Tình Yêu Bất Động

Chương 17



Sau cùng, Lê Vị quyết định mua hai đôi tai đó. Trước lúc đi, do dự một chút, sau đó cũng mua luôn đôi tai hươu đó.

Lúc bước ra cửa, Liêu Đình Ngạn cầm lấy đôi tai hươu đó, kinh ngạc nhìn rồi lại nhìn, cúi đầu hỏi Lê Vị: "Sao em lại mua cả cái này?"

"Qua vài ngày nữa là đến đêm giáng sinh rồi." Lê Vị làm bộ dạng rất nghiêm túc hù họa anh: "Đến lúc đó anh có thể đội nó." ngưỡng mặt nhìn nụ cười cuốn hút của anh: " nhìn thế nào cũng thấy rất hợp."

Một thời đại mới "Tuần lộc." Liêu công tử: ".......... "

Nhưng mà, bị trêu chọc một chút cũng có lợi ích của nó.

Sau khi đến dưới lầu, Lê Vị bước xuống xe trước, rất ít lúc lương tâm trỗi dậy mới chủ động hỏi một câu: "Anh có muốn lên ngồi một lát không?"

Liêu Đình Ngạn cũng rất muốn.

Nhưng anh có rất nhiều việc phải làm, vừa nãy đưa cô đi dạo cho khuây khỏa đã tốn rất nhiều thời gian rồi, buổi tối còn phải tăng ca. Vì thế chỉ đành ngậm ngùi tiếc nuối mà uyển chuyển từ chối, "Anh còn phải về công ty một chuyến nữa."

Nhìn vào đồng hồ, đã muộn như vậy rồi, chắc anh ngủ rất muộn. Lê Vị nghĩ đến một chuyện, "Sáng sớm ngày mai em có thể tự đi. Anh không cần dậy sớm như vậy đâu, ở nhà nghĩ thêm một chút."

Cơ thể của cô cơ bản đã hồi phục như ban đầu. Anh không có cớ để đến nữa, chỉ đàng ngốc đầu thôi.

"Vậy cũng được." Liêu Đình Ngạn nói: "Em một mình lái xe phải cẩn thận một chút. Nhớ ăn sáng nữa nhé."

Lê Vị cười cười đồng ý với anh.

Ngày hôm sau không khí ở đài có vẻ dễ thở.

Bởi vì hôm trước gặp được knt, nên tâm trạng của ldt rất tốt, buổi trưa ông mời cơm mọi người, gọi đến cơm hộp.

Mọi người cùng nhau ăn cơm, cười cười nói nói rất vui vẻ.

ldt có ý muốn giúp Lê Vị củng cố vị trí trong đài.

Đây là người mà Phương tổng giới thiệu đến, hai hôm trước Phương tổng còn hỏi, người mới đến làm việc thế nào. Huống hồ gì là bạn học của Kỷ Hiểu Hiểu. Thân phận đúng là không nhỏ.

Dù sao cũng phải để người trong đài biết một chút tin tức, đừng hễ có biến động gì cũng chỉ mũi nhọn lên người Lê Vị. Đến lúc đó đụng đến tôn thần lúc nào cũng không hay.

Vì thế ldt nói đùa như thường, Hàm ý cười haha nói: "Các người đừng lúc nào thấy cô ấy thật là mà bắt nạt. Người ta vì đài chúng ta mà nỗ lực rất nhiều. Thấy chuyện của Kỷ Hiểu Hiểu lần này, nếu như không có cô ấy, có thể thuận lợi như vậy sao? Bây giờ Kỷ Hiểu Hiểu không chỉ tình nguyện đến tham gia chương trình của chúng ta, còn phối hợp rất tốt. Điều này điều nhờ vào công lao của Tiểu Vi."

Những lời nói này của ông ấy có vẻ rất uyển chuyển, nghe có vẻ rất khách sáo, nhưng những người ở đài lâu rồi sẽ hiểu ra được hàm ý trong đó.

Tỉ mĩ suy nghĩ, ý này của đài trưởng, ngay cả Kỷ Hiểu Hiểu chịu đến tham gia chương trình này điều là vì qua hệ với Lê Vị mới đến.

Có một số người lúc đánh giá Lê Vị, ánh mắt của Lê Vị cũng khác đi.

Cố Trạch vừa cười vừa đứng dậy, cầm lấy ly trà nói: "Lê Vị à, hôm qua em chịu uất ức rồi. Mọi người biết em cũng không dễ dàng gì, lấy trà thay rượu, mời em một ly."

Lê Vị cũng cầm ly lên: "Cảm ơn anh Cố Trạch. Công đạo ở trong lòng người. Huống hồ gì có các chủ nhiệm và đài trưởng ở đây, việc này nhất định có thể điều tra manh mối."

Một lời nói của cô, có thể khen ngợi các lãnh đạo.

ldt và các chủ nhiệm cười tán thành.

Không khí đang hài hòa, đột nhiên, có người từ bên ngoài xung vào, đứng ở ngoài của tức giận hét vào: "Họ Lê kia, tôi với cô không thù không oán, sao cô lại ba lần bốn lượt nhắm vào tôi!"

