Tìm giáo viên hướng dẫn, chọn đề tài, là một quá trình vừa bận rộn vừa hồi hộp.
Trong khoản thời gian này, Lê Vị không có tâm trạng để nghĩ đến những chuyện khác. Thậm chí, có thể dùng lý do này đế chặn cuộc gọi của Lê Chính Dược và dtn.
Chỉ có điều sau khoản thời gian này, có ngày cô cũng không thể trốn mãi được.
Thanh Minh.
Tiết Thanh Minh là tiết tảo mộ, cũng là phong tục cổ của người Trung Quốc cổ. Nhà nào cũng đều giống nhau.
Từ lúc Lê Vị năm tuổi cho đến lúc trước khi cô học đại học, cô điều ở nhà họ Doãn.
Mặc dù cô luôn sống ở nhà họ Liêu, nhưng nhà họ Doãn là nhà ngoại của cô. Huống gì bà ngoại cũng không còn nữa, không vì gì khác, vì bà ngoại cô, cô cũng nên đi.
Sau khi cô đậu đại học, hầu hết thời gian cô điều ở thành phố K. Tiết Thanh Minh cô không về nhà, thỉnh thoảng cô có gọi điện thoại cho ông ngoại. Có đôi khi ông ngoại cũng không bắt máy, cô sẽ gọi điện cho cậu mợ, nhờ họ chuyển máy giúp.
Bây giờ vừa cô vẫn chưa về ht, lại ở thành phố K. giống như bình thường cô cũng đi xem ông bà của mình.
Trước lúc cô ra đời hai người họ điều không còn nữa, Lê Vị và họ chưa từng gặp mặt nhau. Nhưng họ là người thân của nhau, cho dù họ chưa từng gặp mặt, vào Tiết Thanh Minh nhớ về họ, trong lòng Lê Vị cảm thấy có chút buồn lòng.
Ngày hôm nay cần đến mộ của ông ngoại.
Nhưng điều quan trọng hiện giờ là làm thế nào để đi.
Giờ có hai lựa chọn dành cho cô.
Một, đi cùng Liêu Đình Ngạn.
Hai, đi cùng bố mẹ.
Cái cuối khó có thể thực hiện được. Trực tiếp đối diện với sự tức giận của bố Dược và bà Doãn, ít nhiều gì cô cũng có chút lo lắng. Nhưng không đối diện...... Chuyện này không sớm thì muộn cô cũng phải đối diện. Theo nguyên tắc làm sớm thì sẽ sớm được giải thoát, chắc sẽ rất tốt.
Lê Vị nghĩ tới nghĩ lui không có cách gì.
Ai ngờ được vào lúc này cô nhận được tin nhắn của Liêu Cảnh Văn.
Bác Liêu: Gần đây có còn không
Một câu không đầu không cuối, thậm chí đến dấu chấm câu cũng không. Nhưng cô nhìn thấy lại hiểu ông muốn nói gì.
Cô đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì tốt, thì Liêu Cảnh Văn gọi đến.
"Bác Liêu." Lê Vị chào ông.
"Ừ. Tin nhắn ta gửi đến con có hiểu không." Liêu Cảnh Văn nói: "Bác gõ chữ rất chậm. Nên nói chuyện trực tiếp nhé." Đầu dây bên kia truyền đến tiếp đóng cửa, "Gần đây bọn họ có còn làm khó con không?"
Liêu Cảnh Văn nói như vậy cũng đều có nguyên do cả.
Sau khi ông gọi điện thoại cho cặp vợ chồng cũ, nói cho họ biết suy nghĩ của ông, rất kỳ lạ. Cả hai người đồng loạt không để ý ông.
Vì vậy Liêu Cảnh Văn không biết tình hình bây giờ như thế nào.
Lê Vị đang suy nghĩ nên nói chuyện đó như thế nào.
Nhưng cô vẫn chưa nói ra một câu trả thời chính xác, thì trong tay cô trống trơn, điện thoại bị Liêu Đình Ngạn cướp đi rồi.
Hai người họ đang ngồi đối diện ăn cơm cùng nhau.
Bàn thì chỉ có một không giản nhỏ, đối phương nhắn tin gì, điều có thể biết được.
Liêu Đình Ngạn nhìn Lê Vị nói nhỏ một câu: Để anh. Sau đó gọi một tiếng "ba", rồi anh nói tiếp: "Vài hôm nữa Tiểu Vi phải đi tảo mộ, nhất định sẽ gặp phải chú Lê và dì Doãn. Lúc đó chúng con nên làm gì ạ."
Trước đó Liêu Cảnh Văn có gọi điện thoại cho Lê Vị, chuyện đó Lê Vị không hề dấu Liêu Đình Ngạn, mọi chuyện điều nói lại với anh.
Ông bố của mình có mắt nhìn như vậy, Liêu Đình Ngạn cũng rất hài lòng về điều đó. Chỉ có một chuyện anh không ngờ đến là, đợi mãi cũng không thấy tin tốt.
