Ánh mắt của Liêu Đình Ngạn đang nhìn chùm đèn treo trên trần nhà, rất tỉ mỉ nhìn những hoa văn trên đó, giọng nói rất bình tĩnh nói: "Anh làm gì có bản lĩnh để sai khiến hai người họ chứ."
"Còn nói là không có." Lê Vị nắm thật chặt chiếc áo khoác trên người, "Lúc nãy em nhìn thấy rồi, hai người họ đi về hướng này, anh cũng lén lút đi theo sau."
"Lén lút?" hai chữ này đến cũng thật bất ngờ, trong lòng Liêu Đình Ngạn hơi lo lắng, nhìn về hướng về Lê Vị, "Sao em lại nói anh như vậy chứ! Em cũng xem thường anh quá rồi đấy."
Anh đi theo bọn họ mà lại dùng từ lén lút?
...... Trong phòng bệnh đi tới đi lui nhiều người như vậy, cơ bản không cần trốn tránh.
Vào lúc này, giọng nói của Liêu Đình Ngạn sao lại hợp tình chính đáng đến vậy chứ.
Hợp lý chính đáng đến mức, khiến Lê Vị có chút nghi ngờ có phải mình nghĩ sai hay không.
Mắt Lê Vị nhẹ nhàng buông xuống suy nghĩ kỹ lại.
Hay là do bệnh nặng, tư duy của cô có phải là sinh động quá hay không. Luôn cảm thấy nhưng suy nghĩ trong đầu mình không được liền mạch cho lắm.
Vẫn chưa nghĩ kỹ, bỗng nhiên trên vai cô rất nặng. ấm áp ôm lấy cô.
"Sao em lại chạy ra đây." Liêu Đình Ngạn cởi áo khoác ngoài của mình ra choàng lên cho Lê Vị, kéo chặt một chút, ôm cô chặt một chút, "được một chút đã không an phận rồi, mặc ít như vậy không sợ bệnh nặng hơn sao."
Lê Vị nhìn ánh mắt của Liêu Đình Ngạn.
Anh lúc này chỉ mặt một chiếc áo sơ mi, áo khoác nhung màu nâu nhạt. Sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, không dày lắm, cho dù là trong phòng bệnh viện có bật điều hòa, nhưng anh đi dọc hành lang như vậy, cũng chịu không ít cái lạnh.
không nghĩ đến anh ở trong hành lang bao lâu, Lê Vị không biết điều đó, cũng không có ý định ở lại, lôi anh về phòng bệnh.
Vẫn chưa đến cửa phòng bệnh, trước mặt có một người lớn tuổi đang bước đến. Dáng người hơi gầy, đầu tóc rất đẹp, tinh thần cũng rất minh mẫn.
Lê Vị vui vẻ gọi: "Ông nội Đoàn!"
Ông đoàn vừa mới họp xong, không tìm thấy tiểu cô nương trong phòng đâu, đi từ trong phòng bệnh đi ra ngoài.
Nghe thấy Lê Vị gọi mình, ông vui vẻ nở nụ cười.
Ngay sau đó.
"Con đó! Không ngoan chút nào! Sợ con có bệnh lại chạy đi lung tung? hừ." Bác sĩ Đoàn thổi râu trừng mắt nhìn Lê Vị.
Liêu Đình Ngạn không chịu được nữa, ấn đường khít lại, không vui vẻ nói: "Không phải người đi họp sao? người nhanh chóng đi về họp tiếp đi. Không có chuyện gì thì đừng đi lòng vòng trong phòng bệnh, bệnh này nhiều vi khuẩn, sợ là sẽ lây nhiễm cho người."
Bác sĩ Đoàn bật cười, mặt mày lộ ra sự sung sướng vui vẻ, vui tươi hớn hở nhìn Liêu Đình Ngạn, "Ôi, bây giờ mới bảo vệ sao? lúc trước đến cầu ta đến khám bệnh cho nó không biết là ai."
