Lê Vị thở dài cố lấy lại bình tĩnh, cũng lơ anh, quay đầu nhìn về hướng con số trên thang máy, cười nhạt, "Không ý gì, trước giờ anh làm việc điều không có gì phải lo lắng, cần gì ý kiến của anh chứ?"
Sau đó Xoay người bước đi.
Liêu Đình Ngạn biết cô không vui, sợ cô bước đi trong sự không vui, nhanh miệng gọi: "Vào ngồi một lát rồi về?"
Lê Vị cũng không quay đầu lại, "Thôi, em phải về ngủ." đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền dừng bước, bỗng nhiên quay đầu, " Anh có thể đừng làm ồn nữa được không."
Câu nói nào của cô cũng mang ý châm biếm.
Vừa nhìn đã biết là không ngủ được, mang theo sự bực bội đi theo.
Liêu Đình Ngạn cắn cắn môi, đứng dựa vào một bên cửa, "Vậy em về đi. Cố gắng nghỉ ngơi nhé."
Lê Vị không muốn đợi thang máy, thuận theo đường cầu thang đi xuống lầu.
Sau khi bóng dáng cô mờ dần, Liêu Đình Ngạn mới quay người bước vào phòng, từ từ đóng cửa.
Sự đáp trả của đài truyền hình vừa trực tiếp mà lại có sức tấn công.
Người dẫn chương trình lúc trước của chương trình 《 dẫn nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh 》 cũng là một người mới.
Sau khi chương trình này hot, cô ta cho rằng đó là công lao của mình, càng ngày càng cao ngạo. Làm việc trước giờ chỉ dựa sở thích của mình, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của người khác. Cho dù có làm việc sai sót cũng không hề nhận lỗi.
Đầu bếp Trịnh có nhiều lúc nhìn cô rất bực bội, có lúc sẽ nhắc nhở vài câu.
Hai người liền có hiềm khích.
Trong lúc hai người quay chương trình cuối cùng, vừa khéo đầu bếp Trịnh trịnh lại dùng đến rau cần, thuận miệng nhắc nhở khán giả trước truyền hình, rau cần và thịt gà không nên nấu chung với nhau, sẽ làm tổn thương nguyên khí. Đương nhiên rồi, cũng có một số người ăn vào nhưng cũng không sao. Dù gì mọi người cũng phải cẩn thận một chút.
Mặc dù đây là kiến thức mà mọi người có thể tìm hiểu được ở trên mạng, Nhưng trước lúc mọi người làm không có ai lại đi kiểm tra từng thứ một, vò vậy đầu bếp Trịnh có lòng muốn nhắc nhở mọi người một câu.
Kết quả là MC cũ bắt đầu tranh luận. Nói rằng bản thân mình ăn xong lại không hề có chuyện gì. Còn nêu ra cả dẫn chứng, bạn của cô ta ăn thịt gà xào rau cần cũng không sao. Sau đó còn có một người bạn khác ăn rau cần hầm với thịt gà cùng không sao.
Vốn dĩ đầu bếp Trịnh cũng định không tính toán với cô ta.
Đưa ra chỉ là liệt kê. Ông chỉ nói mọi người nên chú ý một chút, cũng không nói là nhất định sẽ có chuyện.
Ai ngờ được MC đó nhìn thấy ông không phản bác lại, cô ta lại hung hăng càn quấy, lời nói trước sau điều châm biếm đầu bếp Trịnh không có bản lĩnh, còn không hiểu biết bằng cô.
Trịnh Viễn có thân phận gì chứ?
Là người đứng đầu trong nước về thế giới ẩm thực.
Ai cũng biết ông kinh doanh nhà hàng, vì vậy trước giờ ông đối với thực phẩm điều rất có tâm. Đó là sự chịu trách nhiệm của sự nghiệp của ông, hơn nữa đó là trách nhiệm đối với khách hàng.
Trước giờ ông đối xử với người rất khách sáo không đồng nghĩa với việc ông không có tính khí.
