Bé con vừa nhìn thấy anh đã lộ ra vẻ mặt tươi cười, ánh mắt tràn ngập vui vẻ híp cả lại, nói thật ngọt ngào :" Chú Ngôn". Anh liền đến bên bế con lên, cứ nhằm vào khuôn mặt xinh xắn bé nhỏ ấy mà hôn, nói đầy cưng chiều :" Bé con có nhớ chú không?".
Bé con cười gật đầu, thành thực thừa nhận :" Con có nhớ chú". Nghe được câu trả lời như ý, tâm tình anh trở nên thực tốt, lại hôn bé con vài cái nữa, nói thêm :" Chú yêu con nhiều lắm".
Hai người đang ôm hôn vô cùng thân thiết, lúc đó có một cô bé bộ dạng rất đáng yêu đáng nắm tay mẹ tiến đến, vừa nhìn thấy bé con trong tay anh, liền nói :" Cha của cậu thực đẹp trai, so với cậu còn đẹp hơn í". Cô bé vừa nói xong liền hiện lên gương mặt quỷ trêu chọc rất buồn cười.
Cả ba người nghe cô bé con nói thế thì không ai cười cả. Chỉ có mặt của bé con bỗng đỏ lên, nói :" Tiểu Cương Cầm, cậu không biết là về sau mình cũng sẽ rất đẹp trai hay sao??". Tuy bé con còn nhỏ nhưng không hiểu sao bé không muốn nghe Cương Cầm gọi chú Ngôn là cha. Tiểu Cương Cầm hướng bé con rồi "Hừ" một tiếng, nói :" Mình không tin đâu". Cô bé ngẩng đầu nhìn mẹ mình rồi hỏi :" Đúng thế mẹ nhỉ?".
Mẹ cô bé nhìn con rồi quay sang bé con đáp :" Mọi chuyện đều có khả năng bé con ạ". Tiểu Cương Cầm là một cô bé hoạt bát và rất lanh lợi, bướng bỉnh không nghe theo lời mẹ, nói :" Mẹ ơi, đấy chỉ toàn là quảng cáo trên tivi mà thôi". Mẹ bé chỉ cười hiền hòa, bế con lên, nói :" Thôi muộn rồi chúng ta về thôi con. Ra chào chú với cô đy, cả bạn nhỏ Uông nữa chứ". Lúc này cô bé quay đầu hướng về phía Uông Thủy Mạt cùng Ngôn Bách Nghiêu đứng nói lời chào lễ phép. Hai người cũng khách khí đáp lại. Bé con thấy bạn về thì vẫy tay chào :" Tiểu Cương Cầm, tạm biệt cậu nhé".
Ngôn Bách Nghiêu một bên lái xe một bên trò chuyện cùng con :" Bé con, có phải con thấy tiểu Tương Cầm rất đáng yêu phải không?". Bé con đang ôm ô tô đồ chơi mà anh mới mua trong tay, nghe thấy anh nhắc đến cái tên Tương Cầm, liền ngẩng đầu lên đáp :" Lớp con có mấy đứa con trai thích bạn í đấy".
Hai người nghe bé nói vậy liền bật cười. Ngôn Bách Nghiêu nói :" Vậy con có phải hay không cũng thích bạn í?". Bé con lắc đầu nguầy nguậy :" Không có đâu. Bạn í cứ quấn lấy con, nói sau này sẽ thành vợ con. Con mới chính là không cần, nhưng bạn Lục Gia Hoài nói với con rằng bạn í thích Cương Cầm, thế nên con không cần cùng hắn tranh giành ---", nghe đến đó ngay cả Uông Thủy Mạt đã nhẫn nhịn từ lâu cũng không thể cười đến phụt ra.
Ngôn Bách Nghiêu cười nói :" Bé con của chúng ta quả là lợi hại, bé như vậy mà đã tìm được vợ đấy". Bé con nghe anh nói thế thì cả gương mặt ửng hồng, không thuận nghe theo nói :" Con không cần. Tiểu Cương Cầm cứ làm phiền con ---", âm thanh non mềm lấp đầy cả không gian trong chiếc xe chở ba người.
Anh vòng xe quay về bệnh viện để lấy thuốc cho cô,. Nhìn thấy cô xuống xe, anh quay đầu nhìn bé con, nhẹ giọng hỏi :" Bé con, chú có điều muốn hỏi con, được chứ?". Bé con nghe anh nói vậy liền gật đầu, mềm giọng nói :" Được ạ".
Ngôn Bách Nghiêu trầm mặc một chút rồi mới nói :" Bé con, đã bao giờ con nghĩ đến ba chưa?". Bé con vẫn như trước chơi đùa với chiếc ô tô trong tay, nhẹ nhàng gật đầu đáp :" Có ạ". Tim anh lập tức cảm thấy quặn thắt, khó chịu đến cực điểm.
