Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò

Chương 91: Vì Em Yêu Chị.



Chap 91: Vì Em Yêu Chị.

'chị về rồi à. May quá, đồ ăn em mới vừa dọn ra luôn rồi nè.' Trần Thanh đi đến khi Ách Hân vừa mới cởi áo khoác ra.

'ừm, lại ăn thôi'

'khoan đã.' Trần Thanh kéo Ách Hân lại.

'chị khóc a...' Trần Thanh đưa mặt mình lại gần hơn để quan sát gương mặt Ách Hân kỹ hơn.

'làm... Làm gì có chứ' Ách Hân nói dối.

'chị đừng xạo. Mắt chị vẫn còn đỏ nè.'

'ừ thì... Thì...'

'à mà vụ đó sao rồi chị. Đã xong xuôi chưa?'

Nói với em ấy... Sao giờ?

'à... Bác sĩ bảo là tuần sau lại đến vì... Dụng cụ ở đó bị trục trặc ...'

'ừm, như thế thì thôi. Sao chị lại khóc như vậy chứ!' Trần Thanh nắm tay Ách Hân đi đến bàn ăn.

'à ừm...'

Nàng lặng lẽ thở dài.

Từ khi nào mày đã trở thành kẻ nói dối như thế này hả Ách Hân?

'chị sao vậy?' Trần Thanh thấy nàng mơ mơ màng màng gì đó, không lo ăn nên cảm thấy kỳ lạ.

'à, không có gì đâu. '

'đừng bận tâm tới việc đó nữa, lần này không được thì lần sau cũng được. Chị ăn nhiều vào đi, đừng nghĩ tới nữa' Trần Thanh gắp thức ăn bỏ vào chén Ách Hân. Và vẫn cho rằng nàng buồn là vì chuyện đó.

'ừm. Em cũng ăn nhanh đi còn đi làm'

'dạ.'

'à chị. Tối nay em qua quán Mỹ Duyên'

'ừm'

'chị muốn đi không?'

'ưm... Cũng được'

'dạ, vậy tối nay 7 giờ chúng ta đi nhé!'

' được thôu'
_________
Tới chiều, Trần Thanh đi làm về... À không, là cô xin về sớm nên về nhà chuẩn bị một lúc thì cả hai cùng đi đến bar của Mỹ Duyên.

'quý khách uống gì ạ?' phục vụ thấy hai người đi vào thì liền đi theo hỏi.

'à. Tôi là bạn của Mỹ Duyên, gọi cô ấy giúp tôi' Trần Thanh nói lớn

'vâng'
.
.

'a, hai người đến rồi đấy à?' Mỹ Duyên đi ra thấy hai người ngồi ở ngoài chờ.

'chào cô' Mỹ Duyên dần như đã hiết điều hơn, nhìn Ách Hân chào.

'ừm' nàng gật đầu.

'mang những loại mới ra vào phòng Vip 1' Mỹ Duyên nói với phục vụ

'tất cả rượu hay Cocktail ạ?'

'cả hai'

'vâng' phục vụ gật đầu nhận lời rồi bỏ đi làm việc.

'Hai người đi theo tôi' Mỹ Duyên dẫn hai người vào phòng Vip đầu tiên.
Tất cả các loại nước uống được phục vụ đem vào.
'đấy, tổng cộng là có 10 loại cocktail và 15 loại rượu'

'hai người thử từng loại xem như nào'

'ừm'
Trần Thanh thử loại cocktail trước rồi gật gù phán xét.

'ngon đấy, nhưng cái này là gì hương a...'  Trần Thanh đưa một ly lên.

'để tôi thử xem' vì hơi tối đèn chớp nhiều màu nên Mỹ Duyên không thể nhìn rõ màu sắc của nước trong ly, Mỹ Duyên đành nếm thử.

'À. Loại này tên là Puszta, cái này ngon hả?'

'ừ'

'vậy cô thử loại rượu...' chưa dứt câu, Mỹ Duyên vừa xoay qua thì hốt hoảng nhìn Ách Hân đang xử lý mấy chai rượu kia. Trần Thanh cũng nhìn lấy vợ mình mà giật mình.
Cô Thanh lấy chai rượu từ trên tay nàng, không cho uống nữa.

'tự nhiên chị lại uống nhiều vậy?'

'đưa... Cho tôi...'

