Tình Yêu Bất Động

Chương 50



Liêu Đình Ngạn đưa Lê Vị về tòa nhà Minh Huy. Đã đến mục đích, cô xuống xe xong, anh lại dựa mình ở cửa xe rất lâu không chịu bước đi.

Bước được vài bước Lê Vị quay đầu lại: "Còn có việc gì sao?"

"Không có." Liêu Đình Ngạn không đáp hỏi ngược lại: "Em không có câu hỏi gì muốn hỏi anh sao?"

Lúc nãy ở trên xe, trên cơ bản hai người không hề nói gì, im lặng cho đến khi về đến đây.

Liêu Đình Ngạn tỉ mĩ nhìn thần sắc của Lê Vị vài lần, nhìn cô không buồn không vui, hình như có gì đó không bình thường. Nhưng mà, không biết tại vì sao, anh lại không có cách nào yên tâm được.

Bình thường cô không được tính là ồn ào náo nhiệt, nhưng ít nhất cũng là người hoạt bát, sao hôm nay đột nhiên lại im lặng như vậy? có gì đó không đúng.

Đợi lâu như vậy cô cũng không nói nữa câu, tâm trạng của Liêu Đình Ngạn lại thấp thỏm không yên.

Cuối cùng, lúc tạm biệt, anh bấm bụng hỏi cô.

Lê Vị không ngờ anh lại hỏi một câu hỏi như vậy, nghĩ kỹ lại, không tự chủ cười lên, "Không có gì muốn hỏi cả."

Chỉ sợ anh lại nghĩ nhiều, nên cô giải thích, "Em chỉ cảm thấy là muốn cảm ơn anh. Nhưng, anh làm nhiều chuyện như vậy, một lời cảm ơn lại đơn giản quá. Nghĩ tới nghĩ lui nên nói những gì. Sau đó thì đến đây."

"Thật ra nếu em muốn cảm ơn anh cũng rất đơn giản." Liêu Đình Ngạn nói.

"Ừ?"

"Thì --"

Liêu Đình Ngạn cắn môi, bông biên cảm thấy có những lời bây giờ không muốn tự mình nói ra, úp mở sửa lại: "Hay là buổi tối này ăn cơm cùng nhau?"

Trong lòng Lê Vị nghĩ đây là kiểu cảm ơn gì chứ, hai người bình thường không có chuyện gì cũng cùng nhau đi ăn uống. Trên cơ bản mỗi ngày điều làm như vậy.

Cô mặt lộ vẻ kinh ngạc, anh lại càng khó mở miệng, vừa sửa lại, thêm một câu: "Về nhà ăn cơm cùng ông bà."

Sau khi nói xong Liêu Đình Ngạn có chút hối hận.

Nhưng hối hận cũng đã muộn rồi.

"Được thôi." Lê Vị nhận lời ngay lập tức, "Em cũng nên đến thăm ông bà rồi."

Sau khi cô bị bệnh, ông bà điều rất lo lắng, luôn luôn gọi điện thoại hỏi thăm.

Bây giờ trên cơ bản đã khỏi hẳn, dù sao cũng phải đến thăm ông bà, khiến họ an tâm hơn một chút.

Lê Vị nhẹ nhàng cất bước đi vào tòa nhà Minh Huy.

Trên mặt Liêu công tử hiện lên một nụ cười tiễn cô, thực ra hối hận đến ruột cũng thắt rồi. Cái gì mà thăm hỏi ông bà, Lê Vị nhất định đồng ý về nhà. Đúng là tự mình làm đau mình mà.

Lúc này, muốn hai người ở cùng nhau một lát cũng sợ là rất khó.

Lặng lẽ thở dài xong, Liêu Đình Ngạn đành lòng bước lên xe, gọi điện thoại cho người trong nhà.

Sau khi Lê Vị về đài, bận rộn đến tối mặt tối mũi.

Vốn dĩ hôm nay cô vẫn tiếp tục đi theo Mục Hân. Nhưng không biết là tại sao, Cố Trạch và đài trưởng Lưu nói một tiếng, rồi đưa cô đi, làm việc ở trong chương trình 《Thế Giới Giải Trí 》.

Tất nhiên là bên Mục Hân cũng không cần theo nữa.

Lê Vị đến nói với Mục Hân một tiếng, thuận tiện xin lỗi một tiếng.