Bé con lại tiếp lời :" Nhưng mà mẹ nói ba không biết đến sự tồn tại của con, chỉ có con và mẹ sống với nhau thôi. Cho nên con không giống với các bạn học khác, con không có ba". Thì ra là cô cũng đã từng nói chuyện này với con. Anh cúi đầu, không dám nhìn vào gương mặt ngây thơ của con lúc này đây.
Bỗng dưng bé con quay sang nhìn anh, cười nói :" Chú Ngôn, không phải là chú thích mẹ con đấy chứ?". Anh cười hiền hòa, tay vuốt nhẹ tóc con nói :" Đúng như thế thì sao? Con không muốn sao?".
Mắt bé con chuyển động nhẹ, dường như là có lo lắng gì đó, nhưng một lát sau vẫn thành thật nói :" Con không biết nữa". Ngôn Bách Nghiêu muốn nói thêm câu gì đó nhưng đã thấy cô đang tiến lại gần, quay đầu sang nói với bé con :" Bé con ah chuyện vừa nãy chúng ta nói với nhau chỉ có chúng ta được biết thôi, là bí mật đấy nhé. Con không nên cho mẹ biết đâu đấy!". Bé con liền gật đầu, đáp ứng :" Được. Chúng ta ngoắc tay nào".
Nói xong liền giơ ngón tay út bé xíu ra trước mặt anh, ngoắc ngoắc. Ngôn Bách Nghiêu mỉm cười, cũng giơ ngón út của anh ra, hai ngón tay nhanh chóng được ngoắc vào thân mật với nhau, anh nói :" Đã hứa với nhau rồi đó, một trăm năm cũng không được thay đổi".
Uông Thủy Mạt vừa mở cửa xe thì nhìn thấy cảnh tượng hai người ngoắc ngón tay vào nhau, quay sang anh hỏi :" Chuyện gì thế này?". Chỉ thấy một lớn một nhỏ phối hợp ăn ý với nhau, trăm miệng một lời đáp :" Bí mật".
Anh vui vẻ khởi động xe đưa hai mẹ con cô về nhà. Đến cửa anh mới buông con xuống, dùng âm lượng nhỏ nói với con :" Bé con, có muốn chú tắm cho con không?". Vừa mới nghe thấy lời đề nghị của anh cô lập tức nghĩ đến thảm họa sắp xảy ra trong phòng tắm liền vội nói :" Không cần đâu. Con chào tạm biệt chú đy". Lời vừa dứt liền lôi con vào ngay trong nhà.
Anh đành nói với bé con :" Bé con ah, chú ở ---", lời còn chưa nói hết thì đã bị chắn bởi chiếc cửa lớn. Anh tức giận u oán nhìn cái cửa lớn trước mặt nhưng chẳng làm được gì cả, quay người trở về phòng mình.
Về nhà tắm rửa trong chốc lát, trong lòng cảm thấy thực trống rỗng, tâm trạng không có điểm gì vui vẻ cả. Anh liền bước ra ngoài, tiến đến bấm chuông cửa nhà cô, nói :" Vú Vương đã làm bữa tối rồi, sang nhà anh chúng ta cùng ăn nhé". Cô cự tuyệt một cách lãnh đạm :" Không cần đâu, bữa tối em sẽ tự chuẩn bị cho con". Đang trả lời thì bé con đã bước ra, nghiêng đầu nhìn anh vui vẻ nói :" Chú Ngôn --".
Anh cúi xuống ôm bé con vào lòng nói :" Chú ở ngay đối diện với nhà con đấy", tay tiện thể chỉ về phía đối diện cho bé biết. Bé con nghe vậy liền nhảy cẫng lên vui sướng :" Wow---", nói tiếp :" Muốn sang nhà chú chơi không?". Bé con ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Uông Thủy Mạt, tựa hồ chờ sự đồng ý của cô, cô đành phải gật đầu đồng ý.
Bà Vương đẩy bước vào nhà liền nghe thấy tiếng cười của trẻ con, bà có chút ngây người, quay đầu ra ngoài nhìn lại cẩn thận, đúng là tầng 15 mà? Làm sao lại có tiếng trẻ con nhỉ?
Để đồ ăn xuống, bà bước vào thư phòng liền phát hiện ra Ngôn Bách Nghiêu đang chơi đùa với 1 đứa bé, nụ cười kia thực sự còn sáng hơn cả mặt trời. Còn đứa bé đang cười đùa bên thiếu gia cũng cười đến tít cả mắt lại, như hình trăng lưỡi liềm.
