Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 208: Hay ho lắm sao, cái người phụ nữ tàn nhẫn này



Tử Mặc và Trương Thiên chờ đợi bên ngoài thấy một màn từ cửa sổ như vậy, tất cả đều khiếp sợ nói không nên lời .

Đó là đại ca của bọn họ sao?

Ngải Tuyết bị sốc nặng đứng lặng người, cô biết anh rất yêu cô, tuy nhiên, cô chưa từng nghĩ qua một người cao ngạo như anh có thể quỳ dưới chân người khác, mà còn quỳ ở trước mặt mình?

Trong phút chốc Ngải Tuyết kinh hoảng, nhưng sau đó là vẻ mặt lạnh như băng tỏ ý từ chối người ngoài xâm nhập"Trừ phi, anh chết đi.”

Lời nói lạnh nhạt như dao đâm vào tim Mộ Dung Kiệt, nửa ngày sau, mới mở miệng hỏi.

"Có phải, chỉ cần anh chết, em sẽ đồng ý tha thứ cho anh?”

"Đúng! Chỉ cần anh chết, tôi lập tức tha thứ cho anh.” Lông mày Ngải Tuyết cau lại, đánh chết cũng không tin người đàn ông này sẽ vì cô mà hi sinh mạng sống của mình.

Mộ Dung Kiệt rũ mắt xuống, trong chốc lát con ngươi phát ra ánh sáng, móc bên túi áo cây súng lục, đặt tại thái dương.

Tử Mặc và Trương Thiên hoảng hốt, đồng thời quát lên"Không! ! !”

Rối rít từ cửa sau chạy vào

"Đại ca, đừng mà”

"Đại ca! ! !”

Ngải Tuyết ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy súng trong tay anh, tâm phát hoảng chạy vọt tới đỉnh đầu"Anh điên rồi?”

"Anhkhông điên, anh rất nghiêm túc, em không tha thứ cho anh, anh lập tức chết trước mặt em, Ngải Tuyết, anh không tin em độc ác như vậy." Vừa nói vừa muốn bóp cò.

Ngải Tuyết dùng một cước đá cánh tay phải của anh, đánh rớt cây súng từ tay anh, trong lòng rất tức giận, mơ hồ có phần hơi đau lòng, cô liên tục chửi mình rất không có tiền đồ.

"Người đàn ông này hại chết mẹ của mày, mày còn vì anh ta mà đau lòng, Ngải Tuyết, mày không thể như vậy” Cô cố đè nén đau thương trong lòng, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ "Nơi này là nhà tôi, muốn chết thì đi chỗ khác.”

Trương Thiên vừa nghe xong hết chịu đựng nổi"Hay ho lắm sao, cái người phụ nữ tàn nhẫn này? Lần đầu tiênđại ca của chúng tôi vì cô mà hạ lòng tự trọng xuống nước đến mức đó cô còn chưa hài lòng, tim cô là sắt đá hả?”

Tử Mặc lôi kéo tay áo Trương Thiên, ý bảo anh ta bớt nói.

"Lôi kéo cái gì? Tôi nói không có sai, anh nhìn đại ca của mình xem, cái gì cũng làm qua, cô còn muốn như thế nào?"

"Trương Thiên! ! !" Trái tim Mộ Dung Kiệt co thắt bắt đầu hít thở khó khăn, cô nói không sai? Tất cả đều vì sự cảm kích, cho nên mới ủy khuất miễn cưỡng đi theo mình, bây giờ, xem như huề, cho nên, cô phải rời đi là đúng rồi !!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.