Tình Yêu Bất Chợt Có Chút Ngọt Ngào

Chương 3



"Nói, có chuyện gì?"

Nam Cung Trầm rót cho cô nửa ly rượu, cạn ly với cô, ánh mắt trêu tức hỏi.

Ôn Liễu có chút ngượng ngùng, thích là một chuyện, dửng dưng hỏi vậy lại là chuyện khác.

Nhưng cô vẫn lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh, không rõ lắm, "Anh ơi, anh có thể giúp em tìm anh ấy không, tên anh ấy là…"

"Đây không phải là thằng nhóc Cố Nghĩa sao?"

Trước khi Ôn Liễu nói xong, Nam Cung Trầm đã gọi tên anh rồi, Ôn Liễu: "…"

Thế nào là cảm giác có chuyện vui từ trên trời rơi xuống, "Anh õi, anh biết anh ấy à?"

Đôi mắt đen láy của Nam Cung Trầm quét qua người cô, hứng thú hỏi: "Em tìm cậu ấy làm gì?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Liễu đỏ lên, nói thế nào đây, dù sao người ta cũng là con gái mà.

Vẻ mặt như vậy, Nam Cung Trầm lập tức hiểu ra, đừng nhìn anh là đàn ông con trai nhưng an cũng rất tinh tế đó, vẻ mặt thẹn thùng như vậy, còn có thể là gì, để ý người ta rồi.

Ôn Liễu bị anh làm cho xấu hổ, tức giận nói: "Anh, anh biết thì nói nhanh đi."

Nam Cung Trầm kiềm chế không được muốn trêu chọc cô, "Mấu chốt là em muốn anh nói cái gì?"

Ôn Liễu: "...

Há miệng, vẫn còn có chút ngại ngùng, quên đi, lúc này còn giả tạo làm cái gì, "Chính là nhà anh ấy ở đâu, đang làm gì, số điện thoại là gì, có sở thích gì, có bạn gái chưa, và…"

Nam Cung Trầm búng mạnh lên trán cô, "Thì ra em không biết gì hết mà còn dám nhào đến, không sợ gặp người xấu bắt cóc em đi sao."

Ôn Liễu nghe thấy từ "bắt cóc", trong lòng thầm thở dài, bắt thì bắt thôi, bây giờ có có muốn bắt, cô cũng bằng lòng để anh bắt đi.

Nhưng trên mặt cô vẫn chống chế, "Anh nói nhảm, người ta có vẻ rất tốt, sao có thể là người xấu được."

Mặc dù có chút…

Xấu xa.

Nam Cung Trầm dựa nửa người vào quầy bar, dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, cầm ly rượu, không lên tiếng, chỉ nhìn cô hồi lâu.

Ôn Liễu hơi hoảng hốt, mặt đỏ lên, im lặng cúi đầu xuống.

Nam Cung Trầm trêu chọc cũng đủ rồi, dù sao em họ anh cũng rất ương bướng, chọc cho tức giận anh cũng phải lãnh đủ, dùng cằm hướng vào góc quán bar: "Kìa, ở đó, tự qua tìm đi."

"Cái gì?"

Một khoảnh khắc ngạc nhiên tràn ngập trong não, Ôn Liễu cảm thấy mình sắp nghẹt thở, dừng lại, nhìn theo ánh mắt của anh, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông ngồi trong góc, hai tay chống lên lưng ghế, hai chân mở ra, vẻ mặt lười biếng, có chút rạo rực.

Hì hì…

"Anh, em đi đây, hôm khác cảm ơn anh."

Sau khi Ôn Liễu nói xong liền bỏ chạy.

Nam Cung Trầm nhẹ giọng chế nhạo, con nhóc mới biết yêu, cả biết kiêng kỵ gì, cảm giác này…thật là tốt!

Tâm trạng của Ôn Liễu chưa bao giờ vui vẻ như vậy, tình yêu mà cô mong đợi đến rồi, a a a, cuộc sống ngọt ngào cũng đến rồi!!!