Tiếng gào thét này vừa nhọn vừa dài, đến rất bất ngờ. Mọi người trong phòng điều rất bất ngờ, điều nhìn về phía âm thanh đó.

Qủa nhiên là Lương Tư.

Hôm nay Lương Tư đến tầng tám là để lấy tiền lương.

Chương trình hôm qua có sự tham gia của Kỷ Hiểu Hiểu, về chuyện của nấm độc, cuối cùng đài cũng có một câu nói với công ty giải trí Hoa thiên thành.

Do đó, khuyên Lương Tư nên rút lui.

Bởi vì Lương Tư không chịu thừa nhận, vì vậy lý do khiến cô ta phải từ chức là vi phạm quy tắc, tự ý đến tầng tám, hơn nữa còn quấy nhiễu khách mời.

Nếu như không có Trương tổng chống lưng, cô sẽ bị đuổi việc, đến cả tiền lương của,một tuần cũng không thanh toán.

Trong lòng Lương Tư biết mình bị oan uổng. Nhưng lý do mà cấp trên đưa ra rất chính đáng, hơn nữa, cô đúng là đã vi phạm quy tắc.

Nghĩ cả một buổi tối, trong lòng cô rất hận. từ xa nhìn thấy Lê Vị đi vào phòng, âm thầm để ý. Sau khi lấy được tiền từ phòng tài vụ, cô trực tiếp xung vào cửa.

Chuyện của Lương Tư, rất nhiều người chưa hiểu rõ hết tất cả, hơn nữa cũng không biết nội tình ở trong đó.

Nhưng mà, Lê Vị thật sự vô tội, chuyện này mọi người điều biết rõ cả.

Nhìn thấy Lương Tư không nói lý lẻ như vậy, rất nhiều người đứng lên công kích, cười haha nói: "Với tính cách này của cô xem như là tìm đúng người rồi. Lê Vị và cô nước sông không phạm nước giếng. Một người làm việc ở trên, một người ở dước làm tiếp đãi. Cô muốn vu tội cho Tiểu Vi, cũng phải tìm căn cứ chứ."

Lương Tư ngẩn người.

Bảo cô tìm chứng cứ, đúng là cô không có.

Nhưng mà, chuyện nấm độc không phải là cô bỏ vào, đến tên của nấm đó là gì cô cũng không biết, nỗi oan ức này khiến cô không can tâm.

Ở trong đài chỉ có cô ta và Lê Vị là đối thủ một mất một còn ra, ở đâu lại có người muốn xử lý cô như vậy?

Lương Tư tức qua dậm dậm chân, quét một lược trong phòng, lớn tiếng nói: "Chị Chu, chị nói gì đi. Người dẫn chương trình ở đài vốn dĩ là là em, vậy mà bị cô ta cướp mất. nấm có độc là do cô ta bỏ vào, kết quả lại đổ lên đầu em. Chuyện này em không thể bỏ qua dễ dàng như vậy!"

Chu Ảnh bị gọi tên như vậy từ từ đứng lên, ôn nhu nói: "Lương Tư, em bình tĩnh một chút. Chuyện này chị cũng không hiểu rõ lắm. Nếu như em cảm thấy ấm ức, rảnh chị sẽ đến trò chuyện với em, hoặc là cùng nhau dạo phố cho đỡ buồn, có được không?"

Có một chủ nhiệm nhìn chướng mắt, lớn tiếng nói: "Cô Lương, không phải là tôi nói gì cô. Cô phạm quy vốn dĩ là cô sai.

Bây giờ cô bất phân thị phi đến đây ức hiếp nhân viên của chúng tôi, có phải là muốn chúng tôi gọi bảo vệ đến đưa cô ra ngoài hay không?"

Nói rồi, ông đứng dậy.

Vị chủ nhiệm này rất lực lưỡng. Cũng không cần sự giúp đỡ của bảo vệ, một mình anh ta cũng có thể tống Lương Tư ra ngoài.

Những người xung quanh hình như cũng có nghe nói đến chuyện của hôm qua. Điều đang giúp đỡ Lê Vị, cũng không lên án Lương Tư.

"Bản thân mình phạm lỗi trước, sao lại đến chỉ trích Lê Vị."

"Tiểu Vi em đừng sợ. Chị che chở cho em."

Chuyên gia tạo hình vỗ vai Lê Vị, "Đó là ai", không nhớ nổi tên, "phải đi rồi, khó tránh trong lòng khó chịu. Tự nhiên chỉ trích người khác cũng rất dễ hiểu."

Mắt nhìn khí thế không có lợi cho mình, nước mắt lưng tròn bước đi.

Lê Vị cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.

Lúc đang nói chuyện, cô nhẹ nhàng nhìn về hướng Chu Ảnh liếc mắt một cái.

Trước ngày hôm, cô không hề biết Lương Tư và Chu Ảnh lại thân thiết như vậy.

Quan hệ rất thân mật, lúc Lương Tư muốn tìm một người giúp mình, trực tiếp gọi tên của Chu Ảnh.

Lúc tan làm, Lê Vị nhận được cuộc gọi của Liêu Đình Ngạn.

