Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 165: Sống chết không rời (13)



Cô không tin, bản thân lại vô dụng đến thế! Nhưng sự thật là cô đứng dậy không được! Lần nào cũng vậy, trong lòng Ngải Tuyết vô cùng uất ức.

Tính trẻ con nhất thời trỗi dậy, ngồi lì trên nền băng, thật quá đáng, một chút nói mình cái này, một chút hù dọa mình cái kia! Vậy mà giờ phút này, trơ mắt nhìn cô té lên té xuống cứ như người xa lạ không quen biết.

Cũng không chịu đỡ mình dậy! Kiệt thối!

Ở bên kia, cuối cùng Chu Bân cầm lòng không được trượt nhanh tới chỗ cô té vươn tay đỡ Ngải Tuyết.

Ngải Tuyết giống như gặp được cứu tinh, bộ mặt hớn hở đầy cảm kích, vừa muốn vươn tay, trên đầu lại vang tiếng nói của ác ma.

"Tự đứng lên!Đừng vọng tưởng người khác giúp em!”

Ngải Tuyết ngượng ngùng "Cám ơn anh! Anh đi trượt băng đi, không cần để ý đến tôi!”

Chu Bân bất đắc dĩ, vỗ bả vai Mộ Dung Kiệt "Tôi nói đại ca rồi, phải biết thương hoa tiếc ngọc, gương mặt chị dâu còn hơn hoa hơn ngọc thế này mà khóc đến hoa lê đẫm mưa rồi !Ồ, tôi thật là không đành lòng."

Mộ Dung Kiệt ném cho anh ta cái nhìn sắc bén"Phụ nữ của tôi, không cần người khác quan tâm!”

Chu Bân bất đắc dĩ nhún vai nhìn Ngải Tuyết rồi bỏ đi, người ta không lo anh cần gì phải quan tâm tốt bụng làm gì, anh thực không có cách đành vậy!

Ánh mắt Mộ Dung Kiệt thoáng qua vẻ không vui"Đứng dậy!”

Ngải Tuyết cắn môi ngay cả nhìn anh một cái cũng không muốn, hai tay chống đầu gối cố đứng dậy! Không để ý đến anh nữa.

Mộ Dung Kiệt nheo mắt, đáy mắt hiện mấy phần đáng sợ lẫn rét lạnh"Còn muốn học?”

Cô lắc đầu, trầm mặc không nói gì! truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g

"Xem ra em chỉ thích hợp vận động trên giường hơn, vậy chúng ta lập tức trở về nhà!”

Mộ Dung Kiệt ảo não phát hiện, mình quả thực không có cách với cô gái này, muốn đánh muốn lớn tiếng lại không đành lòng, cuối cùng chỉ còn cách trừng phạt cô trên giường.

Lập tức cúi người vác cô lên vai, Ngải Tuyết bị lời anh nói sợ đến xanh mặt, vội vàng cầu xin tha thứ"A, em học, em học liền?”

Hôm nay anh đã giày vò cô hết cả buổi trưa, nếu còn tiếp tục nữa, nhất định ngày mai không thể xuống giường!

"Lúc này hối hận cũng muộn rồi!" Mộ Dung Kiệt chính là cố ý không muốn thuận theo ý của cô, dễ dàng bỏ qua cô sẽ không nhớ lời anh dạy.

Một đường thẳng trở về nhà, đóng sập cửa liền ném cô lên giường, trực tiếp cởi quần áo xuống, để hai thân thể trần trụi va chạm vào nhau.

"Ác Ma, Bạo Quân!”

"Còn một từ Thổ phỉ nữa?”

"Đúng, nếu anh đã cho là như thế thì làm nhẹ một chút!" Được rồi, cô thừa nhận mình rất vô dụng, vừa nhìn thấy anh mặt lạnh mày kiếm liền cảm thấy ớn lạnh!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.