Vừa nói chuyện, bác sĩ Đoàn dùng ánh mắt "mệnh lệnh" cho Lê Vị về phòng bệnh.
Lê Vị ngoan ngoãn vào phòng đắp chăn lên.
Lúc đắp chăn, cô nhớ đến mình vẫn còn mang áo khoác của Liêu Đình Ngạn, cô lấy áo khoác trả cho anh, sau đó nhẹ nhàng nằm lên giường.
Sự tức giận đó của Liêu Đình Ngạn.
Anh đưa áo khoác của mình cho cô có phải là đang nghĩ cô bị lạnh hay không.
Cô thì hay rồi.
Lúc đi về còn bị lạnh nữa!
Trong lòng Liêu Đình Ngạn không thỏa mái, cũng quên là người lớn đi trước mình, anh chóng bước đến bên cạnh bạn rót một ly nước nóng, cho Lê Vị.
"Đang nóng." giọng nói của anh không được tốt lắm, "uống cho ra mồ hôi cho đỡ lạnh."
Lê Vị nhắm mắt nằm trên giường giả vờ không nghe thấy.
Liêu Đình Ngạn khăng khăng giữ cái chăn ở bên giường.
Lê Vị không có cách nào khác, từ từ ngồi dậy, một hơi uống hết.
Liêu Đình Ngạn đắp chăn xong, nhìn cô nằm trên giường, lại giúp cô đắp lại góc chăn, lúc này mới nhớ ra là trong phòng vẫn còn một người. Bước qua đó, có chút áy náy nói 1 câu: "Ông ngoại."
bác sĩ Đoàn biết tính cách của anh.
Bình thường thấy anh là một đứa trẻ rất linh hoạt, lúc gặp con bé Lê Vị này lại căng thẳng như vậy, chỉ sợ cô chịu khổ.
Vì vậy người lớn cũng không tính toán với anh, ông cười cười gật gật đầu, ý bảo Liêu Đình Ngạn tiễn mình ra cửa.
Lê Vị nhìn nhìn bác sĩ Đoàn, nhìn thấy người lớn muốn đi, anh chóng nói: "Ông Đoàn tạm biệt! hôm nay cảm ơn ông rất nhiều."
Đúng là bác sĩ Đoàn vừa nhìn vừa thích cô bé này.
Một đứa trẻ vừa đẹp vừa đáng yêu!
Lúc Liêu Đình Ngạn tiễn ông ra ngoài cửa, bác sĩ Đoàn dùng tay mình đụng đụng cách tay của anh, "Lúc nào thì đem tiểu vi về gọi một câu "ông ngoại" hửm."
Cả ngày điều gọi "ông Đoàn", quá khách sáo rồi.
Biết là trong lời nói của ông ngoại có hàm ý khác, môi của Liêu Đình Ngạn không nhịn được có hơi nhích lên một chút.
"yên tâm." giọng nói của anh rất vui vẻ, mặc dù hai người đã đi riêng, nhưng bác sĩ Đoàn vẫn có thể nghe thấy tiếng lòng của anh "Rất nhanh."
Hôm nay lúc muộn một chút, Lê Vị một lần nữa lại nhìn thấy Doãn Thục Lan.
Lúc Doãn Thục Lan đến, Liêu Đình Ngạn lúc này đi mua đồ ăn cho cô, vừa hay không có ở trong phòng.
Cầm một lẵng trái cây đi vào phòng, Doãn Thục Lan vừa nhìn thấy Lê Vị đang nhắm mắt, xem như cô đang ngủ, nên không đến làm phiền, nhẹ nhàng đi vào trong, để lẵng trái cây lên bàn. Sau đó lẳng lặng đến bên cạnh bàn, chăm chỉ nhìn mặt mày nhẹ nhàng của con gái.
