Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 193: Anh lại gạt em! ! !



Ngải Tuyết hận không thể cắn lưỡi mình chết cho xong, mặt đỏ bừng"Anh đúng là mặt dày, loại chuyện như vậy cũng đi hỏi, em mặc kệ anh!”

Thật mất mặt!

"Anh đụng cũng đụng phụ nữ của anh có gì phải mất mặt?Bảo bối, anh muốn lắm, sắp bùng nổ rồi, em chiều anh lần này đi!" Anh dùng bộ phận nhạy cảm ma sát vào người Ngải Tuyết, làm sắc mặt cô thêm hồng hào kiều diễm ướt át.

Ngải Tuyết do dự không chừng làm thật thì xong đời, hôm nay chỉ sợ là khỏi xuống giường.

Nhắm mắt lại coi như ngầm cho phép "Chỉ cho phép lần này!”

Thấy cô đồng ý, Kiệt cao hứng đến điên, cởi hết mọi chướng ngại xuống, nhìn cơ thể trắng nõn dưới thân, Kiệt chỉ cảm thấy một cỗ khí nóng từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu!

Mặc dù không thể chờ đợi, nhưng cũng không thể hấp tấp đi tới cao trào! Mấy tháng không muốn rồi, nơi sâu thẩm của cô trở nên xiết chặt, ngón tay đưa vào cô cũng kêu đau.

Kiệt cúi đầu hôn"Ngoan, lâu như vậy không có làm nhất định có chút không thích ứng, anh sẽ nhẹ mà!" Nhỏ giọng an ủi cô, làm một lượt xong hết màn dạo đầu.

Ánh mắt Ngải Tuyết đã trở nên mê ly, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ khiến Kiệt rất hài lòng! Lúc này mới nhích eo lên vọt vào!

"A, đau, nhẹ một chút!”

Ngải Tuyết kêu lên cũng không thay đổi được hành động mạnh mẽ của anh, ngược lại những cái đẩy sau càng đau hơn, sâu hơn, nhanh hơn, làm Ngải Tuyết sợ hãi kêu liên tiếp!

"Nhẹ một chút, nhẹ một chút mà, anh lại gạt em!”

"Không, có như vậy, em mới có thể hạnh phúc!”

Thậm chí lấy chân cô đặt trên bờ vai, Ngải Tuyết không chịu được đành nguyện theo ý anh, càng làm anh hài lòng đến tột đỉnh!

Suốt hai giờ liền, Ngải Tuyết đều trong trạng thái mệt mỏi mơ mơ màng màng nằm dưới người anh.

Kiệt vuốt ve gương mặt cô, không biết vì sao nữa, mỗi lẫn anh tiến vào cơ thể cô liền không cầm được muốn nhiều hơn nhiều hơn nữa. Bảo bối của anh quả thật rất mê người.

*********************

"Tiểu Tuyết, cậu viết luận văn xong chưa?" Kỳ Hạo từ phía sau thò cái cổ dài lên trước mặt cô.

"Xong rồi!"

"Buổi trưa muốn ăn cái gì? Cùng đi chứ!”

Ngải Tuyết né tránh không nhìn cậu ta"Không cần..., buổi trưa có người tới đón tớ đi nên không ăn ở trường!”

Cô biết, Lãnh Băng đang ở quanh đây, Kiệt có nói qua, không được thân mật với Kỳ Hạo.

"À Tiểu Tuyết khi nào cậu mới rãnh? Tớ muốn dẫn cậu đến chỗ này!”

"Đi đâu?”

"Đến nhà tớ, được không?”Kỳ Hạo thành thật nói, ánh mắt lộ ra sự mong đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.