng thương rồi lại vào quân doanh, đã lâu không đến Ứng Phường." Nói đến đây, ngay cả hắn cũng thấy thiệt thòi cho bản thân. Ở trong cung lâu như vậy, nhàm chán vô cùng, đúng là làm người thì không thể chịu được.

Thiên Ly đứng bên cười tủm tỉm, phụ họa: "Đúng là khổ cho ngươi. Lạc, hồi này hắn gặp nhiều cam go, tùy ý hắn đi."

Trần Lạc nhấc mày, mặt có vẻ giận dữ. "Ngươi cũng chẳng tầm thường. Thân là Chiêu Vương nội điện, sao có thể làm càn như vậy? Việc này nếu lọt vào tai điện hạ hoặc bệ hạ..."

Lạc Tự Tỉnh liếc hắn, chậm rãi nhếch môi, có phần khinh thường có phần thản nhiên: "Là nội điện của Chiêu Vương thì sao? Hắn cũng có nói gì đâu? Ngươi là bề dưới, lấy gì mà đòi dạy ta?"

Trần Lạc tái mặt, nửa chữ cũng không nên tiếng.

Lạc Tự Tỉnh không để ý tới hắn nữa, cười nói với Điền Sính: "Điền Tướng quân có đi không? Vọng Nguyệt cô nương không chỉ sắc nước hương trời, tài hoa cũng xuất chúng, thi họa vô song, thị nữ bên người nàng mỗi người cũng đều rất xuất sắc."

Không khó để nghe ra ý tán dương trong lời của hắn, Điền Sính nhìn vẻ tự nhiên như thường của Lạc Tự Ngộ, cười nói: "Ta là người thô kệch, không hiểu thi họa, xin không đi để khỏi làm các vị mất hứng."

"Quả nhiên là không đi. Ai." Lạc Tự Tỉnh rất có vẻ thất vọng, vỗ vỗ vai hắn, "Lần tới tìm ngươi uống rượu, không được thoái thác nữa đó."

"Nếu chỉ là uống rượu thì lúc nào cũng có thể tiếp."

"Điền Tướng quân đúng là hào sảng."

"Lạc, ngươi thì sao?" Thiên Ly mở quạt, híp mắt hỏi.

Trần Lạc đứng thẳng người, hừ nói: "Ta cũng đi một lần xem tuyệt sắc đến thế nào mà mê hoặc được hai vị."

"Hai vị?" Lạc Tự Tỉnh kéo em trai lại, cười lớn, "Thế nào mà là hai vị?"

Lạc Tự Ngộ nở nụ cười nhạt, cũng không có ý cãi lại, Trần Lạc nhất thời không còn gì để nói.

Đã lâu không tới, Ứng Phường vẫn thơm mát diễm lệ như trước.

Khôi thủ ở riêng tại một tiểu lâu trang nhã tinh tế, hơn nữa cũng đặc biệt yên tĩnh.

Lụa mỏng rực rỡ tung bay trong gió, gương mặt như hoa phù dung, bàn tay mềm mại ửng hồng, hương thơm ngào ngạt, lời nói nhỏ nhẹ, bao nhiêu quyến rũ phong tình lời không tả xiết.

Lạc Tự Tỉnh cùng Thiên Ly nằm nghiêng, mỗi người ôm một mỹ nhân trong lòng, an nhàn tán chuyện, ăn uống thoải mái, vô cùng thích ý.

Trần Lạc đứng ngồi không yên, nhưng cũng để mặc mỹ nhân trắng mịn nõn nà bên người khẽ lôi kéo vạt áo của hắn, yểu điệu kéo dài từng tiếng nói. Chỉ có Lạc Tự Ngộ là đem phong cảnh trước mắt thành như không tồn tại, một mình nếm đồ nhắm. Mỹ nữ ở bên người hắn cũng hết sức cẩn thận, không dám làm càn.

Không biết từ khi nào, bên trong vang lên tiếng địch nhẹ nhàng. Tiếng nhạc réo rắt ngân nga, gợi lên hình ảnh một thiếu niên giang hồ sảng khoái thả người bay khắp sông núi nam bắc, gõ nhịp ca hát, giậm chân nhảy múa, bừa bãi phóng khoáng, phong lưu bất kham.

Lạc Tự Tỉnh đặt chén rượu xuống, buông mi yên lặng nghe, tâm tư trải theo tiếng nhạc.

Kết thúc một khúc, dư âm còn dìu dặt.

Hắn bỗng đứng lên, chậm rãi đi vào phía trong.