Cố Nghĩa cúi đầu xuống, khuỷu tay vẫn chống lên tay vịn ghế, trong tay cầm một cái ly, không biết mình đang nhìn cái gì.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt như chạm khắc của anh càng thêm đẹp trai, xong rồi, xong rồi, xong rồi, Ôn Liễu không thể kiểm soát bản thân nữa, thật sự muốn nhào tới.

"Cố Nghĩa…"

Ôn Liễu gọi, đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh trịnh trọng như vậy, cô luôn cảm thấy hai từ này khi được gọi bằng đầu lưỡi của mình có một sức hấp dẫn khác biệt, mềm mại và ngọt ngào nhưng không ngán.

Cố Nghĩa ngẩng đầu lên, ánh mắt của người đàn ông rất đẹp, ánh sáng trên đầu chập chờn, khúc xạ trong mắt anh, khiến anh càng thêm đặc biệt đẹp trai.

Ánh mắt của hai người chạm nhau, đùng đùng đùng, sấm chớp và pháo hoa nổi lên, tim Ôn Liễu đập nhanh không kiểm soát được.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, hồi hộp đến mức cô sắp chết rồi.

"Ngồi."

Cố Nghĩa rất tự nhiên, giống như bạn bè quen biết nhau, dùng cằm ra hiệu hướng vào ghế cạnh anh, ra hiệu cô ngồi xuống.

Ôn Liễu dừng lại, sau đó phóng khoáng ngồi xuống bên cạnh anh.

Hai chiếc ghế rất gần, hơi chéo nhau, hai chân cô cách anh chưa đầy năm centimet.

Nếu Ôn Liễu hướng đến một chút, một chút nữa thôi, thì…

Cô dùng sức, chân ngắn, không thể chạm tới đôi chân dài của anh, hu hu hu…

"Ngồi chỉnh tề, kẻo ngã đó!"

Một tiếng mắng trầm thấp truyền đến, mặt Ôn Liễu đã đỏ đến tận tai.

Xấu hổ muốn chết.

Lúc này cô nắm lấy hai tay vịn, nửa cái mông ngồi lên ghế, chân còn chưa chạm vào chân Cố Nghĩa, cô đã bị bắt.

Cô nhanh chóng ngồi thẳng người, quay mặt sang bên kia, từ từ tiêu hóa đôi má nóng bỏng của mình trong sự xấu hổ.

Tuy nhiên, không sao, cô da mặt dày, một giây sau, cô đã xoay người, nhìn Cố Nghĩa, hỏi: "Sao anh không đi giao đồ ăn nữa?"

Cố Nghĩa nhìn cô cười, điều này làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Liễu nóng lên, cô cảm thấy nụ cười này không có ý tốt.

Cố Nghĩa từ từ nói: "Làm không vui thfi không làm nữa."

"À…"

Khá thoải mái

Ôn Liễu được một tấc lại tiến thêm một thước, "Vậy bây giờ anh định làm gì?"

Cố Nghĩa suy nghĩ một hồi: "Chính là nhìn người đến, nhìn người đi, nhìn người ta qua lại đang làm gì."

Ôn Liễu: "...

Công việc này là gì?

Nhìn người đến, nhìn người đi, nhìn người ta làm gì…

Thật là mê hoặc!

Quả nhiên là người đàn ông cô coi trọng, ngay cả công việc cũng cao thượng như vậy.

Ôn Liễu tán gẫu với Cố Nghĩa vài câu, sau đó dời ghế về phía anh, nhưng chiếc ghế hơi nặng, cô di chuyển hơi khó khăn.

Quả nhiên như vậy đã tốt lắm rồi.

Đầu gối cô và chân anh, chỉ cách một…centimet.

Khóe miệng Cố Nghĩa cong lên, anh cũng không nói nhiều, mọi người đều nhìn Ôn Liễu giở trò ở đây.

Nhưng vừa nãy, khi Ôn Liễu đi tới gọi tên anh, mấy người đột nhiên quay đầu lại, cho tới bây giờ vẫn còn có hai người quan sát anh.

Cố Nghĩa đột nhiên cúi đầu xuống tới gần Ôn Liễu.

Hơi thở thơm ngát của người đàn ông đột nhiên phả vào, cơ thểÔn Liễu vô thức cãng thẳng.

