Tình Yêu Bảy Năm

Chương 17: Anh là chiếc đồng hồ Báo thức của em 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữAnh Thoa

Biên tập: Iris

5fb931aed68683a6791e9f0abafa7415

Ăn bữa cơm này xong, Trâu Diệc Minh lại phải chạy về Giang Châu, để Đại Phúc ở đây lo liệu. Tiền Vũ túm lấy Giản Hinh đi cuối cùng và hỏi: “Sao hai chúng mày không nói chuyện gì vậy? Ngay cả bạn bè cũng không muốn làm à?”

“Ừ!” Giản Hinh gật đầu.

Tiền Vũ vỗ vỗ cô: “Tiểu Hinh, không dễ vậy đâu.”

Đây là bài học kinh nghiệm xương máu của cô. Hồi đó cô và Lưu Ba bảo chia tay là chia tay, nếu có thể thì cô tình nguyện không gặp lại người đàn ông này, còn mọi người, còn người thân làm bạn bè. Bình thường ở trước mắt người này quá sáng chói, cô khó có thể làm được, không thể vì tránh anh mà ngay cả bạn cũng không muốn.

Cảm giác này rất hành hạ người, Tiền Vũ không biết Giản Hinh có thể chịu đựng được hay không.

Kế hoạch leo núi bị đẩy lùi sau một tuần, Tăng Tuyền không đi theo, cô nàng sợ Lý Doanh ở bệnh viện bị ức hiếp nên đã qua đó từ sớm. Giản Hinh đứng dưới chân núi chờ Châu Dật Thần, xa xa thấy anh ta mặc đồ thể thao đang chạy tới, nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy Tăng Tuyền.

Giản Hinh nói: “Nó có việc nên hôm nay không đi cùng được.”

Châu Dật Thần cười vui vẻ: “Thế cũng tốt.”

Giản Hinh nghe hiểu nhưng không đáp lại, Châu Dật Thần đi đằng trước dẫn đường: “Đi thôi!”

Núi ở tỉnh Mậu không cao như ở Giang Châu, Giản Hinh đi không hết sức, nghe nói lần này giáo sư chạy ma-ra-tông nhất định lấy địa điểm là đỉnh núi này, Giản Hinh bỗng chốc có chút lòng tin. Ngược lại Châu Dật Thần không ngờ rằng cô gái bé nhỏ như Giản Hinh lại có thể chịu đựng được, trêu đùa: “Em chờ anh với, đừng chạy nhanh thế!”

Giản Hinh càng chạy càng nhanh, chạy như điên về phía đỉnh núi, Châu Dật Thần đành phải thay đổi bộ dạng yếu ớt vừa rồi chạy đuổi theo cô. Anh ta bắt đầu bước nhanh chân hơn, Giản Hinh sinh chút lòng háo thắng, không muốn để cho anh ta đuổi kịp nên cố gắng chạy với tốc độ nhanh nhất của mình. Đường núi nhiều bậc thang, chỉ cần lơ là một chút thì cả người sẽ ngã lăn xuống, may là Giản Hinh phản ứng nhanh lấy tay chống nên mới dừng lại được.

Châu Dật Thần trông thấy màn nguy hiểm vừa rồi mà tim suýt nữa ngừng đập, vội vàng chạy tới nắm vai Giản Hinh lo lắng hỏi: “Em có sao không?”

Giản Hinh bình tĩnh, lắc đầu trả lời: “Tôi không sao, ở đây bậc thang đột nhiên cao hơn. Tôi sẽ ghi nhớ, lúc thi đấu sẽ không bị ngã xuống đâu.”

Tình huống đặc biệt này của Giản Hinh khiến cho tâm tư Chu Dật Thần lên lên xuống xuống. Anh ta nhìn cô lâu đến nỗi quên cả buông tay ra, Giản Hinh cười an ủi: “Tôi thật sự không sao đâu.”

Lúc này Châu Dật Thần mới định thần lại được, buông tay ra mới phát hiện bàn tay cô bị trầy xát. Anh ta cầm lấy tay cô, chỉ tiếc không thể đem cả tủ thuốc tới. Giản Hinh rút tay về, cũng không thèm để ý, nói: “Chạy tiếp thôi.”

Leo lên đỉnh núi mọi thứ đều trở nên thanh bình, cái cảm giác này rất thoải mái, Giản Hinh hít thở thật sâu, khoảng thời gian khó chịu tích tụ trước đây cũng dần biến mất. Châu Dật Thần không muốn quấy rầy nên chỉ đứng ở một bên yên lặng nhìn cô.

Giản Hinh quay đầu trở lại tới hỏi: “Châu Dật Thần, anh không hút thuốc lá chứ?”

Anh hơi sững sờ, đáp: “Không.”

***

Ngày thi đấu, Châu Châu đi theo Châu Dật Thần đến xem, vừa thấy Giản Hinh liền miệng ngọt: “Chị xinh đẹp, em tới cổ vũ cho chị, cố gắng lên!”

Châu Dật Thần cũng động viên tinh thần cho cô: “Đừng lo lắng, thứ hạng không quan trọng đâu.”

Tăng Tuyền và Đại Phúc mỗi người một cái loa nhỏ, hô to khẩu hiệu, những thầy cô trường khác đều quay đầu lại xem, Giản Hinh đỏ mặt cướp cái loa đi: “Hai người đừng làm ầm ĩ.”

Châu Dật Thần chưa từng Đại Phúc, Tăng Tuyền giới thiệu: “Đây là người yêu tôi.”