MC củ hung hăng gây sự như vậy, ông bực bội bỏ chảo qua một bên.
Đó chính là nguyên nhân mà hai người xảy ra xung đột.
.............
Có băng ghi hình của đài truyền hình, có danh sách tất cả nhân viên làm việc hôm đó, sự thật hôm đó đó đã được đưa ra ánh sáng.
Sau khi sự việc được đưa ra ánh sáng, gióng gió đổi hướng ngay lập tức.
Những người lúc đầu chỉ trích đầu bếp Trịnh và đài truyền hình, điều chuyện biến thái độ.
Có người sẽ im lặng, có người sau khi xin lỗi cũng giúp chia sẻ sự thật.
Mới đầu sẽ có người cảm thấy kỳ lạ, càng thẳng thắng nói đến sự thật.
Sự phát triển của sự việc này biến đổi một cách bất ngờ.
Đưa ra tất cả tư liệu, sự việc bước đến bước cuối cùng, người thắng lợi lớn nhất chính là Lê Vị---- Người dẫn chương trình mới của chương trình 《 Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh 》.
Khán giả không phải là kẻ ngốc, trong lòng họ cũng có suy đoán của riêng mình.
Trong quá trình MC cũ và đầu bếp Trịnh đang đối chọi nhau, bị lộ ra nguyên nhân mà MC củ phải nghỉ làm, đó chính là do cô ta tự làm. đầu bếp Trịnh rõ ràng là người thích giúp đỡ, chỉ bảo, chăm sóc hậu bối, rõ ràng là cô ta tự cho mình là cao, không chịu nhìn nhận sai lầm, còn lúc nào cũng bác bỏ gièm pha đầu bếp Trịnh.
Lúc khán giả có ấn tượng càng ngày càng tốt với đầu bếp Trịnh, liền theo giỏi người dẫn chương trình mới đồng hành cùng đầu bếp Trịnh.
Tuổi tác của cô gái này không lớn lắm, lại lễ phép, biết tiến lùi.
Lúc đầu bếp Trịnh giải thích với cô, cô sẽ chăm chỉ nghe. Nếu gặp vấn đề nào không hiểu, cô sẽ chủ động đưa ra câu hỏi. Là một người rất có chừng mực.
Một cô gái ngoan ngoãn như vậy, rất được lòng trưởng bối. Còn người thích xem chương trình ẩm thực, phần lớn độ tuổi của người xem điều là cô chú ông bà cả.
Vì thế, sau khi tâm trạng mọi người bình ổn, lại cảm thấy con người của Lê Vị rất tốt, còn quay sang ủng hộ cô.
Hầu như chỉ trong một đêm, Lê Vị là ngôi sao có rất nhiều quyền thế tại Hoằng Thành.
Đây đúng là một điều rất bất ngờ.
Lúc này, Lê Vị vẫn đi làm như cũ. Mỗi ngày điều làm việc đến nỗi đầu óc quay cuồng, căn bản không có thời gian rảnh để quan tâm người theo dõi mình đến đâu rồi.
Bởi vì khí chất hình tượng gia thế, hơn nữa còn có tài năng, Lê Vị ở trường đại học làm người dẫn chương trình bao nhiêu lần.
Sinh viên trong trường đại học C hầu như điều biết cô.
Thật ra cũng không chỉ đại học C, nhiều người ở thành phố lớn điều biết cô.
Lúc đài truyền hình Hoằng Thành trong mắt phóng viên dần dần chuyển hướng, ở trên diễn đàn của đại học C, bạn học fans cũng bắt đầu giúp Lê Vị tuyên truyền tạo khí thế.
Lê Chính Dược cũng là ở trên diễn đàn này mới biết được sự tích rực rỡ của con gái mình.
Chỉ có điều, Ông cũng rất bận, việc làm ăn, bận giao lưu với khách hàng để gia tăng tình cảm. Lúc nhớ đến con gái thì mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi.
