Giống như rơi xuống đáy biển tối đen mênh mông không
bờ, cô cố gắng thở, cả người mơ mơ hồ hồ. Đầu đau đến mức như muốn nổ tung, cô
khẽ mở mắt. Hà Văn Hiên đập vào tầm mắt cô, anh khẽ cười hỏi: “Em sốt cao quá,
đã cảm thấy đỡ chút nào chưa?”
Trong phòng ngủ vô cùng rộng rãi, ánh mặt trời chiếu
rọi, sáng rỡ, sáng đến tức cả mắt. Cô chẳng còn chút sức lực nào, gương mặt
trắng xanh nhợt nhạt, đến nói cũng chẳng còn hơi.
Hà Văn Hiên lại cười nói: “Quần áo anh đã bảo người
giúp việc thay rồi, cháo cũng đã nấu xong rồi, lúc nào em muốn ăn thì ăn nhé.”
Anh giúp cô ghém lại góc chăn, ánh mắt dịu dàng: “Anh đi làm trước.”
Cô gắng sức trầm mình xuống giường, giống như chỉ có
vậy mới có thể tìm được một chỗ dựa. Khi anh gần đi ra đến cửa, cô đột nhiên
gọi giật giọng: “Này, đợi chút...” Anh quay đầu lại, cười cười nói: “Cuối cùng
cũng mở miệng rồi à.”
Ánh mắt cô thẳng thắn: “Cảm phiền anh cầm hộ tôi quần
áo lại đây, nhân tiện chở tôi về nhà.” Anh cúi đầu, trong mắt một tia sáng khác
thường vụt lóe: “Em nên ở lại chỗ anh.”
Gương mặt cô chẳng chút biểu cảm gì: “Như vậy không
hợp lẽ thường, huống hồ, tôi không phải là bệnh nhân, cũng không điên đến mức
muốn đi tự sát. Nhờ anh nói lại với Trình Minh Lãng tiên sinh”. Ở đoạn cuối, cô
cố tình nhấn mạnh ngữ khí.
Ở khóe miệng anh vẫn khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, như có
như không: “Rất đơn giản rõ ràng, vậy thì ta cũng chỉ còn cách tuân lệnh.” Anh
đóng cửa lại, cầm giúp cô quần áo đến rồi ra ngoài phòng khách ngồi đợi.
Không khí trên xe thật khác thường, trong không gian
chật hẹp, chẳng ai lên tiếng. Căng thẳng như cung đã lên dây. Hà Văn Hiên phá
vỡ không khí trầm mặc, hỏi: “Có phải là dự cảm Hách Gia Tuấn sẽ quay trở lại,
cho nên em mới sốt ruột như vậy?”.
Đèn xanh rồi, xe khẽ giật, rồi dừng lại. Toàn thân cô
giống như bị xe làm cho lắc lư, có chút chấn động, cô nói: “Anh ấy đã đính hôn
rồi, đã đeo nhẫn của người con gái khác, tôi và anh ấy chỉ là bạn tốt. Nếu anh
ấy có trở về nhà, điều ấy cũng chẳng thể nào thay đổi được thực tế.”
“Thật không?” Hà Văn Hiên lườm cô một cái đầy ý tứ.
Trong lòng cô không thanh thản, đầu cúi thấp. Hà Văn Hiên nói: “Cô vội vã trở
về nhà như vậy, phải chăng trong lòng đã đoán được anh ấy đã trở về nhà đợi
cô.” Cô buồn bực lạ kỳ, lườm anh một cái, không lên tiếng.
Kỳ thực, anh nói đúng, cô hiểu Gia Tuấn, giờ đây trong
lòng nhất định nóng như lửa đốt, muốn nhanh nhanh gặp cô, nhất định có rất
nhiều lời muốn nói cùng cô. Đính hôn nhất định chỉ là kế hòa hoãn, chắc chắn là
do bất đắc dĩ mà thôi.
Nhưng cô, ngoài việc tiếp tục làm một người bạn tốt
của anh ra, thì còn có thể làm được gì? Hoàn toàn bất lực, tất cả đều đã muộn
rồi.
