Kiệt khẽ cười"Người ta muốn đúng size phải dùng thước đo, còn anh chỉ sờ là biết.”
Ngải Tuyết quát tháo"Cút!”
Kiệt cười lớn “Thay thử anh xem.”
Lần lượt mặc áo cưới tới đeo trang sức, từ trên xuống được tẩy trang biến hóa thành tiên nữ. Kiệt nhìn đến ngây người, bảo bối của anh chính là mỹ nữ.
"Bảo bối, thấy thế nào? Không thích thì đổi bộ khác." Kiệt chỉ nhà thiết kế đứng bên cạnh im lặng nãy giờ.
Ông là nhà thiết kế hàng đầu thế giới, tính khí rất lạ lùng, hàng năm chỉ thiết kế duy nhất bốn bộ áo cưới.
Nhiều người nói ông ta chảnh khinh người, dù có tiền cũng không nhờ vả ông.
Nghe Kiệt nói không hài lòng muốn làm bộ khác, trán của ông liền nổi lên vài đường vạch đen.
"Ừ, áo cưới này làm từ chất liệu tơ tằm nên cảm thấy rất mềm mại; đứng quay lưng về phía ánh mặt trời, cứ như có ánh phát quang trong suốt. Mặt sắc rất dịu, nếu có thêm khăn voan thì càng đẹp hơn.
Màu trắng trong nhưng vẫn kiêu sa, nếu thêu thêm ít họa tiết nổi trên khăn, cộng thêm hoa văn đính cườm thì sẽ trở nên bay bỗng lãng mạn hơn.
Có thể hình con bươm bướm đính cườm. Thiết kế thanh tú tao nhã nhưng công nghệ đặc biệt. Chắc không đến nỗi tệ.”
Nhà thiết kế nghe cô nói miệng càng co quắp, tác phẩm ông thiết kế, mặc trên người cô gái này đâu đến nỗi nào.
"Thích là tốt rồi!”
Ngải Tuyết bình tĩnh quét mắt nhìn anh thản nhiên nói"Hình như anh chưa cầu hôn em mà em chắc gì đã chịu lấy anh, ở đó chuẩn bị áo cười dẫn em vào lễ đường đồ….”
Kiệt hơi ngơ ngác nhưng ngay sau đó một chân quỳ xuống đất"Bảo bối, gả cho anh nha?”
Ngải Tuyết ngước nhìn anh, tay sờ soạn trên người anh, nghi ngờ hỏi"Cầu hôn gì mà không có nhẫn hoa và tươi là sao? Còn nữa..., không có ai làm chứng chả thu hút.”
Kiệt biết, cô gái nhỏ này cố ý làm khó anh, dễ thôi, khóe môi vểnh lên, lấy điện thoại gọi cho Trương Thiên và Lãnh Băng.