Lòng Mộ Dung Kiệt nóng như lửa đốt chỉ muốn chạy thật nhanh lên lầu.Nhưng thang máy rất biết lựa lúc hư, không kịp đợi tức tốc đi thang bộ.
Phanh ——1761998
"Cái quái gì thế?”
"Đau quá." Ngải Tuyết bị đụng đến hoa mắt, đầu đầy sao chạy vòng vòng, tay che chỗ đau trên trán.
Kiệt quay đầu lại, kinh ngạc khi nhìn thấy Ngải Tuyết, một tay kéo cô vào lòng"Bảo bối, em làm anh sợ lắm.”
Ngải Tuyết bị ôm chầm lấy nên không thở được"Buông ra, buông ra.”
"Không, anh không buông, anh sợ em lại chạy mất, anh thật sự rất sợ, em biết không?"Càng nói càng ôm cô chặt hơn.
Khuôn mặt Ngải Tuyết chợt đỏ bừng"Tôi - không – thở - được – sắp – nghẹt thở - rồi.”
Lúc này anh mới ý thức được nhanh chóng nới lỏng vòng tay, đỡ vai cô, nhìn cô, cúi đầu hôn lên cánh môi.
Nụ hôn không còn là sự hung hăng chiếm đoạt, điều này làm cho Ngải Tuyết hơi sợ hãi và hoảng hốt, anh đang căng thẳng vì mình sao?
"Anh? ? ?”
"Anh biết trước kia anh làm rất nhiều chuyện gượng ép em, khiến em cảm thấy mất tự do, anh biết con người anh rất độc tài, rất bá đạo, rất chuyên chế, tuy nhiên, tất cả đều vì muốn tốt cho em. Anh xin em, đừng trốn anh thêm lần nào nữa.Anh hứa, anh sẽ thay đổi tính tình, anh sẽ không như trước nữa, em chịu không?”1761998
Ngải Tuyết đơ người như hóa đá tại chỗ, còn Lãnh Băng đứng trên sân thượng cũng sững sờ nhìn anh.
Người đàn ông đó thật sự là đại ca của hắc bang người người kính sợ sao?
"Anh bị bệnh hả?”Ngải Tuyết gãi đầu, nhất thời không thể tiếp nhận con người mới của Mộ Dung Kiệt.
Lắc đầu, không sao, chỉ cần cô ở bên cạnh, dù cho trời sập xuống cũng không có việc gì.
Ôm cô đi xuống lầu, đôi tay Ngải Tuyết đặt trước ngực, chăm chú nhìn anh, khoảnh khắc đó, cô chỉ muốn vùi người vào lòng ngực anh không chút cố kị hay hận thù nào trong lòng.
Rất muốn khóc lớn, sau đó quên hết mọi thứ rồi tha thứ cho anh, thật ra cô đã bị anh làm cho cảm động từ lâu rồi.
Chỉ là vẫn không chịu nói ra.1761998
Ngồi trong phòng ăn, trên bàn bày đủ loại thức ăn, Ngải Tuyết cũng không biết nên gắp món nào, càng làm cho cô mất tự nhiên là một hàng người hầu đứng ở phía sau, ai nấy đều dán mắt nhìn cô làm sao cô có thể thoải mái đây.
“Ăn thử cái này đi, ngon lắm." Kiệt thấy Ngải Tuyết không được tự nhiên, liên tục múc thức ăn để vào chén cô, anh nhớ nha đầu này từng rất ghét ăn đồ Tây, nên anh cố ý căn dặn đầu bếp chỉ làm món ăn Trung Hoa.
Ngải Tuyết im lặng, tập trung ăn cơm, kế đó uống chén canh gà rồi buông đũa xuống.