'wow, chai đó chai này và chai này là loại mạnh, cô ta uống hết luôn cơ à?' Mỹ Duyên chỉ những chai còn một phân nửa thì thầm thán phục Ách Hân.

Nếu như Trần Thanh cho Ách Hân uống thì nàng say rồi thì sẽ khủng bố cô. Còn nếu không cho thì sao nhỉ?

'Không cho uống nữa., Mỹ Duyên có loại cocktail nào để giã rượu hay không?'

'Không biết.' Mỹ Duyên lắc đầu

'aaa.. đưa cho... Tôi uống... Tôi... Muốn uống'

'không lẽ chị ấy đang buồn... Vì chuyện đó hay sao?' Ách Hân cào cấu Trần Thanh dữ dằn, cô cũng đau nên đưa đại cho Ách Hân uống để êm chuyện.

'chuyện gì?'

'Khi sáng chị ấy đi đến bệnh viện để cấy tạo giống sinh con mà chị ấy nói là bác sĩ bảo đến vào tuần sau. Tôi khuyên chị ấy rồi, từ từ cũng sẽ được. Thấy chị ấy buồn từ trưa giờ nên mới rủ chị ấy đi chơi ai ngờ... Nóc lần mấy chai như thế. Kỳ này tôi chết chắc rồi...' Trần Thanh nhìn Ách Hân đang uống rượu mà thầm đau khổ.

' haha. Khủng bố cô đến thế sao?'

'ừ. Cô không ngờ đến đâu...'

'được rồi, chị đừng uống nữa' Trần Thanh lấy chai rượu trên tay nàng.

'tửu lượng của cô ta cũng mạnh đấy chứ, vẫn chưa gục nữa. Hay là rượu ngon nhỉ?'

'cái gì cũng được. Tôi phải đưa chị ấy về rồi, lần sau lại đến nhé!' Trần Thanh dìu Ách Hân đứng lên.

'có cần tôi gọi người giúp không?'

'cũng được.'
_________

Cực khổ lắm mới đưa được Ách Hân về tới nhà, nàng liền đẩy Trần Thanh ra rồi đi loạng choạng vào nhà vệ sinh để nôn mửa vì uống quá nhiều loại rượu cùng một lúc.

'haiz..' Trần Thanh lắc đầu rồi vào bêm trong để dìu nàng trở ra.

'tự nhiên lại uống nhiều như vậy làm gì...'

Quăng Ách Hân lên giường rồi lấy đồ thay cho nàng để thoải mái hơn, đặt nàng ngay ngắn lại trên giường.

'ưm.. nóng quá... ' Ách Hân cựa quậy khó chịu.

'mặc như thế còn nói nóng '

Trần Thanh nhìn bộ đồ mà Ách Hân đang mặc mà thầm trách, pijama loại mỏng nhất đấy.

'nước...'

'ayzz' Trần Thanh đi đến bàn lấy bình nước rót ra ly đến dìu Ách Hân ngồi dậy để cho nàng uống.

'aaa, Ách Hân chị... Ưmmm' Trần Thanh bị Ách Hân cưỡng hôn, còn chưa kịp cho nàng uống nước nữa. Nước này sẽ không giải khát được đâu!!

Trần Thanh cũng đáp trả, chờ đến khi Ách Hân tự động dứt nụ hôn ra thì cả hai mới bắt đầu thở gấp vì hết hơi

'chị... Biết ngay là đêm nay mình bị hành tiếp thôi' Trần Thanh lật Ách Hân dưới thân mình rồi lại hôn lấy môi nàng

Hôn đôi môi nàng, bình thường đã rất ngọt ngào hôm nay lại có mùi rượu. Càng tuyệt vời hơn nữa.
Cô lần xuống cái cổ trắng của nàng mà ngấu nghiến, tay thì lần mò vào trong áo nàng rồi bóp lấy ngực.
Thấy quần áo bây giờ đã trở nên vướng víu nên cô cởi ra rồi quăng đi không thương tiếc trên sàn nhà lạnh lẽo.
Cô lần xuống hôn lấy xương quai xanh của nàng, tay không ngừng xoa bóp hai quả núi một cách nhẹ nhàng.

Một bên miệng ngoặm lấy, một bên thì xoa nắn đều đặn, chiếc lưỡi ma thuật của Trần Thanh đánh qua lại làm nàng sung sướng mà khẽ rên lên.
'aaa, Đừng... Cắn... Mà...'