Trần Lạc định đứng lên, Lạc Tự Ngộ lại đưa qua một ly rượu, ý bảo hắn cứ yên tâm ngồi xuống.

Thiên Ly khẽ nâng chén rượu, nụ cười có vài phần mờ ám: " Lạc, đã đến nước này, ngươi cũng đừng quan tâm. Đây là một bí mật, không phải sao?"

"Trong thiên hạ không có cái gì là bí mật." Lạc Tự Ngộ thản nhiên nói. "Cũng không có gì có thể trói buộc được bí mật của hắn."

Tóc vấn như mây, da thịt như ngọc, mày không vẽ mà thâm, môi không điểm mà thắm, mắt không trang điểm mà lấp lánh, mặt không hoạ mà tuyệt mỹ vô song. Mỹ nhân cầm địch trong tay, tựa người bên cửa sổ, sóng mắt như tơ trông lại, uyển chuyển cúi đầu. Khí khái thanh thoát dịu dàng, động tác tao nhã đoan trang, dáng người nhu mì động lòng người.

Lạc Tự Tỉnh nao nao, chậm bước tiếng đến.

Hắn không phải chưa từng diện kiến nữ tử còn xinh đẹp hơn, nhưng chưa ai có thể khiến hắn thả lỏng đến mức này, say mê đến mức này.

Quả nhiên, nữ tử thơm mát mềm mại, chỉ cần nhìn thấy là hắn không thể kiềm chế được. Năm xưa Tam ca mang hắn đi xem phố, đối với những tiểu quan mềm mại đáng yêu hắn không có chút hứng thú nào. Nam tử, dù có đẹp đến mấy, dịu dàng thanh nhã đến mấy, cũng phá phong cảnh. Mà nữ tử, chỉ cần đứng đó đưa tình không nói, ánh mắt như nước, muốn nói lại thôi, đã vô cùng mê người.

Giúp mỹ nhân cởi bỏ xiêm y phiền phức, thân thể trắng như tuyết trải ra, mê hoặc hắn cúi xuống hôn lên.

Mỹ nhân cắn đôi môi đỏ mọng, khẽ bật lên tiếng thở gấp.

Lạc Tự Tỉnh hết sức động tình, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dây dưa ngã xuống giường.

Theo đường cong mê người của nàng, tiếp theo đi dần xuống dưới, hết thảy thuận theo tự nhiên. Việc như thế này, dù chưa từng có cơ hội làm, hắn cũng đã học thạo.

Ngay lúc thời khắc quan trọng, Lạc Ngũ công tử đang trầm mê trong sắc dục bỗng thấy có điều khác thường. Mau ngẩng đầu nhìn lại, ở bên trướng rõ ràng đã có thêm một bóng người.

Phải miễn cưỡng khắc chế lửa dục của mình, Lạc Tự Tỉnh vạn phần phẫn nộ. Mặc kệ là địch hay bạn, phá chuyện tốt của người khác vào lúc như thế này, đúng là rất không biết ý! "Ai?"

Người đứng ngoài trướng đưa vào một khối ngọc bội.

Lạc Tự Tỉnh nhìn khối ngọc bội cửu long thượng hạng sáng mịn tinh tế kia, nhiệt huyết sôi trào trong nháy mắt liền tắt ngấm. Mỹ nhân gợi tình dưới thân không giấu được vẻ thất vọng, hắn hôn lên đôi môi đỏ mọng của mỹ nhân, cắn răng oán thầm đứng dậy.

Đợi hắn chỉnh lại quần áo đi ra ngoài rồi, chỉ thấy Thiên Ly và Trần Lạc đều mang vẻ mặt vi diệu, mà đệ đệ nhà mình thì khom người quay lưng về phía hắn, đầu hơi cúi. Sau lưng bọn họ có vài người áo đen, các mỹ nhân thì đã không còn bóng dáng.

"Tiểu Lục!" Lại còn dám chê cười hắn! Mặt Lạc Tự Tỉnh đỏ lên, hừ nói: "Ta vào cung đi."

Thiên Ly mang vẻ mặt thương cảm, Trần Lạc thì làm bộ như không nghe thấy, Lạc Tự Ngộ cười đủ rồi, quay đầu nói: "Ngươi nên nhớ kỹ bài học này, miễn cho về sau lại trúng nội thương."

Thiên Ly cùng Trần Lạc nghe xong, rốt cuộc không nhịn được, phá lên cười.