Lê Vị rất kinh ngạc.
Sao anh lại biết chuyện cô đi tảo mộ chứ?!
Cô vẫn chưa thương lượng với anh mà.
Đâu dây bên kia im lặng một lúc, rồi hỏi lại: "Lê Vị muốn đi cùng với bố mẹ không hợp nhau của nó sao?"
"Dạ." Liêu Đình Ngạn nói: "Chắc là như vậy."
Liêu Cảnh Văn: "Ừ, bố biết rồi." Rồi dập máy.
Sau khi nhận lại điện thoại của mình, Lê Vị hỏi Liêu Đình Ngạn: "Ý của Bác trai là sao?"
Cô biết anh sẽ nói như vậy, chắc là đã có chủ kiến của riêng mình rồi.
Nhưng cái dự định của anh, cô thực sự không biết chính sát nói là gì.
Liêu Đình Ngạn suy nghĩ một hồi, đã hiểu mọi chuyện, chỉ mỉm cười nhưng không đáp, chỉ nói: "Đợi đi. Bố bận như vậy, ai biết được ông ấy sẽ làm đến bước nào."
Dừng lại một chút rồi nói: "Em đừng tự làm khó mình nữa. Cứ đi đi. Anh sẽ đi cùng em."
Lê Vị biết anh nhất định sẽ đoán ra ý định của bố mình, cô không thích anh biết chuyện mà cố tình không nói với cô.
Anh không nói, đứng thật là cô không thể hiểu rõ.
May là trong cuộc hội thoại lúc này cô biết được một chuyện.
- - Liêu Đình Ngạn đã đoán được ngày hôm đó cô định làm gì, anh ủng hộ cô đi cùng với bố mẹ cô. Hơn nữa, anh định đi cùng cô.
Với sự tỉ mỉ của anh, những chuyện khác điều là chuyện nhỏ.
Không nói thì thôi, Lê Vị quyết định không truy cứu nữa. Để những lời đó được giữ trong lòng anh cũng được. Hơn nữa, im lặng đợi mọi việc diễn ra là được rồi.
Thanh Minh ngày hôm đó, mặc dù không có mưa, nhưng trời rất âm u.
Sáng sớm cô có gọi điện thoại cho ông ngoại, Lê Vị có gửi tin nhắn cho bà Doãn: Con sẽ đi tìm mọi người.
Cô thấy thời tiết không được tố, nên cố tình mặc thêm một cái áo khoác. Lên xe rồi mới phát hiện ra, hình như Liêu Đình Ngạn rất nóng, đến nỗi anh cởi áo khoác luôn, một cái áo mỏng manh.
"Anh như vậy là......" Cô rất kinh ngạc.
Liêu Đình Ngạn nhẹ nhàng nói, "Trời nóng."
Lê Vị yên lặng một chút, bỗng hiểu ra, cứ nghĩ anh sẽ không lo lắng chứ?
Thắt dây an toàn, Lê Vị nhìn anh chớm chớm mắt, nói nhỏ: "Con dâu phải đi gặp bố mẹ rồi!"
Liêu Đình Ngạn gõ tránh của cô.
Lê Vị cười khanh khách.
Hai người đi xe đến nhà Doãn Thục Lan. Không bao lâu, Lê Chính Dược cũng lái xe đến. Mọi người cùng nhau đi đến mộ ông ngoại.
Sau khi dừng xe, đã phát hiện có người đã đứng đợi ở đó rồi.
Đàn ông tuổi trung niên, nhưng phong độ không hề giảm đi. Cho dù con gái nhìn thấy ông ta, cũng vì phong độ vững chãi hơn khi ông quay đầu nhìn lại.
Liêu Đình Ngạn tiến lên vài bước, "Bố, bố đến rồi à."
Trong giọng nói của anh, không có sự bất ngờ hay kinh ngạc. Liêu Cảnh Văn vừa nghe liền biết con trai đã biết chuyện mình sẽ đến thành phố K.
Thế nên ông không đáp lại anh, chỉ nói với Lê Vị một câu: "Tiểu Vi gần đây thấy con ốm hơn đó."
Bây giờ Lê Vị đã hiểu dự định mà lúc trước bác Liêu nói.
Nói thật lòng, Lê Vị không ngờ rằng ông vì chuyện của hai người mà làm đến mức này. Bỏ nhiều chuyện như vậy để đến thành phố K giúp hai người.
Nói không cảm động là nói giống.
Lê Vị lấy lại tập trung, chăm chú nói: "Bác Liêu." rồi cô hỏi thêm: "Người mới xuống máy bay sao? Có mệt không ạ."
"Không mệt." Liêu Cảnh Văn cười vui vẻ nói: "Lúc đợi hai đứa ta có ngủ thêm được một lúc."