"Con đi làm rồi à?" Lê Chính Dược đang ở trong khách sạn năm sao, nhìn thấy một gia đình ba người đang check in, nhìn thấy một cô bé rất nhanh nhẹn đáng yêu, giọng nói rất ấm áp hỏi: "Chuyện lúc nào vậy con."
Lê Vị đang ăn cơm tối, một tay cầm đũa một tay tay cầm điện thoại, nói năng không rõ ràng: "Trước mấy ngày ạ."
"Có khổ không?"
"Vẫn hay. Đồng nghiệp điều rất tốt." nhớ đến Chu Ảnh, Lê Vị dừng một chút, "Phần lớn là như vậy."
Lê Chính Dược "Ừ" một tiếng, hỏi đến chuyện phong bá mà báo chí nhắc đến, "Việc đó là ai giúp giải quyết vây? Ba thấy giải quyết rất tốt, chắc là người trong giới giúp phải không."
"Con tìm anh An."
"Liêu Đình An."
"Dạ."
Lê Chính Dược im lặng một lúc lâu.
Lê Vị: "Bố, con đang ăn cơm. Có gì nói chuyện sau ạ."
"Đợi một lúc, con đang ăn gì vậy?"
"Mì xào ạ."
"Được. Vậy con ăn đi."
Lê Vị rất đói, tắt điện thoại xong, rất nhanh đã ăn xong, bỏ hộp thức ăn nhanh vào thùng rác, bồn tuyết nhi đi tắm.
Đợi đến lúc cô bước ra thì điện thoại lại hiện lên mười mấy tin nhắn mới.
Ngoài một tin nhắn của ngân hàng ra, tất cả điều là Lê Chính Dược gửi đến cả.
Lê Vị có chút tò mò, không biết sao tự nhiên bố cô lại gửi tin nhắn cho cô. Vì thế cô xem trước tin nhắn.
Tiền có đủ không con?
Nếu không đủ thì nói với bố.
Mì sao có rất nhiều tương, không tốt với họng, con ăn ít một chút.
........
Sau một hồi càm ràm, sau đó cũng trở về chủ đề chính: Chỉ ăn mì xào có phải là tiền không đủ không? bố gửi cho con. Đừng để bản thân phải chịu thiệt. Nên mua đồ ăn ngon ngon về tẩm bổ.
Nhìn thấy dòng tin cuối cùng, Lê Vị có một dự cảm không tốt. Lập tức mở tin nhắn của ngân hàng ra.
Quả nhiên là thông báo nhận được tiền.
Cẩn thận đếm, sau số 5 là 5 con số 0.
Cô cảm thấy chắc bản thân mình đếm sai rồi.
Mỗi tháng bố cô điều gửi tiền cho cô vừa đủ tiền ăn và tiền tiêu vặt, sao tự nhiên bây giờ lại gửi tiền?
Đúng lúc cô định gọi điện thoại cho Lê Chính Dược để hỏi rõ ràng thì chuông cửa đột nhiên rung lên.
Lê Vị cầm lấy điện thoại đi mở cửa.
Ngoài cửa, Liêu Đình Ngạn đứng một tư thế rất vững chắc đợi cô, trong tay cầm rất nhiều túi, "Anh đến Quân Dục mua được rất nhiều đồ, cùng nhau ăn đi?"
Mấy ngày hôm nay, tối nào Liêu Đình Ngạn cũng gọi điện thoại cho cô, rủ cô ăn tối cùng.
Nếu cô rảnh, thì cùng nhau ra ngoài ăn.
Nếu cô không rảnh, anh sẽ đi mua về ăn.
Chiều hôm nay cô không nhận được điện thoại của anh, nghĩ là anh đã nản rồi, liền không nghĩ gì nhiều, tự mình gọi mì sao về ăn.
Kết quả thì hay rồi. Anh lại đến nữa rồi.
Lê Vị đứng ở cửa không đụn đậy.