Cuối cùng cũng đến nhà rồi, cô mở cửa xe, chạy thẳng
lên lầu. Cô đứng trong thang máy, trái tim giống như đang bị giày vò. Thang máy
dừng ở tầng 15, ngón tay cô run run thò vào trong túi quần lấy chìa khóa ra,
đột nhiên cô khựng lại, không có, không có gì hết, chìa khóa rơi ở đâu rồi?
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Hách Gia Tuấn cười hết cỡ,
nhưng trong đôi mắt ấy rõ ràng là có nước, anh úp úp mở mở: “Anh có chìa khóa
nhà em... đợi em cả đêm mà chẳng thấy em. Anh... vừa nghe tiếng bước chân...
anh...”
“Anh đính hôn rồi, em biết.” cô nhẹ nhàng thay anh nói
tiếp lời còn dang dở, vừa nhìn thấy anh bao nhiêu nhưng bi thương buồn rầu ở
trong lòng dường như lắng xuống. Anh nắm chặt cổ tay cô, dồn hết sức lực nói:
“Gia Mĩ, anh chẳng còn cách nào khác, chỉ có như vậy, anh mới có thể nhìn thấy
em, mới có thể quay trở về, đây chỉ là tạm thời thôi.”
Cô không lên tiếng, chỉ gật đầu. Anh thở phào nói:
“Đêm qua em không về, anh thật sự rất lo lắng cho em.” Anh tủi thân kéo tay cô
lại: “Cả đêm hôm qua em ở đâu?”.
Trong lòng cô chua xót, chỉ muốn khóc, nghìn ngôn vạn
ngữ cứ nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt nên lời. Cô vùi đầu vào ngực anh, nước
mắt như mưa, đổ xuống không ngừng. Hách Gia Tuấn luống cuống hoảng hốt hỏi: “Em
làm sao vậy? Ai bắt nạt em?”.
Không thể nói lời nào, chỉ muốn khóc, Hách Gia Tuấn
vội vàng an ủi cô: “Em đừng khóc, anh biết anh không đúng, anh không nên đính
hôn, anh cái gì cũng không nên làm, anh nên kiên quyết phản đối đến cùng.”
Cô lắc đầu, sà vào lòng anh, nghẹn ngào nói: “Không
liên quan đến việc của anh.” Anh dùng hết sức ôm cô thật chặt, cánh tay như
thép, quấn chặt không dời. Ánh mắt anh mông lung hời hợt: “Em đừng khóc, anh
không nên làm em khóc.” Anh đột nhiên mở trừng mắt nhìn thẳng về phía sau lưng
cô: “Hôm qua em và sếp của mình ở cùng nhau?”.
Anh buông cô ra, cô quay đầu lại, Hà Văn Hiên đang
dùng ngón tay treo chiếc chìa khóa đứng sau lưng cô. Hách Gia Tuấn giống như đã
hiểu ra điều gì làm cô khóc như vậy, anh đẩy cô ra xa, dùng hết sức đấm thẳng
về phía Hà Văn Hiên. Hách Gia Tuấn nghiến răng, trừng mắt nhìn: “Cái thằng này,
vậy mà dám nhân lúc ta không có ở đây, cố ý bắt nạt cô ấy.”
Hà Văn Hiên chùi mép, không nói lời nào, ném chìa khóa
cho Gia Mĩ rồi quay người đi thẳng. Hách Gia Tuấn vội vàng túm lấy vạt áo của
hắn: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi chết chắc rồi, đến bạn gái của ta mà ngươi
cũng dám bắt nạt.”
Hà Văn Hiên lạnh lùng nhìn anh, hỏi: “Bạn gái của anh? Hách thiếu gia, trên
người cô ấy có đóng dấu của anh không, hay là có tên của anh?” Hà Văn Hiên cười
nhạt, nói rõ ràng từng chữ: “Anh hình như đã đính hôn rồi.” Hách Gia Tuấn vẫn
nghiến răng nghiến lợi: “Đính hôn, chỉ là kế tạm thời.”
Hà Văn Hiên cười càng lạnh hơn: “Đính hôn hay là trò
chơi, xem ra, đối với những người con gái khác, chắc anh cũng chẳng thành thật
gì đâu.”
“Ngươi!” Hách Gia Tuấn lần đầu tiên bị người khác nói
cho đến nỗi câm như thóc, sắc mặt xám xịt, “Được, xem như ngươi có khí phách.”