Trần Thanh chán chê bên này thì đổi sang bên kia, để lại khắp người nàng dấu tích đỏ yêu thương. Biết sáng mai nàng thấy sẽ nổi giận nhưng... Phải phạt nàng vì cái tội uống rượu quá nhiều.

Lần xuống chiếc bụng phẳng lỳ, Trần Thanh lướt quanh rốn, tay thì vuốt ve nơi rừng rậm kia rồi cũng tuột xuống bên dưới.
Vén màng, Trần Thanh đưa lưỡi lướt nhẹ xung quanh nhưng cũng đủ khiến nàng cảm thấy kích thích rồi.

'ưm...'

Trần Thanh đưa lưỡi mình vào trong rồi cũng cho ngón tay mình vào. Ra vào từ từ, đều đặn.

'aaa... Trần... Thanh...'

'em đây'

'nhanh... Nhanh lên... Ưm...'

'được rồi' Trần Thanh nghe lời, động tác làm nhanh hơn nữa,.

Cô cho thêm một ngón tay vào, Ách Hân bất ngờ mà ưỡn người lên rồi cơ thể chuyển động theo động tác của cô.
'ưm... Chậm... Chậm lại... Aa... Một... Một chút...'

Trần Thanh vờ như không nghe, vẫn ra vào nhanh liên tục.

'ưm..a... Trần...Trần...Thanh...'

'em đây em đây'

'chậm... Chậm... Lại thôi....aaa...'

.
.
'tôi... Sắp... Sắp... ưm...ra...' Ách Hân ưỡn người lên rồi nơi rừng rậm đó liền có chất dịch màu trắng chảy ra.

Trần Thanh liền rút ngón tay mình ra, ngón tay toàn là chất màu trắng. Cô mỉm cười rồi cho vào miệng.

'đừng... Nó ... rất bẩn...' Ách Hân cầm tay cô cản lại.

'ngốc à, tất cả những thứ của chị... Đều rất tuyệt' Trần Thanh trườn lên nhìn Ách Hân nói dịu dàng.

'tôi... Tôi...'

'sao? Còn muốn thêm một hiệp nữa à?'

'không phải' Nàng lắc đầu.

'tôi yêu em' Rồi câu cổ Trần Thanh xuống và ôm chầm.

'em cũng vậy.'

'đừng... Bỏ rơi tôi nha...'

'chị nói vớ vấn gì đấy? Em sẽ không bao giờ bỏ chị đâu'

'nhưng mà tôi sợ... Sau này em...'

'ngốc à.. em yêu chị, sau này và mãi mãi, cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, em vẫn không bỏ chị đâu.'

'còn nếu như sau này, chị có rung động trước ai khác, hay là không muốn sống cùng em đi chăng nữa, em vẫn yêu chị và mãi ở bên chị thôi.'

Ách Hân nghe xong câu đó thì liền bật khóc.
'ngoan nào. Sao chị lại khóc chứ?' Trần Thanh vỗ lấy tấm lưng trần của nàng .

'tại... Tại sao em lại... Yêu tôi đến như vậy chứ...'

'Tình yêu không cần lý do mà. Nhưng mà nếu bắt buộc phải có lý do, thì lý do đó là vì em yêu chị.'

'tôi cũng vậy.' Ách Hân ôm chặt Trần Thanh hơn.

'nếu chị mệt thì ngủ đi.'

'ừm. Em ngủ ngon nhé!'

'chị ngủ ngon, vợ yêu'

Vợ yêu?
Ách Hân muốn nghe câu này mỗi ngày.
'em có thể...'

'gì ạ?'

'có thể nói từ đó thường xuyên không?'

'từ gì ạ? Vợ yêu á hả?'

Ách Hân gật đầu.

'được rồi, em sẽ nói thường xuyên luôn. Vợ yêu vợ yêu vợ yêu... Em yêu chị... Vợ à...'

Ách Hân mỉm cười rồi rút sâu vào lòng cô, vào trong cái ôm của Trần Thanh. Đầy sự ấm áp, chở che, bảo vệ và dịu dàng.

________

Chap ngọt đây.

Mới có ngược tý là mấy má ném đá mắng con dữ quá.

Thiệt là thất đức làm sao.

Sao mà t có thể ra thêm chap ngược đây hả.?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.