Ngực. Miệng phập phồng, cãng thẳng tãng lên.

Xong rồi, dựa vào rồi, tới gần, tới gần, càng lúc càng gần hơn.

Phải làm sao đây, anh muốn hôn cô sao?

Để anh hôn?

Không để anh hôn?

Có phải quá nhanh rồi không?

Ôn Liễu cố ý dùng đầu ngón trỏ che môi, trong đầu không ngừng đấu tranh, có nên để anh hôn hay không.

Không ngờ, Cố Nghĩa trực tiếp lấy ngón tay cô ra, ấn ngón cái hơi lạnh lên môi cô.

Hơi thở của Ôn Liễu chậm lại, gần như thở không nổi.

Đôi mắt mở to, quên mất phải làm gì.

Dù sao đầu óc cô cũng trống rỗng, tai nóng bừng, cô đã bị phế nửa thân người rồi.

Ngón tay cái của người đàn ông cử động, cái chạm thô ráp lướt qua khóe môi cô, dừng lại trên môi cô, cảm giác này...

Thật tuyệt vời!

Khuôn mặt người đàn ông vẫn tới gần, khóe miệng cong lên, nụ cười nặng nề, nói với giọng khàn khàn: "Đây không phải là điều em muốn sao?"

Được rồi, cô muốn, nhưng không thể trực tiếp lấy mạng cô như vậy, ít nhất cũng phải từ từ mới tiến đến trình tự này.

Quả nhiên Cố Nghĩa không phải là chính nhân quân tử, anh không ngừng xâm phạm, thật sự cúi đầu hôn cô, cọ xát liên tục lên môi cô một lúc, khiến toàn thân Ôn Liễu dường như là một con rối, không nhúc nhích.

Thật ra, nói một cách chính xác, đó không phải là một nụ hôn thật sự, bởi vì người đàn ông giữ ngón tay cái của mình, tách môi anh với môi cô, không thật sự chạm vào nhau.

Nhưng chỉ vậy thôi mà Ôn Liễu đã không chịu nổi, nếu thật sự hôn, cô đã trực tiếp lên cơn đau tim rồi.

Nhưng anh có mùi rất thơm, hận không thể cứ giữ như vậy.

Ôn Liễu trực tiếp bị cô lập với thế giới bên ngoài, toàn tâm toàn ý đóng băng trong thế giới nhỏ bé của chính mình, đợi rất lâu sau khi người đàn ông rời khỏi cô thì cô mới phản ứng lại những gì người đàn ông nói với mình.

"Chờ anh liên lạc với em."

A, không đúng, người đàn ông đi rồi.

Ôn Liễu đột nhiên đứng lên, anh không thể bội tình bạc nghĩa với cô như vậy, cái gì mà chờ anh liên lạc, chịu liên lạc với cô mới lạ đó, nhất định là kê shoãn binh của anh rồi.

Ôn Liễu trực tiếp đuổi theo anh ra ngoài, bất kể như thế nào, đêm nay cô cũng không thể buông tha cho anh.

Khi Ôn Liễu chạy ra cửa, nhìn thấy một bóng người nhanh chóng lóe lên sau một hộp đèn.

Cô không để ý gì hết đuổi theo, chỉ để thấy rằng không có gì.

Rõ ràng vừa nãy thấy ở đây, sao lại biến mất rồi?

Ôn Liễu lại bắt đầu hối hận, ngu ngốc, vừa nãy si mê vậy làm gì, phải lấy số điện thoại của anh trước chứ, bây giờ phải đi đâu tìm anh ấy đây?

Làm sao bây giờ?

Nhất thời cô không biết phải làm gì, bắt đầu lấy nắm đấm đánh vào đầu của mình.

"Tự ngược?"

Đột nhiên, một giọng nói truyền đến, Ôn Liễu giật mình, rồi lại mừng như điên.

Quả nhiên, cô quay đầu lại nhìn, Cố Nghĩa đang đứng trước mặt cô.

"Đáng ghét, anh muốn dọa em chết sao?"