Đột nhiên --
Lê Vị bỗng mỡ mắt ra, không vui nói: "Mẹ lại hút thuốc à?"
giọng nói này đến rất đột ngột.
Doãn Thục Lan không có chút phòng bị nào, cũng bị giật mình, suýt chút nữa là lỡ lời thừa nhận chuyện đó.
Chỉ có điều, bà lăn lộn nhiều năm trong ngành buôn bán như vậy, một chút khả năng vẫn có. Sau một hồi kinh ngạc, Doãn Thục Lan định thần lại, bà lạnh lùng nói: "Mẹ chưa hỏi con sao lại bệnh rồi, con lại hỏi ngược lại mẹ hả. Sao? Chột dạ?"
Lê Vị không nói gì, chỉ rụt người xuống. Lúc này, cái chăn che mất nửa khuôn mặt của cô, chỉ lộ ra đôi mắt xinh xắn và vân tráng rất trong sáng, nhìn qua rất giống Lê Chính Dược.
Nghĩ đến người đàn ông đó, tâm trạng của Doãn Thục Lan lại có chút chùng xuống. Bà đưa tay vào túi áo, rờ rờ hộp thuốc sau đó lại đổi ý.
Đây là phòng bệnh, đó là điều thứ nhất.
Còn nữa, con gái bệnh như vậy, không ngửi được mùi thuốc.
cuối cùng Doãn Thục Lan cũng buông tay.
Lê Vị vẫn nhìn thấy động tác của bà, đợi bà bỏ tay ra, cô nhẹ nhàng nói: "Mẹ, phế quản của mẹ không được tốt lắm, đừng hút thuốc thường xuyên quá. Lúc tâm trạng không được tốt thử ăn kẹo cao su xem sao?"
"Ai nói với con là tâm trạng mẹ không tốt!" Doãn Thục Lan trừng mắt nhìn qua.
Lê Vị mím môi lại, vẫn tiếp tục trầm mặc.
Cô cũng không biết Doãn Thục Lan bắt đầu hút thuốc từ khi nào.
Chỉ vô tình nghe bố Dược vô tình nhắc đến chuyện này, hình như là năm đó bị người ta làm tổn thương, sau đó mới nghiện thuốc lá. Sau đó thuốc làm hại bà, bà mới thử cai thuốc.
Chỉ có đều cai thuốc là không phải là điều dễ dàng như vậy.
Đợi sau khi sinh cô xong, bà Doãn lại bắt đầu hút thuốc. Nhưng so với trước đây thì tốt hơn nhiều, không hút nhiều như trước kia.
Dáng vẻ yếu ớt của Lê Vị khiến Doãn Thục Lan có chút phiền lòng.
Cũng không phải dáng vẻ của con gái như vậy. Mà là, con gái lớn lên rất giống bố, nhìn cô nhiều một chút, nghĩ nhiều đến Lê Chính Dược một chút. Chuyện bế tắc.
Doãn Thục Lan một lần nữa nhét tay vào túi, "Con đó, cố gắng dưỡng bệnh nhé, đừng nghĩ ngợi nhiều, đừng chạy nhảy nhiều. Có chuyện gì, tìm Lâm Tại Khê đến giúp là được. Còn về nhà họ Liêu."
Mặc dù không thích con gái mình với Liêu Đình Ngạn thân thuộc quá, nhưng người lớn trong nhà họ Liêu điều rất tốt. Hơn nữa, nhà họ Liêu đối với Lê Vị thật sự rất tốt.
Ruốt cuộc Doãn Thục Lan không thể nói lời nào làm tổn thương nhà họ Liêu.
Nhưng dặn dò một câu: "Đàn ông tốt rất ít, cho dù quan hệ thân thuộc với con nhiều năm đến đâu, cũng không thể tin tưởng được. Bản thân con cũng nên để ý một chút."
Những lời nói này đến cũng rất bất ngờ.
Nếu như là trước đây, Lê Vị nhất định sẽ nghĩ kỹ một chút.