Bởi vì lúc này Lê Chính Dược và Doãn Thục Lan đang đi đến, nên mọi người không nói thêm gì nữa.
giống như giữa họ có chung kẻ địch vậy", quan hệ giữa Lê Chính Dược và Doãn Thục Lan gần đây có tốt hơn một chút. Lúc gặp mặt cũng không đối đầu nhau như trước đây nữa, lúc gặp mặt không khí cũng dễ chịu hơn.
Dĩ nhiên rồi. Nếu như không có trở ngại trước mặt, có lẽ tâm trạng của họ cũng không được tốt như vậy.
Doãn Thục Lan và Lê Chính Dược cảnh giác nhìn Liêu Cảnh Văn, chỉ gật đầu, cũng không nói gì.
Bởi vì hôm nay là Thanh Minh, lúc tảo mộ họ cũng không nói gì nhiều.
Lê Vị theo bố mẹ đi đến trước mặt mộ ông ngoại, nhìn họ, rồi thắp hương, tâm sự một hồi.
Sau đó Liêu Cảnh Văn và Liêu Đình Ngạn cũng dân hoa theo nghi lễ.
Lúc mọi người về, bên này về. Do Lê Chính Dược làm chủ, họ đi đến tiểu lầu dùng cơm.
Lúc bắt đầu, mọi người điều giữ im lặng, mỉm cười ngồi xuống, họ bắt đầu dùng cơn. Lúc chờ lên món, đôi mắt rủ xuống nhìn dĩa hạt dưa, có người mở lời: "Liêu Cảnh Văn. Không phải tôi nói anh. Chuyện nhà chúng tôi, anh không quản hết." giống như hôm nay vậy, rõ ràng là chuyện đến tảo mộ cho trưởng bối của Lê Vị, hai người họ Liêu điều đi theo, anh định làm gì chứ.
Liêu Cảnh Văn đến trà cũng không uống, trưc tiếp nói: "Chuyên liên quan đến hạnh phúc của con trẻ, tức nhiên tôi phải quan tâm rồi."
Lê Chính Dược đang gắp thức ăn cho Lê Vị, nghe thấy điều đó liền ngẩng mặt lên cười.
"Ông lo cho ông đi. Tôi không đồng ý là chuyện của tôi." Lê Chính Dược nói, "Không sao."
Liêu Cảnh Văn rất tức giận, "ông --"
"Ông đem con trai ông về đi." Doãn Thục Lan cắt ngang lời nói của ông, đợi đến lúc ông nhìn qua, bà cầm hạt bí trong tay mình vứt xuống lại dưới đĩa, "Con gái của tôi theo chúng tôi. Ông đưa con trai ông về. Đẹp cả đối đường, mọi người điều vui, như vậy không tốt sao?"
Bà không quan tâm đến ánh mắt và sự tức giận của Liêu Cảnh Văn.
Liêu Cảnh Văn đập vào bàn, ánh mắt sắc bén, "Dù gì Tiểu Vi cũng đã là người của nhà chúng tôi rồi chuông đồng! các người không muốn đồng ý cũng phải đồng ý!"
Ý của ông là, từ nhỏ Lê Vị lớn lên ở trong nhà họ Liêu, trước giờ người lớn điều cho rằng như vậy, đứa trẻ này sẽ là con dâu của nhà họ Liêu. Không cho phép ai cướp cô đi.
Cặp vợ chồng cũ trước mặt lại nghe sai lệch ý của ông.
Ngón tay của Lê Chính Dược run rẩy, mặt mày nhợt nhạt nhìn Liêu Đình Ngạn, ông nói: "Không lẽ cậu đã làm chuyện gì quá đáng sao."
Ý ông nói "chuyện quá đáng" đó, có lẽ không cần giải thích mọi người cũng hiểu.
Liêu Đình Ngạn cắn môi, không phủ nhận.
Lê Vị định mở miệng, muốn giải thích.
Ai ngờ được lúc này quay lui nhìn cô rồi mỉm cười.
Nụ cười này vừa ấm áp, lại rất nuông chiều.
Ý định của cô không còn nữa, để lỡ mất thời gian để giải thích.
Còn về Liêu Cảnh Văn.
Chi tiết việc của con cái, ông không biết. Vì vậy lúc này ông không tiện giải thích.
Bầu không khí bỗng dưng ngừng lại.
Hình như câu nói cuối cùng của Lê Chính Dược vẫn còn dư âm đâu đây.
Xưa nay Doãn Thục Lan rất mẫn cảm.
Đến lúc này, suy nghĩ của bà còn sâu hơn chồng mình nhiều.
Doãn Thục Lan nghĩ kỷ lại chuyện đó, nghĩ tới tất cả mọi khả năng, ánh mắt vừa chớp, giọng nói bỗng thay đổi ngay lập tức.
"Liêu Cảnh Văn, ý của ông là gì! chẳng lẽ, ông nói --"
Ánh mắt nghi ngờ nhìn vào bụng của Lê Vị một vòng, giọng nói run run, "Đã có rồi?!"