"Anh thấy em to gan như vậy, một mình mà dám đi vào con hẻm nhỏ, còn dám một mình tới quán bar nữa mà."

Cố Nghĩa trêu chọc cô.

"Anh biết hết sao?"

Miệng Ôn Liễu ngạc nhiên mở to, khi anh nói đến hẻm nhỏ thì cô cũng quên mất, cô bị dọa chết là vì sợ không gặp được anh chứ không phải cô nhát gan.

Cố Nghĩa gật đầu, giơ tay lên dùng ngón tay vỗ gõ trán cô, sau đó nói: "Đi thôi, đưa em về nhà."

Hạnh phúc đến quá đột ngột, Ôn Liễu không biết làm sao, dường như nhanh hơn dự kiến!

Anh đưa cô về nhà, sẽ được đưa lên lầu, sau đó vào nhà, và sau đó...

Dần dần từng bước?

"Suy nghĩ gì đó?"

Cố Nghĩa nhìn nụ cười của cô, không nhịn được nhắc nhở cô.

Ôn Liễu ngại nói ra, chỉ cúi đầu nói: "Không có gì."

Sau đó đi về hướng nhà cô.

Thật ra, đường hơi xa, hai người đi bộ khoảng 40 phút.

Nhưng Ôn Liễu rất thích, trong một đêm yên tĩnh như vậy, đi cùng với người đàn ông mình thích, trên đời này có gì hạnh phúc hơn không?

Cố Nghĩa cao chân dài, bước chân rất lớn, Ôn Liễu giẫm đi từng bước, theo sát phía sau, bóng dáng hai người bị ánh trăng kéo dài, một cao một thấp, một dài một ngắn, trông rất hài hòa.

Sau khi đi được khoảng mười phút, cuối cùng Ôn Liễu cũng không nhịn được, chạy lên phía trước, rướn cổ hỏi: "Cố Nghĩa, anh có thể cho em số điện thoại di động của anh không?"

Cố Nghĩa mỉm cười: "Anh không cho em không phải em cũng tìm được anh sao?"

Người này, tâm tư con gái bỗng dưng bị người khác nói ra mà không kiêng nể gì cả, dù Ôn Liễu da mặt dày thế nào cũng không thể chịu được, che giấu nói: "Cái đó…Cái đó…Là tình cờ, tình cờ, tình cờ được không?"

Cách nói của cô không hề tự tin chút nào.

Người đàn ông cười khẽ từ cổ họng, nói với cô, "À, tình cờ, anh tin."

Ôn Liễu cúi đầu xuống, bĩu môi không vui, đây không phải là điều cô muốn.

Muốn hào phóng và tự nhiên một chút, nhưng trong lòng cô chột dạ nên không thể thực hiện được, cô cố giữ vẻ thẹn thùng thận trọng một chút, nhưng rõ ràng người ta không hiểu, nếu cô ấy tiếp tục lùi lại, có lẽ hai người sẽ không có cơ hội nữa.

Sau khi xoắn xuýt trong một thời gian dài, quên đi, dù sao da mặt cô cũng dày, vì hạnh phúc cả đời, cô không thèm để ý.

"Người ta…Người ta…"

Thích anh mà.

Vừa gặp đã yêu có được không?

"Người ta thế nào?"

Cố Nghĩa đột nhiên dừng lại, cúi xuống nhìn xuống mặt cô, hai tay vẫn đút trong túi quần, tư thế có chút kỳ quái, giống như đang trêu chọc một đứa trẻ đang tức giận.

Ôn Liễu quay mặt đi, tức giận không nói lời nào.

Rõ ràng là một người đàn ông trông có vẻ rất thông minh, cô không tin anh không hiểu.

Nhiều lần muốn lấy số điện thoại của anh, còn phải đến công ty tìm anh, rồi tới quán bar nghe ngóng về anh, không phải thích anh chẳng lẽ do cô rảnh rỗi quá nên phát bệnh sao?

Cố Nghĩa vươn tay vuốt tóc cô, dừng lại, "Anh hiểu ý em."

"Hả?"

Ôn Liễu quay mặt nhìn anh, anh thật sự biết sao?