Ánh mắt của Mục Hân vẫn thản nhiên như vậy, đối với cô không nhiệt tình không lạnh nhạt, chỉ mỉm cười "ừ" một tiếng xem như đó là câu trả lời.

Lê Vị cũng không để ý.

Nói thật lòng, cô thích làm chương trình bên Cố Trạch hơn.

Con người của Cố Trạch rất tốt, anh chịu đem nhiều kinh nghiệm tình huống phát sinh khi dẫn chương trình chỉ lại cho cô. Học hỏi với vị tiền bối này cô có được rất nhiều kiến thức.

Cả một buổi chiều, Lê Vị vui vẻ nhưng rất bận rộn. Đợi đến lúc gần tan làm mới có thời gian đến phòng trà nước uống một ly nước.

Bây giờ, nói cô lòng còn sợ hãi cũng được, nói cô là bị rắn cắn một lần mà sợ cả đời cũng được, nói tóm lại, cô không muốn dùng ly của mình nữa, chẳng thà dùng ly dùng một lần cũng được.

Lê Vị rót một ly nước lọc, từ từ uống nó.

Không bao lâu, Lâm Tại Khê đẩy của đi vào.

"Sư huynh, trùng hợp thật." Lê Vị vừa đứng dậy vừa cười.

"Anh đến tìm em. Lúc trước đến tìm em, chẳng qua là em luôn bận việc, anh đến phòng ghi hình vài lần em điều đang làm việc, vậy nên không có cơ hội để nói."

Lâm Tại Khê vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi han: "Chuyện trúng độc là sao?"

Lê Vị không ngờ rằng anh sẽ nhắc đến chuyện này, im lặng một lúc, cô nhỏ giọng nói: "Thì giống như những gì anh nghe và nhìn thấy."

Lâm Tại Khê không tiếp lời.

Anh im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Tiểu Vi. Em thấy, anh đối xử với em như thế nào."

"Rất tốt."

"Vậy tại sao em gặp chuyện lớn như vậy lại không nói với anh."

"Sư huynh, em chỉ là không muốn làm phiền anh. Đây là chuyện của em, em......"

"Được. Không cần nói nhiều nữa. Anh hiểu rồi."

Anh cắt ngang lời nói của cô, Lâm Tại Khê cười một cách miễn cưỡng, "Anh vốn dĩ còn nghĩ, có cần phải nói cho bố mẹ em biết về chuyện Chu Ảnh bị bắt hay không. Hôm qua dì Doãn gọi điện thoại cho mẹ anh, hỏi anh về tình hình gần đây của em, bảo anh chăm sóc em nhiều hơn. Em xem, anh nên trả lời mẹ em như thế nào mới tốt?"

Lê Vị cúi đầu nhìn cái ly trong tay mình.

Nước trong veo ở trong ly, có thể nhìn thấy mặt mũi của cô. Sau khi bệnh xong có chút nhợt nhạt, như so với lúc còn ở trong bệnh viện thì bây giờ đỡ hơn nhiều.

"Không cần nói gì cả." giọng nói của Lê Vị nhỏ nhẹ, "Sư huynh, em đã làm phiền anh nhiều rồi, anh không cần phải lãng phí thời gian trên người em nữa. Về phía mẹ em...... Em sẽ nói với bà ấy một tiếng, không nên tiếp tục làm phiền nhà anh... Thật đó, nhờ anh giúp đỡ anh rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy, em cũng thật là không biết xấu hổ."

Những lời này nói ra như vậy cũng đủ khiến người ta hiểu rõ rồi.

Nếu nói trước đây cô không biết suy tư của anh, vậy thì, sau khi anh cố ý đến đài làm việc cô cũng hiểu rõ rồi.

Nếu đã hiểu rõ, có nhiều chuyện nên nói rõ vẫn hơn.

Ngoài Liêu Đình Ngạn, cô không thể ở cùng người khác. Vì vậy sớm hay muộn cũng phải chặt đứt tư tưởng này, không nên làm lỡ xuân thì của đối phương.

Sắc mặt của ltk rất khó coi, so với người mới bệnh xong như Lê Vị cũng không bằng.

Anh ngồi yên một lúc lâu, mới từ từ đứng dậy, rồi chậm chạp bước ra ngoài. Ấn đường nhíu lại, anh đứng dựa vào tường rất lâu.

Lê Vị biết anh vẫn chưa đi. Vì vậy, cô ngồi lại trong phòng trà nước rất lâu. Đến lúc nghe thấy tiếng bước chân ở phía ngoài vang lên, lúc này cô mới bước đi.