Bà giật mình nói :"Thiếu gia?". Ngôn Bách Nghiêu đặt đồ chơi sang một bên, vỗ nhẹ vào gương mặt bé xinh của đứa bé nói :" Bé con gọi một tiếng bà Vương đy". Bé con nghe lời anh, hướng đầu về phía bà Vương cười nói :" Bà Vương, cháu chào bà ạ".
Bà Vương miệng đã há rộng đến mức khó mà khép vào, hỏi lại :" Thiếu gia, đứa bé này là con ai thế?". Ngôn Bách Nghiêu chỉ cười cười không đáp. Bé con nghe thấy bà hỏi thế cũng rất lễ phép trả lời lại :" Bà Vương ah, nhà cháu ở ngay đối diện kia kìa, mẹ cháu là Uông Thủy Mạt". Sắc mặt bà Vương trong nháy mắt liền biến đổi không ngừng :" Uông tiểu thư, cô ấy -- đã có con lớn như vậy sao?".
Bà cố nhẫn nhịn thật lâu, mãi đến khi ra rót nước cho bé con, liền kéo tay Ngôn Bách Nghiêu ra hỏi :" Thiếu gia cậu biết Uông tiểu thư có con từ lúc nào?".
Anh vừa uống nước vừa trả lời :" Đã biết từ trước". Bà Vương không tự chủ mà nhíu mày, không dám tin phải hỏi lại :" Đã biết từ trước sao?". Ngôn Bách Nghiêu cười cười, nhìn bà đáp :" Tôi biết mình đang làm gì mà. Vú cứ yên tâm".
Bà Vương nhìn bóng lưng anh quay đy, trong lòng thầm nghĩ tối nay thế nào cũng phải lập tức gọi điện báo cho phu nhân. Bách Nghiêu sao lại có thể đy làm cái chuyện hồ đồ thế này? Biết rõ vị tiểu thư này đã có con rồi mà, còn vị tiểu thư kia -- bộ dạng thực thanh tú xinh đẹp, lời nói cùng cử chỉ thực tao nhã, sao lại có thể có con sớm như thế ---
Cô đang ở trong phòng sắp lại quần áo cho con để cất vào tủ, bỗng nghe thấy tiếng nhạc chuông di động truyền tới. Cầm điện thoại trong tay, trên màn hình hiển thị 1 dãy số lạ. Do dự một lát rồi cô cũng ấn nút trả lời, một giọng nữ mềm mại truyền tới :" Uông Thủy Mạt tiểu thư, xin hỏi hiện giờ cô có thời gian rỗi chứ?".
Đối phương đã trực tiếp gọi tên cô ra nhưng thế nào vẫn thấy giọng nói này không quen thuộc. Cô cầm điện thoại trong tay, chần chừ rồi đáp :" Xin hỏi ai đấy ạ?". Cô gái đầu dây bên kia đáp thẳng :" Sầm Lạc Ly". Thấy cô không nói gì, Sầm Lạc Ly liền hỏi :" Hiện tại có thể gặp cô chứ? Tôi đang ở quán cà phê XX ở khu nhà cô". Khẩu khí của người nói thật không cho người ta cơ hội từ chối.
Cô ngồi yên lặng trong phòng một chút rồi mới bước xuống lầu.
Vừa bước vào quán liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp động lòng người của Sầm Lạc Ly, ngồi một cách tao nhã để chờ cô đến. Cô ngồi xuống ở phía đối diện, thản nhiên nói :" Sầm tiểu thư, có chuyện gì thì xin hãy nói thẳng". Cô biết cô gái đối diện sẽ không vì muốn mời mình uống một tách cà phê đơn giản.
Sầm Lạc Ly nhìn thẳng vào cô :" Uông tiểu thư không bằng trước khi nói chuyện hãy uống cà phê trước đã". Uông Thủy Mạt thể hiện sự cự tuyệt nói :" Thật ngại nhưng tôi còn có việc. Mong Sầm tiểu thư hãy đy thẳng vào trọng tâm".
Sầm Lạc Ly chậm rãi nói :" Uông tiểu thư nên biết tôi gọi cô ra là có việc gì chứ?". Uông Thủy Mạt gật đầu nhưng nói ngắn gọn :" Tôi hiểu. Nhưng tôi nghĩ là cô đã tìm nhầm người rồi".
Sầm Lạc Ly lấy ra một tập phong bì từ trong ví, ném lên trên bàn :" Nhìn cái này thì Uông tiểu thư còn có thể nghĩ là tôi đã tìm sai người không?". Ánh mắt cô chuyển hướng về phía cái phong bì trước mặt, trong đó có rất nhiều ảnh của cô, bối cảnh thì ở nhiều nơi, có ảnh cô đứng dưới lầu, có ảnh cô đứng dưới văn phòng mình, ảnh trong nhà hàng, ảnh cô đy đón con nữa.