Liêu Đình Ngạn nháy mắt: "Sao vậy? không thích đồ ăn của Quân Dục à? tối hôm qua em còn nói thích ăn sườn xào chua ngọt ở đây nữa mà."
"Không phải." Lê Vị chậm chạp nói từng chữ một? một dĩa, "Mì xào."
Sắc mặt của Lê Vị có chút không vui.
Lê Vị giọng nói nhẹ nhàng mời anh đi về, sau đó đóng cửa một cách dứt khoát.
Sau khi Lê Vị bước vào trong phòng, cô nhìn điện thoại ngẩn ngơ một lúc.
Vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho bố, kết quả tay trơn lại gọi điện thoại cho kh.
Đúng lúc Kỷ Hạ rảnh, đi đến nơi không có người nghe điện thoại: "Sao vậy Lê Tử?"
Hỏi nói rất nhỏ rất nhỏ: "Có một người, đối với mình rất tốt. Dùng tiền gấp đôi mua căn hộ phía trên mình, sau đó dọn qua ở, hơn nữa buổi tối nào cũng ăn cơm với mình. Cậu nói xem, tại sao anh ta lại làm như vậy chứ?"
"Mình biết rồi. Là ông chủ của mình phải không."Kỷ Hạ nói.
Lê Vị giật mình nói: "Sao cậu biết!"
kh: "Haha haha......... Cứ theo chặt cậu không rời còn có ai nữa chứ."
Lê Vị suy nghĩ một lúc, hình như là như vậy.
Sau đó thì sao?
Nên làm thế nào?
"Hai người cứ kéo dài như vậy không phải là cách."Kỷ Hạ nói: "Hay là trực tiếp làm rõ quan hệ đi."
Nhắc đến chuyện này, Lê Vị liền không có tinh thần cô nói, "Mình tỏ tình rồi."
"Sau đó?"
"......Thất bại rồi. Anh ấy từ chối."
"Trời ạ. Đầu của hắn được làm từ cái gì không biết!"
kh hừ một tiếng, đột nhiên nói, cái người không biết đầu được làm từ cái gì đó chính là ông chủ của cô. Ho ho vài tiếng để che giấu.
Cẩn thận suy nghĩ một lúc, mắt nhìn đạo diễn cho người chuẩn bị ống kính rồi, nhanh nhẹn nói với Lê Vị: "Hay là thế này. Cậu trêu trêu anh ta, xem xem anh ta có mắt câu không. Nếu như một người đàn ông có ý định với cậu, nếu như cậu trêu anh ta, anh ta nhất định sẻ ngã vào lòng cậu."
Lê Vị có chút nghi ngờ, "Có đáng tin không vậy."
"Thật."
"Cậu cũng chưa yêu? sao hiểu rõ đàn ông vậy?"
"Mặc dù mình chưa yêu, nhưng mình có lý luận tri thức! Trong kịch bản điều viết như thế."
Vừa nghe đến kịch bản, Lê Vị bắt đầu do dự.
kh không ngừng tiếp tinh thần cho cô: "Cậu yên tâm đi, người viết kịch bản điều rất đáng tin. Công ty chọn kịch bản cho mình điều rất cẩn thận."
Lúc này Lê Vị mới nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Sau đó, Kỷ Hạ còn dặn dò cô: "Cậu đã tỏ tình thất bại một lần rồi, lần sau không được bị động như vậy. Nhớ rõ, cậu trêu là trêu, đừng biểu hiện rõ qua. Phải chiếm thế chủ động, đừng tự hạ giá trị bản thân mình xuống để tỏ tình nữa. Đợi anh ta tỏ tình, có hiểu không?"
Vì gia tăng độ tin tưởng của lời nói,Kỷ Hạ nhấn mạnh: "Những biên tập đáng tin điều viết như vậy đó."
Sau khi tắt máy, Lê Vị cầm điện thoại, do dự nằm trên ghế xô-pha, bắt đầu ngẩn ngơ với trần nhà.
........ sắc mặt không được biểu lộ chủ động đi tán Liêu Đình Ngạn.......