Ngải Tuyết hoảng quá đành núp sau lưng Trương Thiên, nhỏ giọng nói với Trương Thiên: "Anh Trương Thiên, lúc nãy tôi lỡ trêu anh ta, nếu anh có thể năn nỉ giúp tôi thoát khỏi anh ta, tôi nhất định dạy anh hết mọi kĩ năng của tôi.”
Trương Thiên đơ người, nói thế nào đây, dù gì giữa Ngải Tuyết và đại ca, vẫn nên nghe lời đại ca thì tốt hơn.
Sau một hồi đấu tranh cuối cùng đã có kết quả, nếu chỉ có một cơ hội, anh không chút do dự lựa chọn đại ca.
Đặc biệt sao, chẳng qua cô chỉ là nha đầu nhỏ bé là vợ của đại ca. Anh đâu dại làm người tốt kiểu này.
Trương Thiên tránh sang bên cạnh, "Tôi còn chút chuyện phải xử lý nên tôi đi trước.”
Ngải Tuyết khóc không ra nước mắt, mặc cho Kiệt ôm cô về phòng, chịu đựng một lần lại một lần cứ tham luyến đòi lấy làm cả người cô như bị vỡ từng mảnh. Ngải Tuyết khắc sâu mối hận này trong tim, nhất định sẽ báo thù tên Trương Thiên thối tha đó!!!
Tối hôm đó, Kiệt nhận được cuộc gọi của ông cụ Mộ Dung hối thúc anh về gấp.
Vừa tới phòng khách, đập vào mắt anh là cảnh Ngải Trung ngồi khóc.
"Kiệt, cháu kì cục quá, hôn lễ cũng sắp tới, liên lạc cho cháu thì ngoài vùng phủ sóng, còn Ngải Vũ thì không thấy bóng dáng đâu, chúng ta phải thông báo giới truyền thông hủy bỏ hôn lễ ngay tức khắc.” Ông cụ nắm gậy thật chặt, đập mạnh xuống nền đất vang lên.
"Chúng ta đã báo cho truyền thông tin tức như vậy, nếu kêu hủy bỏ chẳng khác nào bêu xấu nhà Mộ Dung trên báo chí!”
Ngải Trung ngổn ngang cảm xúc: "Thiếu gia Mộ Dung, con gái tôi đã mất tích mấy ngày rồi, cho tới bây giờ, cảnh sát cũng không thăm dò được tin tức, không hủy bỏ hôn lễ, phải làm sao?”
Ông cụ khó hiểu nhìn anh"Kiệt, cháu có cách giải quyết?”
Kiệt đứng dậy, sải bước tới chỗ Ngải Trung, vỗ vai ông"Bác Ngải không phải có tới hai đứa con gái sao? Dù không phải máu mủ nhưng cũng cùng một nhà lớn lên nha.”
Ngải Trung giận run người, lại không dám biểu hiện: "Thiếu gia Mộ Dung biết nói đùa, nha đầu Ngải Tuyết kia đã sớm cắt đứt quan hệ với tôi, sợ rằng, ngay cả nhìn nó cùng chả thèm nhìn tới người ba này.”
"Kiệt, nha đầu Ngải Tuyết hại cháu chưa đủ thảm ư, cháu còn muốn ở chung với cô ta, ông là người đầu tiên không đồng ý việc này.” Ông cụ vừa nghe đến tên Ngải Tuyết, cơn bực tức bây lâu liền trỗi dậy.