Cố Nghĩa hít sâu một hơi, dường như đã đưa ra quyết định trong nháy mắt, nói: "Nhưng không phải bây giờ."

Ngay khi hai chữ này vừa nói ra, một đòn chí mạng, Ôn Liễu cắn môi, đột nhiên hai mắt đỏ lên, cô đang nghĩ đến việc kết hôn với anh, tại sao anh lại nói không được!

Trái tim giống như bị ngâm trong thùng giấm, chua xót, chát chúa, khổ không tả được, nước mắt đột nhiên chảy xuống.

Cô chỉ thích một người như vậy, còn nghĩ đến chuyện lâu dài, sao lại không được?

Cố Nghĩa thở dài, vươn tay xoa đầu cô, mái tóc mượt mà mượt mà bồng bềnh, có vài sợi cọ xát của bàn tay to của anh.

Anh bất đắc dĩ nói: "Cô gái ngốc nghếch, em không bắt được trọng điểm của anh."

"Hả?"

Ôn Liễu ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt to đen láy ngấn nước, nhìn thấy khiến cho người ta rất đau lòng.

Cố Nghĩa nhấn mạnh: "Ý anh là không phải bây giờ."

"Không phải bây giờ?"

Ôn Liễu lặp lại, như muốn tìm ra trọng điểm, "Khi nào mới được?"

Vị chua xót vừa rồi đột nhiên biến mất, lúc này cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, Ôn Liễu cảm thấy trái tim mình càng lúc càng mạnh mẽ hơn.

Cố Nghĩa suy nghĩ một lát, "Đợi đến khi anh liên lạc với em."

"Nhưng…"

Ôn Liễu cũng cắn môi, lỡ như anh lại chiếu lệ với cô thì sao?

Nếu anh vẫn không tìm cô thì sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả nãng, có lẽ là nhìn thấy cô đáng thương, chỉ là thương hại cô.

Cố Nghĩa mím đôi môi mỏng, cô bé này rõ ràng không tin anh, im lặng vài giây, đột nhiên nâng cằm cô lên hôn.

Chỉ chạm một cái đã tách ra, sau đó mỉm cười nói: "Được rồi, đóng dấu rồi đó, cho anh chút thời gian, nhất định anh sẽ đi tìm em."

Lần này…

Là hôn thật sao?

Tuy rằng hơi nhanh, Ôn Liễu còn chưa kịp trải nghiệm, nhưng thật sự là hôn!

Như vậy là anh cũng thích cô đúng không?

Chỉ là anh có việc phải làm, bây giờ không thể đồng ý với cô mà thôi.

Dừng một chút, vẫn không yên lòng hỏi: "Thật sự không gạt em đúng không?"

"Ừm."

Cố Nghĩa gật đầu, "Ta thật sự không gạt em."

Anh nói rồi, lấy trong túi ra một cái kẹp, bên trong có một miếng vải lụa đỏ được làm thành hình tam giác nhỏ, tay kia nắm tay Ôn Liễu, đặt miếng tam giác nhỏ lên tay cô, "Đây là món quà từ khi còn bé, mẹ anh đã xin cho anh, anh đã mang nó suốt 26 năm, bây giờ anh muốn tặng cho em, chúc phúc cho hai chúng ta."

Khóe mũi Ôn Liễu chua xót, cô lẳng lặng nhìn Cố Nghĩa, sau vài giây, cô vẫn trả lại: "Anh giữ đi, chờ đến khi anh đến tìm em thì đưa."

Cuối cùng, Ôn Liễu khăng khăng không chịu nhận, Cố Nghĩa giữ lại.

Trong tiềm thức của Ôn Liễu, cô luôn cảm thấy Cố Nghĩa đang làm điều gì đó nguy hiểm, vì vậy anh càng cần được bảo vệ hơn.

Cố Nghĩa tiễn Ôn Liễu đến dưới lầu căn hộ, lúc chuẩn bị rời đi, anh dặn dò: "Ngày mai em chuyển về nhà ở đi, đừng ở một mình bên ngoài, chờ đến khi anh đến tìm em."

Anh dừng một chút, dứt khoát nói: "Nếu không, anh tức giận, không đến tìm em nữa."