Buổi chiều, sau khi cô tan làm, Liêu Đình Ngạn trực tiếp đến đón cô tan làm.

Ông bà Liêu nhìn thấy cô, hai người điều rất vui, nhưng cũng rất lo lắng. Lôi cô tới ngắm nghía một lúc lâu, xác nhận cơ thể cô đã hồi phục mới dùng lại.

Mặc dù Liêu Đình Ngạn đã dọn đi, nhưng phòng của anh ở đây vẫn còn được giữ lại, thỉnh thoảng anh sẽ về đây ở.

Nhân khoảng thời gian anh vào phòng thay đồ, ông Liêu lôi Lê Vị đến bên cạnh, thần bí hỏi: "Tiểu Vi à, hôm nay công việc ở đơn vị như thế nào?"

Lê Vị không biết ông nội hỏi như vậy là ý gì, nên cứ trả lời như bình thường, cô nói: "Vẫn tốt ạ. Đồng nghiệp đối xử với con rất tốt."

"Vậy, Hôm nay có gì khác không?"

"Có."

"Là gì vậy?"

"Có một đồng nghiệp làm việc xấu, nên đã nhân được hình phạt ạ."

Nhắc đến chuyện này, khiến suy nghĩ của ông Liêu hoàn toàn bị đảo lộn, căn bản quên mất việc Liêu Đình Ngạn nói mình gọi điện thoại cho đài trưởng Lưu, ông trực tiếng nói: "Thanh niên bây giờ á, có người không muốn làm việc đàn hoàn, luôn muốn đi đường vòng, luôn muốn đầu cơ trục lợi, vì vậy đã làm ra rất nhiều việc sai trái. Thật ra làm sai không đáng sợ, sợ là sai rồi mà không chịu sữa, cứ như vậy sai hết lần này đến lần khác, như vậy rất dễ trở thành một khi đã sai thì không thể quay đầu lại được."

Lúc còn trẻ ông vào sinh ra tử, tính cách quân nhân, cái ông ghét nhất chính là nhìn thấy những chuyện như thế này xảy ra trong xã hội. Nghe thấy lời nói của Lê Vị xong, ông cứ thao thao bất tuyệt.

Đợi đến lúc Liêu Đình Ngạn đến, nhìn thấy hai ông cháu, anh mới chợt bừng tỉnh, bản thân lúc trước còn muốn nói vài câu tốt đẹp trước mặt Lê Vị.

Nhưng lại không nói cụ thể là Liêu Đình Ngạn đã làm những gì.

Chỉ muốn nói với cô, Đại Ngạn à, rất quan tâm cô, lúc trước thấy cô buồn bã không vui, đặc biệt tìm đến lãnh đạo trong đài của cô trao đổi vài lời.

Nhưng những lời nói này không thể nói trước mặt Liêu Đình Ngạn!

Thế nên không còn cách nào khác ông đành đem những lời định nói nuốt ngược vào trong.

Ngột ngạt, ngột ngạt đến lúc ăn cơm, thức ăn ngon đi vào miệng, ông lại quên sạch những thứ mình muốn nói.

Còn về phía bà Liêu, lại cho rằng ông đã nói những lời đó với cháu gái rồi, nên không nhắc gì đến chuyện đó nữa.

Thế là, đến lúc rời khỏi viện, về đến nhà, Lê Vị cũng không biết chuyện xảy ra lúc trưa.

Lê Vị mới hồi phục không lâu, hôm nay đi làm lại xảy ra nhất nhiều việc, hẳn là cô rất mệt mỏi.

Thế nên lúc cô và Liêu Đình Ngạn đang dừng ở tầng 5, lúc anh định vào phòng cô ngồi một lát thì cô trực tiếp từ chối.

Liêu Đình Ngạn bặm môi, một tay chống ở cửa nhà cô, mắt nhìn cô chằm chằm, "Anh chỉ ngồi một lát. Hai phút thôi."

Lê Vị kiên quyết không chịu nhượng bộ.

Liêu Đình Ngạn nhìn về hướng cánh cửa rồi nói, "Em xem, lâu như vậy anh không gặp tuyết nhi rồi. Hôm nay đến thăm nó."

"Lại là tuyết nhi." Thật sự Lê Vị rất mệt, lấy chân dẫm chân anh, "Anh như thế này là đến dành mèo với em phải không."