Hách Gia Tuấn túm lấy cánh tay Gia Mĩ, kéo cô đi vào trong phòng: “Nhìn nhìn
cái gì, có cái gì hay mà nhìn.” Gia Mĩ chỉ còn cách đi theo anh ấy vào nhà, ánh
mắt nhìn chăm chú như dán chặt vào gương mặt anh ấy. Nếu như có người có thể
mang cô từ địa ngục đau thương đến thiên đường hạnh phúc, thì nhất định chỉ có
người đàn ông trước mặt. Tuy rằng anh thường cằn nhằn, gào lên mọi nơi mọi lúc,
nhưng chỉ có anh mới có khả năng khiến cô rời xa địa ngục.
Hách Gia Tuấn ngồi trên ghế sô-pha, trong lòng buồn
bực không yên, anh đưa mắt nhìn cô, môi mấp máy, nửa muốn nói nửa lại thôi.
Cuối cùng không nhịn được nữa, đành nói: “Gia Mĩ, anh biết mỗi người đều có
những cảm xúc, có những nhu cầu...”
Gia Mĩ nhắm mắt lại, đầu đau nhức vô cùng, cô khẽ “ừm”
một tiếng, giống như đang trả lời anh. Hách Gia Tuấn đầu mày nhíu chặt, nhấp
nhổm giống như đang ngồi trên đống kim châm: “Nhưng em cũng không nên tìm loại
người đó giải quyết.”
Gia Mĩ ngẩn ngơ mở trừng hai mắt: “Giải quyết cái gì?”
Hách Gia Tuấn bực tức lên giọng, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: “Là
anh nói, em có nhu cầu sinh lý cũng không nên tìm loại đàn ông đó để mà giải
quyết. Ai da, Trình Gia Mĩ, từ lúc nào em đã trở nên tuỳ tiện như vậy?”.
Cuối cùng thì cô cũng hiểu ra, lời của anh khiến cô
thực sự sợ hãi. Cô trừng mắt nhìn anh, chỉ nhìn như vậy, không nói lời nào,
không muốn giải thích. Hách Gia Tuấn tinh thần đau khổ nói: “Thì ra hôm ấy, em
nói muốn ngủ một đêm với anh, không phải là nói đùa. Anh thật hối hận, hối hận
vì đã không làm chuyện đó với em.”
Cô ngớ ra, buột miệng nói: “Anh hối hận vì đã không làm chuyện đó với em?”.
“Đúng.” Anh trịnh trọng gật đầu. Cô nói: “Hừm, anh
đang ghen à?”.
“Anh không ghen.” Anh cố gắng chống chế, thở phì phì
đáp. Cô cảm thấy thật buồn cười: “Vậy anh tức giận cái gì? Em một đêm không về,
anh làm gì mà tức giận như vậy? Đáng lẽ người nên tức giận là em mới đúng.” Cô
nói: “Em không có tình một đêm với anh ấy, em khát nước quá, anh rót hộ em một
cốc nước.”
“Không có thì tốt rồi.” Anh trong lòng vui sướng,
nhưng mặt lại xị xuống, đi rót cho cô cốc nước, rồi đến sát bên cô ngồi xuống
nói: “Gia Mĩ, anh dùng kế ba mươi bảy mới có thể trở về bên em, anh đã nghĩ
rồi, hay là chúng ta đi nước ngoài, nếu không thì ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc,
như vậy dù có thiên la địa võng cũng không bắt được anh.”
Cô uể oải gật đầu: “Vậy anh đi đi, em không thể đi
cùng anh.” Anh trong lòng nóng như lửa đốt: “Em không đi, vậy anh đi làm cái
gì?” Cô mỉm cười, giả bộ nhẹ nhõm ung dung hỏi: “Em cần gì phải đi, anh có thể
dẫn theo vợ chưa cưới của anh đi mà.”
Hách Gia Tuấn sốt ruột hỏi: “Ngày hôm ấy, ở trong điện
thoại em không nghe thấy anh nói gì sao, anh đã nói ba chữ.” Anh thò ba ngón
tay ra, ánh mắt sáng rạng rỡ: “Có nhớ không? Ba chữ, ba chữ rất quan trọng.”