Ôn Liễu mỉm cười: "Được rồi, em sẽ về nhà."

Ngày hôm sau, Ôn Liễu thật sự về nhà ở.

Chờ lần này, Ôn Liễu chờ đợi hết một năm.

Trong khoảng thời gian này, cô đến quán bar đó thêm vài lần nữa, còn đặt giao đồ ăn mấy lần, thậm chí còn làm phiền cả anh họ của mình, cuối cùng, nhỏ giọng nguyền rủa Nam Cung Trầm, "Hy vọng chị dâu sẽ không bao giờ quay lại với anh."

Cô không tìm được tin tức nào của Cố Nghĩa cả.

Anh giống như một giấc mơ, không bao giờ có thật, ngay cả nụ hôn đầu tiên mà cô bị ám ảnh cũng ngày càng nhạt dần, mờ dần, cuối cùng, cô không thể tìm thấy dấu vết của nó nữa.

Nhưng những hình ảnh kia lại rất rõ ràng

Lần đầu tiên, cô đang đi vào con hẻm nhỏ trong đêm khuya, anh đột nhiên xuất hiện, áp sát cô vào cây lớn.

Lần thứ hai, ở dưới lầu, cô hỏi số điện thoại của anh, anh chiếu lệ đưa cho cô một tấm danh thiếp không thể liên lạc được.

Lần thứ ba, anh hôn cô qua một ngón tay, sau đó hôn cô thật, mặc dù ngắn ngủi, nhưng đó là nụ hôn đầu tiên của cô.

Nghĩ đến cả đời này, lần đầu cô mới đối xử tốt với một người đàn ông, tại sao anh lại thất hứa rồi?

Ôn Liễu vừa buồn vừa thất vọng, cho dù là chuyện lớn thì giải quyết trong một năm cũng xong rồi đúng không?

Haiz!

Ôn Liễu dùng hai tay chống cằm, bất đắc dĩ thở dài.

Thời gian chung đụng của hai người bọn họ quá ngắn, tính tổng thời gian cũng không tới hai tiếng, tổng cộng mưới gặp mặt ba lần thôi.

Chỉ bằng nhìn cái này, cô thực sự không thể chịu được nữa.

Tối hôm qua, ba cô lại gọi cho anh họ hỏi có chàng trai trẻ nào phụ hợp giới thiệu cho cô không, để cô khỏi phải ngồi nhà cả ngày than thở nữa.

Sau đó, cô kiên quyết từ chối.

Vào ngày này, Ôn Liễu đang nhớ lại những gì Cố Nghĩa đã nói với cô.

Hình ảnh anh trao miếng tam giác đỏ cho cô, ngay cả những thứ mẹ anh xin cho anh, anh cũng đưa cho cô, chắc là cũng có tình cảm với cô.

Không đến thì chắc chắn là có chuyện rồi.

Mặc dù Lâm Kiều cũng nhắc nhở cô, có lẽ thứ đó chỉ là một sự ngụy trang, cái gì mà mẹ xin cho chỉ để lừa gạt mà thôi.

Nhưng Ôn Liễu không nghĩ như vậy!

Không thích thì trực tiếp nói với cô là được rồi, cô cũng không phải dạng quấn chặt lấy.

Có một chiếc TV trong phòng khách, âm thanh hơi ồn ào, làm xáo trộn suy nghĩ của cô, cô cầm điều khiển chuẩn bị tắt, ánh mắt đột nhiên rơi vào một người.

Dưới đây là một tin tức đặc biệt vào buổi trưa: Theo thông tin nhận được, cơ quan công an đã nhận được báo án và kiểm tra một câu lạc bộ ở thành phố XX và bắt giữ 16 người liên quan…

Ôn Liễu chỉ cảm thấy não mình bùng nổ, giống như bị sét đánh, mắt không nhìn thấy gì, tai cũng không nghe được gì, cô hoàn toàn bị cô lập trong thế giới nhỏ bé của chính mình.

Rất nhiều người dùng thuốc bị bắt giữ, trong đó anh đang bị còng và bị áp giải đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.