Khi Trương Văn Xuyên tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau.
Sau khi hai người điên cuồng ân ái, Trương Văn Xuyên cơ hồ hao hết thể lực của mình.
Phát hiện bản thân đã không còn trẻ, làm sự tình của người trẻ tuổi quả nhiên vẫn là miễn cưỡng.
Dùng tay chống thân thể ngồi dậy, mắt nhìn đồng hồ.
Mới ý thức tới trên bàn nhỏ cạnh đầu giường chính là chiếc đồng hồ hắn đánh rơi tại nhà Diêm Danh.
Dây đồng hồ bởi vì thời gian dài đeo đã bị mài mòn đứt gãy, dây đồng hồ mới này hiển nhiên là có người đem đi sửa.
Cái đồng hồ này là Giao Thần đưa tặng, lại là Diêm Danh đi sửa.
Trương Văn Xuyên cảm thấy đau đầu.
Lại cảm thấy mình lớn bằng ngần này cứ đem mọi chuyện canh cánh trong lòng thật sự rất ngây thơ.
Lập tức mặc vào quần áo đi về công ty.
Thư ký chờ ở trước cửa phòng làm việc một mặt do dự, Trương Văn Xuyên ngừng lại.
Trương đổng, Giao tiên sinh xin từ chức.
Trương Văn Xuyên sững sờ, mấy phút sau nhẹ gật đầu để thư ký rời đi.
Sau đó khóa cửa bên trong, dùng điện thoại gọi điện thoại cho đối phương.
Chuông vang lên hai tiếng thì đối phương nhận điện thoại.
"Vì cái gì?"
"....... Tôi muốn nghỉ ngơi hai tháng."
"Sau đó thì sao?" Trương Văn Xuyên cảm thấy Giao Thần tại bên trong lòng mình đâm một nhát, đâm đến đau nhức.
Đối phương trầm mặc một chút, lờ mờ có thể nghe thấy thanh âm huyên náo như ở sân bay.
"Cậu ở chỗ nào?!" Trương Văn Xuyên đột nhiên nghiêm nghị, đứng dậy cầm áo khoác liền xông ra ngoài.
Hắn muốn cứu vãn, hắn muốn cứu vãn một lần cuối cùng.
Mười năm yêu thương, hắn không nghĩ cứ như vậy kết thúc.
"Tôi ở sân bay, lập tức sẽ bay." Đối phương cúp điện thoại.
Nhìn đầu bên kia điện thoại đã ngắt kết nối, Giao Thần ngẩn người, lập tức tiếng gọi của nhân viên từ quầy vang lên.
Diêm Danh cảm thấy đầu óc rõ ràng rất nhiều, giống như từ trong u mê tìm thấy một con đường.
Quả nhiên tình ái có tác dụng.
Diêm Danh hôm đó quả nhiên thức dậy rất sớm, thừa dịp Trương Văn Xuyên còn đang ngủ rời khỏi khách sạn.
Sáng sớm gió có chút lạnh, tính ra bọn hắn quen biết cũng gần một năm.
Thỉnh thoảng gặp mặt, giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân.
Sáng hôm đó thân thể Diêm Danh trong lớp quần áo luôn run rẩy, y cảm giác hai chân mình như nhũn ra, thế nhưng đầu óc lại thanh tỉnh.
Sau khi thanh tỉnh cảm thấy chuyện này nên trôi qua như vậy.
Y sẽ chủ động coi đây như một câu chuyện cười.
Mặc dù y muốn, nhưng y không có ý định phá hỏng tình yêu đơn phương của nam nhân kia.
Hoặc là nói tất cả mọi người đều hạnh phúc với tình yêu đơn phương
Y vẫn là nên về quán tĩnh dưỡng thân thể
Thuận tiện hảo hảo xoa hai cái đùi cùng đoạn eo số khổ của mình.
Về sau Diêm Danh thiết nghĩ vẫn nên duy trì nếp sống sinh hoạt dành cho người già. =)))))))))))
Chỉ bất quá mấy tháng sau này hắn trôi qua thực sự quá thanh đạm, không uống rượu không hút thuốc, bất luận thế nào cũng không chạm qua nữ nhân.
Thứ nhất, căn phòng nhỏ hẹp sau quán bar của y chắc chắn sẽ làm các nàng phản cảm
Thứ hai, y cảm thấy mình rất thích trạng thái cấm dục này.
Có lẽ dần dần y liền không cần tình ái, không cần dựa vào bán thân thể mà đổi lấy tiền.
Thời diểm nhớ lại, động tác pha rượu trên tay y cũng chưa từng ngừng.
Đưa ra chén rược chứa chất lỏng nhạt màu, giao cho người ngồi đối diện quầy bar.
Đối phương phẩm rượu, cười đến rạng rỡ, lại đẹp mắt.
"Ông chủ lại phải đi pha rượu, sớm muộn quán cũng đóng cửa"
Diêm Danh cũng cười cười.
"Tôi vốn cũng chỉ mở làm chút sinh ý nho nhỏ, đóng cửa thì đóng cửa thôi." Trong quán rượu âm nhạc cũng không du dương, luôn cảm thấy hết thảy đều thiếu một chút gì đó.
Bởi vì Diêm Danh có thiếu thốn chút đỉnh.
Quán rượu này í nhiều cũng lây nhiễm tâm tình của y, liền thiếu đi một chút như vậy.
Có lẽ điểm này là người, người kia đã chiếm một vị trí trong y.
Bất quá Diêm Danh phủ nhận.
Phủ nhận cái gọi là tình yêu ở cái độ tuổi này.
"Còn muốn một ly sao?" Nhìn đối phương đã uống xong chén rượu, Diêm Danh mở miệng.
Đối phương sảng khoái đưa cho y cái ly.
Mặc dù không thể nào hoàn mỹ, loại dư vị này lại đọng lại cảm giác dị thường, lẽ nào là tâm tình của ông chủ này?
Diêm Danh lắc đầu.
Giơ bình rượu nhìn qua chất lỏng thanh khiết, thuận tiện xuyên thấu qua ánh đèn thưởng thức màu sắc huyền ảo của chất lỏng.
Xem như một loại hi vọng xa vời đi.
Vừa để chai rượu xuống chuẩn bị rót một chén cho khách hàng, liền phát hiện một người đứng trước cửa quán bar --- Trương Văn Xuyên.