Gia Mĩ cúi đầu, làm sao mà không nhớ được, ba chữ ấy
đã trở thành dấu ấn không thể phai mờ trong tâm khảm cô, có muốn tẩy xóa nó đi
cũng không được. Cô ngước mắt nhìn anh cười: “Em nói xin lỗi anh.”
Anh dở khóc dở cười: “Gia Mĩ, anh không có thời gian
để đùa với em đâu, ba chữ, em nói xin lỗi anh, anh cũng nói ba chữ đó, gần như
cùng đồng thanh vậy.” Cô giả bộ ngây ngô, khẽ nhún vai: “Em không nghe thấy.”
Anh cổ vũ mình thêm dũng khí nói: “Anh...” Cô mở to
mắt, chăm chú nhìn anh, trái tim như muốn treo lên lưng chừng trời. Anh gục đầu
tiu nghỉu, rồi đau khổ vò đầu bứt tóc: “Lời nói ấy, làm sao có thể nói ra dễ
dàng như vậy... Ài, anh không nói ra được.” Trái tim cô lại như rơi xuống tận
cùng. Rốt cuộc hay là không có dũng khí để thừa nhận, cô nói: “Mẹ em mất rồi.”
Anh không thể tin nổi: “Mẹ em vì sao mà mất? Chẳng
phải sức khỏe mẹ rất tốt sao?” Nước mắt cô lại ứa ra, sống mũi cay cay, gượng
cười: “Bệnh tim”. Trong lòng anh có chút buồn bã, nhưng anh vẫn cười nói: “Chẳng
có gì ghê gớm cả, trên thế gian này đầy rẫy những thứ đê tiện bẩn thỉu, anh
cũng đang muốn chết đây này. Mẹ của em thật may mắn, có thể rời xa được thế
giới đáng ghét này, làm sao mà không nhân tiện mang anh đi luôn nhỉ...”
“Thật không?” Cái anh chàng này, đến việc an ủi người
khác cũng đặc biệt giống như một tên khốn.
“Đương nhiên” Anh ung dung trả lời: “Trên đời này tỉ
lệ người tự sát rất cao, xem mẹ của em kìa, đã tránh khỏi được việc tự sát.” Cô
trợn mắt nhìn anh, anh cẩn thận lườm cô một cái: “Ai dà, không sao cả, người
chết là việc rất bình thường mà. Nhất định đừng có buồn, mà còn phải cười vui
vẻ lên.”
Ừm, mẹ chết mà có thể cười vui vẻ được sao? Cái anh
chàng này, đầu óc nhất định là có vấn đề. Cô làm sao mà có thể nhụt chí đến mức
cần anh ta an ủi.
Cô đưa tay ra, sắc mặt chẳng có chút biểu cảm gì, nói:
“Trả lại chìa khóa nhà cho em.” Anh cười miễn cưỡng: “Chẳng phải em có rồi sao?
Cần chìa khóa của anh làm gì?” Cô nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đưa nhanh lên!” Anh nheo nheo mắt, cười rất đáng yêu: “Không cần phải như vậy
mà, anh nói là sự thật mà, anh không có nói sai đâu.”
Cô giơ quyền lên, anh vội vàng ngoan ngoãn đưa chìa
khóa cho cô. Cô chỉ ra cổng, nghiến răng nói: “Anh có hai lựa chọn, một là tự
mình ra về, hai là em sẽ đuổi anh về.” Anh thấp giọng hỏi: “Không còn lựa chọn
thứ ba sao? Ở lại đây?” Cô cười nhạt, vẻ mặt căng thẳng: “Có.”
Anh cười mừng rỡ: “Anh biết Gia Mĩ sẽ không đối xử với
anh như vậy.” Mặt cô vẫn lạnh băng chẳng có chút biểu cảm gì, cô đi thẳng lên
sân thượng, cầm cây chổi lau nhà nói: “Lựa chọn thứ ba là em quét anh đi!” Anh
lập tức đứng dậy, chạy vội ra ngoài, “Em đừng như vậy, muôn vạn lần đừng có
lạnh lùng nữa.” Cô cầm cây chổi lau nhà huơ đi huơ lại sau lưng anh: “Mẹ em
chết, anh lại còn muốn em cười, anh đi mà cười, anh đúng là đồ lưu manh truyền
thế.”