Đại Phúc bất mãn với thói quen xưng hô này nhưng giả vờ bình thản, bắt tay thăm hỏi Châu Dật Thần. Chẳng mấy chốc Giản Hinh phải đi tập trung, bốn người họ đứng cổ vũ cho cô. Chẳng biết từ bao giờ bên cạnh họ có them một người, đưa một lon Coca lạnh cho Tăng Tuyền và nói: “Nếu cô ấy bị cảm nắng thì nhờ em đưa cho cô ấy uống cái này nhé.”

Tăng Tuyền giật mình, hỏi: “Sao anh lại đến?”

Đại Phúc cười ha hả vỗ vỗ Trâu Diệc Minh: “Chẳng phải bảo không đến à?”

Trâu Diệc Minh không trả lời, ánh mắt dừng lại trên người Giản Hinh. Anh vốn định không đến nhưng muốn gặp người xem mắt thứ hai của Giản Hinh tính tình thế nào, dáng dấp ra sao nên cuối cùng vẫn quyết định đi.

Đại Phúc quan tâm giới thiệu: “Đây là cấp trên của Giản Hinh, Châu Dật Thần.”

Trâu Diệc Minh chuyển tầm mắt, vẻ mặt bình thản gật đầu với Châu Dật Thần, anh ta cũng đang quan sát đối phương. Tuy hai người đàn ông rất muốn “dằn măt” đối phương trên phương diện chiến thuật nhưng trong lòng lại nặng trĩu, đối phương đích thị là viên đá cực kì có trọng lượng.

Một tiếng súng vang lên, Giản Hinh ở đầu chạy trước, dáng người mảnh mai giống như mũi tên rời cung, y hệt con thỏ trong rừng rậm nhày về phía trước, vô cùng nhanh nhẹn.

Châu Châu ngắm nhìn Trâu Diệc Minh đầy thích thú, đứng ở bên cạnh cứ quay người lại xem, cuối cùng nói: “Chú và chú con trông rất giống nhau, nhưng chú con trắng hơn chú.”

Châu Dật Thần vội vàng kéo cháu lại, xin lỗi Trâu Diệc Minh, anh không thèm để ý, xoa đầu Châu Châu rồi nói với Tăng Tuyền: “Anh đi đây!”

Tăng Tuyền khẽ nói: “Sao về sớm vậy?”

Anh chỉ chỉ lon nước: “Đừng nói với cô ấy anh đến.”

Trong hội thể dục thể thao lần này, Giản Hinh đứng đầu; đây là lần đầu tiên trường có giải nhất do giáo viên tham gia. Khi xuống núi, tâm trạng Giản Hinh rất thoải mái, Châu Dật Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, hẹn vợ chồng Tăng Tuyền cùng đi ăn cơm chúc mừng, Tăng Tuyền muốn hỏi ý kiến Giản Hinh, cô từ chối, nói muốn về nhà nghỉ ngơi, ngày khác tụ tập.

Châu Dật Thần gật đầu: “Cũng được, em về nghỉ ngơi cho khỏe.”

Châu Châu vẫn quấn lấy Giản Hinh, hỏi: “Chị xinh đẹp, chị có thể dạy em tập làm văn không?”

Giản Hinh nhìn về phía Châu Dật Thần, hiển nhiên anh ta cũng không biết Châu Châu chợt nói đến việc này. Anh ta cốc đầu Châu Châu một cái rồi nói với cô: “Em đừng quan tâm đến nó. Nhà anh mời rất nhiều gia sư nhưng đều không có tác dụng. Nó chỉ muốn tìm người để chơi cùng thôi.”

Châu Châu không phục, nói: “Con cảm thấy nếu chị xinh đẹp dạy thì con sẽ viết rất hay!”

Châu Dật Thần lại nói tiếp: “Em đừng để ý, bọn anh đi trước đây, em về nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Châu Dật Thần!” Giản Hinh gọi anh ta lại: “Cứ vào thứ bảy anh mang cháu tới trường học, trẻ con muốn học là việc tốt.”

Châu Dật Thần bất ngờ, đến cả Tăng Tuyền cũng ngẩn người, còn Đại Phúc xắn tay áo định đi lên thì bị Tăng Tuyền ngăn lại.

Chờ Châu Dật Thần mang Châu Châu đi, Giản Hinh mới thay đổi thái độ, dựa vào Tăng Tuyền than: “Tao khó chịu quá!”

Tăng Tuyền vội vàng đưa lon nước cho cô và nói: “Trời nóng như thế, leo núi dĩ nhiên bị cảm nắng rồi! Mày nói xem mày cố vì cái gì? Còn nữa, mày đồng ý dạy học cho thằng bé kia là muốn ở cùng với tên Châu Dật Thần à?”

Giản Hinh đáp: “Tao không có thói quen nợ ân tình, cho nên phải tìm cơ hội trả lại.”

Đại Phúc nghe thế mới dừng lại, hỏi: “Em nợ anh ta cái gì?”

Đầu Giản Hinh đầy vạch đen, cô cúi đầu xuống đất chỉ chỉ đôi giày đang đi.

*

Trong buổi chào cờ một tuần sau đó, Châu Dật Thần đại diện đứng trước thầy trò toàn trường tuyên dương Giản Hinh, đồng thời trao tặng tiền thưởng cùng giấy chứng nhận, Giản Hinh lại thêm một biệt hiệu mới: Nữ hoàng ma-ra-tông.

Tăng Tuyền mở phong bì của cô ra, sau đó há hốc miệng tỏ vẻ không thể tin được: “Bà nó, nếu biết tiền thưởng nhiều thế này thì tao tham gia luôn cho rồi!”

Giản Hinh bật cười: “Buổi tối tao mời mày ăn cơm. Cũng chỉ có mày nhớ mang nước  đi cho tao.”

Tăng Tuyền, cuối cùng vẫn không nói ra sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.