Lạc Tự Tỉnh đen mặt, giận dữ trợn mắt trừng bọn họ: "Các ngươi không phải cũng bị bắt sao?! Tiểu Lục! Nhớ lấy, ta sẽ trị ngươi!"

"Ai, thế cũng không được. Lạc Lục có ý tốt, sao ngươi có thể thẹn quá hóa giận? Lạc Lục, nếu ngươi bị oan, ta sẽ đứng ra cho ngươi."

"Câm mồm." Một đám giả dối, chữ nào cũng ý không ở trong lời. Lạc Tự Tỉnh nghiêm mặt nói: "Thiên Ly, Trần Lạc, các ngươi hẳn sẽ phải ở trong phủ hồi tâm một đợt. Tiểu Lục, ngươi mau quay lại quân doanh."

"Ngươi thì sao? Ngươi nghĩ bệ hạ biết được việc này thì sẽ có hậu quả gì?" Trần Lạc hỏi.

Lạc Tự Tỉnh thoáng nhìn khối ngọc bội cửu long trong lòng bàn tay, đứng thẳng lưng: "Sẽ không thảm hơn so với hiện tại." Sớm không ngăn muộn không ngăn, cố tình chọn một thời điểm rất khéo, rõ ràng là muốn hắn bị ám ảnh. Chẳng qua hắn không ngờ Ích Minh Đế cũng gài người ở Ứng Phường. Chuyện đã đến nước này, ở những nơi trăng hoa thấp bé còn có bao nhiêu người là chân chính bán rẻ tiếng cười? Bao nhiên khách là chân chính tìm hoan?

Đêm khuya, Ích Minh Đế một mình triệu kiến Kinh Hồng nội điện đến Ngự thư phòng.

Lạc Tự Tỉnh vừa bước vào phòng liền quỳ xuống dập đầu. Ánh mắt sắc bén phóng đến người hắn, giống như sắp cắt xẻ hắn thành ngàn vạn mảnh nhỏ.

Dần dần, sát ý và ý giận từ từ biến mất, tỏ ra yếu kém biết nhận sai bao giờ cũng chiếm được chút tha thứ. Hắn nghe thấy Ích Minh Đế thở dài, trong giọng có ẩn ý sâu xa: "Không tìm thấy ở quân doanh, hóa ra..."

"Nhi thần biết lỗi rồi."

"Nếu ngươi thật sự biết lỗi, từ đầu đã không nghĩ tới nơi trăng hoa."

"Nhi thần thực sự biết lỗi rồi, không dám tái phạm."

"Đứng lên đi."

"Nhi thần mắc lỗi phải nhận phạt."

Phía sau ngự án, Ích Minh Đế lộ vẻ bất đắc dĩ: "Trẫm cũng rất sủng ngươi. Tùy ý làm bậy như thế, trẫm làm thế nào có thể yên tâm đem Tốn nhi giao cho ngươi bảo hộ?"

Lạc Tự Tỉnh cảm nhận được lửa giận của Hoàng đế lại bùng lên như trước, không nói gì nữa. Hắn thân là nam tử, tất nhiên không cần phải nghiêm ngặt tuân thủ quy tắc, cẩn thận tránh thất tiết. Nhưng hắn là nội điện của Chiêu Vương, về tình về lý cũng không nên vượt quá khuôn phép, làm việc thất lễ. Chẳng qua là ngưỡng mộ Vọng Nguyệt đã lâu, lại nhàm chán một thời gian dài, liền nhất thời không thể kiềm chế được. Đối với hắn mà nói, giữa nam với nữ, vì lễ nghĩa mà ngăn việc tình ý quả thật là quá sức khó khăn.

"Thôi, đây là việc của hai ngươi. Trẫm triệu ngươi đến đây cũng không phải để phạt ngươi."

Lạc Tự Tỉnh thấp giọng trả lời: "Nhị hoàng huynh đã điều tra ra rồi ư?"

"Không sai. Ngươi phải xuất chinh."

Lạc Tự Tỉnh khẽ giật mình, đột ngột ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Hoàng đế.

Ích Minh Đế gật đầu, chậm rãi nhắc lại: "Ngươi phải xuất chinh."

*Tán nhảm cuối ngày:

–Tổng cộng trong ngoài kinh thành có chừng 2,95 triệu quân thường trực. Thực tình là chém đến quá mức siêu thực =)). Nói chung mỗi lần tác giả phóng đại về số người thì đều vung tay rất hào phóng:))) 

– Tự Tỉnh tới Hạo Quang chắc cũng được một năm rồi, vỗ tay khen khả năng nhớ người của anh:D.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.