Nhưng bây giờ cô đang bệnh, đầu óc rất mơ hồ, thật sự không nghĩ được gì, cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu, "Dạ" một tiếng.
Mẹ con họ không được xem là thân thiết.
Đối mặt nhau cả nửa ngày nhưng cũng không nói năng được gì nhiều.
Doãn Thục Lan đợi một chút nữa rồi chuẩn bị rời đi.
Lê Vị ý đồ giữ bà lại, "Mẹ không ngồi thêm một chút sao?" Dừng một chút,giọng nói nhỏ hơn một chút, "Ngày mai chắc con khỏi rồi. Đợi đến lúc đó sẽ về đài ghi hình chương trình, mẹ có muốn đến xem không."
Doãn Thục Lan do dự nắm ổ khóa một chút, sau đó dứt khoát đẩy cửa ra.
"Thôi." Bà nói, "Để lần sau vậy."
Sau đó quyết định bước đi.
Lúc Liêu Đình Ngạn trở về, nhìn thấy Lê Vị chui trong chăn bộ dạng rất im lặng.
Người khác thấy cô như vậy, có thể họ tưởng rằng cô đang yên lặng nằm trong chăn.
Nhưng anh nhìn thấy từ trong anh mắt thần sắc của cô hiện ra rất nhiều điều, có thể nhìn ra cô đang che dấu những điều không vui.
"Sao vậy?" Liêu Đình Ngạn bỏ thức ăn xuống, nhanh chóng bước đến bên giường, nắm chặt tay cô, "Em gặp chuyện gì vậy?" nhìn thấy trên bàn có thêm một lẵng trái cây, anh hỏi "Có người mới đến sao?"
Trong lòng Lê Vị rất khó chịu.
đối diện với anh, có rất nhiều chuyện có thể tự nhiên mà nói ra.
"Lúc nãy mẹ em có đến." họng của Lê Vị rất khó chịu, "Rõ ràng muốn gặp em, nhưng lại trốn em. Anh nói xem, tại sao vậy chứ." ngẩn mặt lên, hỏi Liêu Đình Ngạn, "Anh nói xem, tại sao lại không ở lại gặp em chứ?"
Lúc nhỏ bỏ rơi cô.
Lúc cô lớn lên, có thể tự lo cho mình, không gây phiền phức nữa, vẫn như vậy không chịu gặp em.
Như vậy là sao chứ?
Liêu Đình Ngạn nâng tay lên, vuốt tóc cho cô.
Thật lòng mà nói, anh cũng không biết tại vì sao.
Anh nghĩ không thông, có một đứa con gái vừa dễ thương vừa hiểu chuyện như vậy, đối với hai người họ còn có thứ gì không đủ sao.
Nhưng mà những lời nói này anh không thể nói ra.
Nói thêm một chữ, cũng điều là lấy kim mà đâm vào tim của cô.
"Trong lòng không thỏa mái?" anh uyển chuyển cúi người xuống xem cô, cố gắng mỉm cười nhìn lãng tử một chút, một tay cài vào, một tay chỉ vào trước ngực mình, "có phải muốn được an ủi hay không. Nếu phải thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo ám thị."
Lê Vị hất mặt, cười lạnh, "anh đừng tưởng bở. Ai thèm chứ."
"Người khác anh không nói. Em thèm là được." Liêu Đình Ngạn nựng mặt của cô, nhẹ nhàng: "em xem tính cách của mình đi." lại nhìn cô mở rộng vòng tay: "Đến đây. cho dù là tức giận, cũng không phải là vào lúc này. Nếu không, thì xem như anh chủ động là được rồi."
Lê Vị từ trong họng hừm ra một tiếng, "Làm gì."
"Xem như anh chủ động muốn em ôm anh một lúc."
Liêu công tử ngẩn mặt lên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Đã rất lâu không ôm rồi, anh muốn nhớ lại cảm giác đó, có được không."