Sầm Lạc Ly nói :" Tôi còn tưởng Bách Nghiêu tìm được cô gái nào hơn mình. Thì ra lại là cô". Trước kia có gặp Uông Thủy Mạt vài lần, nhưng lần nào gặp mặt cũng có rất nhiều người xung quanh nên ấn tượng về cô không được sâu đậm lắm. Mãi cho đến khi thám tử đem đống ảnh này lại thì Lạc Ly mới chính thức để tâm.
Uông Thủy Mạt cảm thấy như đang diễn trong một bộ phim truyền hình dài tập, đến phân cảnh người tình bị bà vợ bắt gặp đang có gian tình với chồng người ta. Nếu cô đoán không nhầm câu tiếp theo sẽ hẳn là :" Cô muốn bao nhiêu mới bằng lòng rời khỏi anh ấy?"
Cô cười một cách yếu ớt :" Sầm tiểu thư, cô thật sự tìm sai người rồi. Tôi cùng với Ngôn tiên sinh chỉ là bạn bè đơn thuần mà thôi". Nụ cười lạnh lẽo dừng trên môi Sầm Lạc Ly, cô ta nói :" Bạn bình thường? Có người bạn nào sẽ chuyển đến sống kế bên nhà cô? Uông tiểu thư, cô cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba chắc?".
Uông Thủy Mạt nhìn trực diện vào Sầm Lạc Ly, nói :" Sầm tiểu thư, đây là chuyện riêng của Ngôn tiên sinh, không liên quan đến tôi. Cô nếu muốn biết vì sao chi bằng đy hỏi trực tiếp anh ta". Cô đứng dậy, chuẩn bị rời đy.
Sầm Lạc Ly nhanh chóng đứng lên theo, lạnh lùng nói ra vài câu :" Cô đừng nghĩ có khả năng với anh ta. Đừng có ôm ấp bất cứ tia hy vọng gì cả". Uông Thủy Mạt quay đầu nói :" Sầm tiểu thư, hôm nay tôi đến gặp cô chính là hy vọng từ nay về sau cô sẽ không bao giờ còn đến tìm tôi nữa. Chuyện của Ngôn tiên sinh với tôi không có chút quan hệ".
Sầm Lạc Ly cười khinh miệt nói :" Uông tiểu thư, cho dù tôi với anh ta có hủy bỏ cuộc hôn nhân này thì Ngôn gia sẽ không bao giờ chấp nhận loại phụ nữ đã có con riêng đâu". Uông Thủy Mạt nghiêm mặt, dám nói con cô là con riêng sao? Khóe miệng cô chợt nhếch cao, khẽ cười nói :" Sầm tiểu thư, không biết người cung cấp thông tin cho cô hóa ra cũng chỉ là kẻ điều tra quá kém, điều quan trọng nhất lại không tra ra. Tôi có đề nghị này, cô hãy bảo anh ta điều tra về khoảng thời gian khi tôi ở California. Đảm bảo thông tin sẽ không khiến cô thất vọng".
Cô dừng một chút rồi nói tiếp :" Còn nữa, con tôi không phải là con riêng. Hai chữ con riêng này nếu cô ở trước mặt Bách Nghiêu mà nhắc tới, tôi tin rằng hôn ước này sẽ còn được hủy bỏ nhanh hơn nữa đấy. Tôi đy trước. Tạm biệt".
Sầm Lạc Ly là người thông minh, vừa nghe những lời này liền hiểu ra ngay vấn đề, lùi dần từng bước về phía sau, vẫn hỏi lại :" Ý của cô là gì?". Cô đã ra đến cửa, quay người lại đáp :" Tôi không có ý gì cả. Tạm biệt". Cho dù là một người phụ nữ hiền lành, nhưng nếu đã động đến con của cô ta thì sẽ biến thành một con chim ưng hung hăng ngay, sẽ bảo vệ con khỏi bất kỳ thương tổn nào không đáng có.
Cho dù Sầm Lạc Ly sau này có cho người theo dõi cô thì tin tưởng rằng cũng sẽ không tìm đến cô nữa. Cô ta với Ngôn Bách Nghiêu có chuyện gì cũng không can hệ gì đến cô. Nếu cô ta thật sự quan tâm đến Ngôn Bách Nghiêu thì cho dù có điều tra ra thân thế của bé con thì cũng không dám đem bí mật này ra công khai. Ngược lại nếu không có ý gì thì tại sao hôm nay còn hẹn gặp cô?