Anh nói: "Cùng nhau ăn cơm nhé."

Lê Vị nhớ đến tối hôm qua.

Anh vì giúp cô giải tỏa tâm trạng, làm mất rất nhiều thời gian, kết quả là đêm tối anh phải đi tăng ca.

Như thế thì không được.

Nếu ngủ qúa muộn sẽ có hại cho sức khỏe.

"Không cần đâu." Lê Vị từ chối, "Đi thêm một chuyến rất phiền phức. Hôm nay có hơi mệt, em không muốn đi nữa, sau khi trở về gọi một ít đồ ăn ngoài là được."

Liêu Đình Ngạn đã đến trước sảnh công ty, sau khi nghe những lời này, bước chân vội vàng, "Không cần đâu, anh đi mua ít đồ ăn đem về hai chúng ta ăn cùng?"

Lê Vị rất thích cách chăm sóc của anh như thế này.

Chỉ có điều, quan hệ như thế này, cũng không thể để mãi như vậy được.

"Không cần." Cô hạ giọng xuống thật lạnh lùng, cố ý ngăn anh: " hôm nay em muốn một mình yên lặng một chút, nếu như anh không có chuyện gì làm, thì về bầu bạn với ông bà nhé. Hoặc hẹn ai đó, đừng lúc nào cũng nghĩ đến em."

Sau đó ngắt điện thoại.

Liêu Đình Ngạn cầm điện thoại, ngón tay vô tình vuốt vuốt màn hình, buồn bã thở dài.

Sau khi Lê Vị về nhà thì cô gọi thức ăn nhanh, sau khi ăn xong cô đi tắm. Vừa mặc xong áo quần, đầu tóc vẫn còn ướt, liền nghe thấy tiếng gõ cửa cóc cóc cóc....

Vừa nghe thấy tiếng gõ và lực gõ cô đã biết là người nào đó mà cô từng ngắt điện thoại.

Lê Vị không muốn để ý đến anh.

Một quan hệ không rõ ràng vẫn luôn tồn tại, không phải là khiến cô thêm đau lòng sao?

Lê Vị xem tivi, chơi đùa cùng với Tuyết nhi. Cứ xem như ở ngoài cửa là một cọng rơm.

Ai biết được cọn rơm đó bám riết không tha, dây dưa không dứt.

Lê Vị sợ hàng xóm đến trách móc, mở cửa nhưng mặt mũi không có một chút biểu cảm gì.

Liêu Đình Ngạn đang buông mi nhìn xuống, giống như muốn phá cửa, trong chốc lát không có sự đề phòng gì, nhất thời không kịp phản ứng.

Dừng một chút, thu tay lại, ngẩng đầu.

Sau đó nhìn thấy người mà mình ngày đêm thương nhớ đang đứng trước mặt mình.

"Em vừa mới tắm xong?" Liêu Đình Ngạn gấp đến nổi giọng nói cũng khàn rồi, gấp gáp hỏi, "Đã ăn cơm chưa."

"Rồi."

"Vậy........"

"Em phải đi ngủ rồi. Anh về đi."

Lê Vị nói phải đóng cửa.

Liêu Đình Ngạn nói sớm biết tình trạng giống như ngày hôm nay nên đã sớm có sự chuẩn bị.

Một tay anh giữ cửa, nhanh như biến ảo thuật rút ra một chuỗi tai thỏ nhỏ, màu sắc không giống nhau ở chung một chỗ, không được hoảng, kêu: " Tuyết nhi!"

Sau đó dùng nó uốn éo đi tới, từ cửa hướng ra ngoài.

Liêu Đình Ngạn nhìn Tuyết nhi nhảy theo những con thỏ nhỏ, "Đến đây, rồng mới của em đến rồi. Có thích không? nếu thích thì hãy mời anh vào cửa," vừa ra chiêu nhẹ như vậy đã mê hoạch được mèo nhỏ rồi.

Tuyết nhi lập tức mắc bẫy, meo meo bắt đầu nhảy nhảy trước mặt anh.

Liêu Đình Ngạn đưa những con thỏ nhỏ đưa lên cao, không thể để nó nhẹ nhàng giành được thắng lợi.

Tuyết nhi dùng móng vuốt cào cào chân anh, còn dùng cái đầu nhỏ đẩy anh về phía cửa.

Liêu Đình Ngạn nhìn Lê Vị với ánh mắt bất lực cười nhạt: " Cậu xem, anh cũng không muốn bước vào cho lắm, là nó năn nỉ anh vào."

"Vậy sao." Lê Vị hé miệng cười, cắn răng nói: "Dám dùng mẹo sao, lại dám dụ dỗ bảo bối nhà em?" hận đến nỗi nghiến nghiến răng, gầm lên một câu: " Tuyết nhi cái thứ không có tiền đồ!"

Tuyết nhi là kẻ rất linh hoặc, xám xịt chạy quanh nhà.

Lê Vị nhấc tay định đóng cửa.

Liêu Đình Ngạn nhanh người lấy eo chặng ở cửa, nhưng lúc cô chưa dùng hết sức tìm đủ mọi cách để bước vào.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.