Mặc dù là nói như vậy, nhìn thấy công anh tận tâm tận lực chăm sóc tuyết nhi, mặc kệ tốt hay xấu cô cũng cho anh vào theo.

Liêu Đình Ngạn thở phào nhẹ nhõm. Vào phòng cởi cà- vạt ra, tùy tiện ngồi lên ghế xô-pha, rồi nói: "Hôm nay em định xem tài liệu gì? hay là đưa anh một ít, anh giúp em xem. Cần anh giúp chuyện gì cứ nói. Anh giúp em giải quyết."

Hôm nay lúc cô tan làm, đài trưởng Lưu gọi cô lại, đem những tài liệu của chương trình 《Ẩm Thực Tám Phương 》đưa cho cô, bảo cô tập quen trước tình hình.

Thuận tiện, lại đưa tài liệu số đặc biệt dịp tết của chương trình 《Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh 》 cho cô.

Hai chương trình này sắp ghi hình rồi.

Thời gian gấp gáp, Lê Vị cần nhanh chóng xem hết tài liệu của hai chương trình này. Hơn nửa nếu cô có ý tưởng gì, cũng phải nhanh chóng trao đổi với đài.

Lê Vị biết, nếu làm tốt, rất có thể vị trí MC của chương trình 《Ẩm Thực Tám Phương 》 sẽ được giao cho cô.

Vì bậy cô rất chăm chỉ. Sau khi tan làm xong cô ngồi trên xe, cô không ngừng xem tài liệu.

Liêu Đình Ngạn nhìn thấy cô xem tài liệu, mới hỏi vài câu, mới hiểu được chút ít.

Anh biết nha đầu này nội tâm rất thành thật, nhiệm vụ của mình, nhất định phải do mình tự hoàn thành.

Nhưng sức khỏe bây giờ của cô không được tốt lắm, anh không cho phép cô ép mình như vậy. Lỡ như đổ bệnh ra đó thì phải làm thế nào.

Vì vậy anh mới kiếm cớ để vào phòng, sau đó thăm dò được một số chuyện, hy vọng cô có thể đồng ý. Anh cũng tận lực giúp đỡ, khiến anh thỏa mái một chút.

Đúng như dự đoán.

giống như anh hiểu cô vậy, Lê Vị từ chối đến cùng: "Không cần giúp đỡ. Bản thân em có thể giải quyết."

Liêu Đình Ngạn không cam lòng, "Em xem, dù gì anh cũng không có gì làm, không bằng giúp em một chút?"

"Thật sự không cần." Lê Vị lật lật tài liệu, nhìn một lúc rồi bỏ trên bàn, sau đó chuẩn bị đi tắm, "Em có thể làm được."

Tâm trạng của Liêu công tử có chút không tốt, cầm đồ chơi của mèo, nhưng lại không có tâm trạng chơi với nó.

Trước lúc Lê Vị đi tắm cô cũng nhìn thấy cảnh đó.

Tắm xong rồi vẫn là cảnh đó.

Đồ chơi mèo vẫn ở đó, không hề nhúc nhích hay thay đổi gì.

Lê Vị cười rồi, vừa lau tóc cừa cười, rồi nhìn Liêu Đình Ngạn: "Chà, anh không có việc gì cầm đồ chơi của Tuyết nhi làm gì."

Con người này chắc rảnh lắm.

Liêu Đình Ngạn hừ hừ trả lời, "Anh thích nó, không được hả?"

Lê Vị nhíu mày, "Được, tất nhiên là được. Anh cứ tự nhiên."

Một lát sau, Lê Vị sấy tóc xong, cầm thức ăn của mèo đến phòng khách, cười vui vẻ gọi Tuyết nhi: " Tới đây, ăn đồ ăn đi."

Tuyết nhi đi quanh một vòng,bình thản trả lời meo meo meo.

Lê Vị ngồi xếp chân trên tấm thảm coi tài liệu.

Tuyết nhi ở dưới chân cô ngoan ngoãn ăn thức ăn.

Nhìn thấy cảnh một người một vật hòa thuận như vậy, Liêu Đình Ngạn không nỡ giận.

Rất tốt.

Anh cũng mệt một ngày rồi, đôi mắt trông mong chủ động tiến tới trước để xem...... meo.

Kết quả, mèo có ăn, nhưng anh lại không có.

Như vậy là sao chứ.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.