“Ầm!” một tiếng, như sấm động bên tai, cô cố gắng đóng
cánh cửa chống trộm lại, vẫy tay nói: “Bai bai...” Anh gõ cửa: “Đừng như
vậy...” Cô nghiến răng: “Đồ ngốc nhà anh, về đi cho em đi ngủ.”
“Vậy thì anh về, ngày mai lại đến thăm em.” Hách Gia
Tuấn bịn rịn không rời, đợi đến khi cô đóng chặt cửa, anh mới hết hi vọng, đành
quay trở về.
Anh rút điện thoại, ấn số, sắc mặt chăm chú, có vẻ
nghiêm trọng: “Tìm xem phần mộ của mẹ Gia Mĩ nằm ở đâu.” Anh ngắt điện thoại,
trong ánh mắt có chút lấp lánh, lẩm bẩm một mình: “Trình Gia Mĩ, có phải em đau
lòng lắm không... đau lòng đến mức độ nào nhỉ? Nếu như anh có thể chịu đau đớn
hộ em, như vậy thì chắc sẽ tốt hơn rất nhiều... nhưng, không thể... làm sao bây
giờ? Đến cả nỗi đau, anh cũng không thể cùng em chia sẻ...”
Trong nghĩa trang, có rất nhiều ngôi mộ được xây dựng
nguy nga đồ sộ, Hách Gia Tuấn mặc một bộ âu phục màu đen phẳng phiu, ngẩng cao
đầu, bước từng bước trịnh trọng đến trước phần mộ của Vương Nghi, đặt bó hoa
cúc màu trắng trên tay xuống, cúi rạp người rất thành kính, nét mặt có chút
nặng nề. Bốn bề xung quanh giống như đang ở một chỗ hoang vu vắng vẻ, tĩnh lặng
đến mức chẳng có một âm thanh gì.
Anh khẽ mỉm cười, nhưng trong anh mắt lại vô cùng bi
thương: “Bác gái... cháu chưa chăm sóc tốt cho Gia Mĩ, lúc cô ấy đau khổ nhất,
cháu lại không có ở bên cạnh cô ấy...” Anh dừng lại một lát, cố gắng kìm chế để
nước mắt không trào ra, lại nói: “Nhưng, cháu sẽ cố gắng hết sức, cháu sẽ cố
gắng hết sức để cô ấy vui vẻ... Mọi người đều không tin cháu, nhưng... bác gái
ở trên thiên đường nhất định sẽ tin cháu, đúng không?” Đáp lời anh, chỉ là một
vùng cô đơn tịch mịch.
Anh lặng lẽ lau nước mắt đang trào ra ở khóe mắt: “Bác
gái, con người cháu, thật sự không có ưu điểm gì, kỳ thực Gia Mĩ nói đúng, cháu
là một kẻ vô tích sự, chẳng làm nên trò trống gì, làm việc gì cũng linh tinh
lang tang, không thể đem đến cho cô ấy cảm giác an toàn. Nhưng, cháu thực sự
thích cô ấy.” Anh nhớ lại lúc lần đầu gặp Gia Mĩ, lúc ấy, anh đang luyện nhu
đạo, Taekwondo tập ở phòng bên cạnh. Giống như số phận đã định vậy, anh vô tình
nghe nói có một người con gái ở phòng bên cạnh rất mạnh mẽ, cho nên mới đi xem
cô ấy thế nào.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn,
giống như là nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu giống như ở trong truyền
thuyết vậy. Cả người anh thất thần, hoảng hốt, ngoài hình ảnh người con gái
đang gắng hết sức để luyện tập ra, anh chẳng còn thấy gì nữa. Còn cô thì vẫn
vậy chẳng để ý gì đến xung quanh, mỗi quyền, mỗi cước đều giống như đang báo
thù vậy.
Kỳ thực, nếu nghĩ cẩn thận một chút, thì cô cũng chẳng
có ưu điểm gì, vô cùng thô lỗ, cơ bản không giống như những người con gái khác.
Tuy vóc dáng rất chuẩn, diện mạo cũng xinh đẹp, nhưng... quả thực là vô cùng
thô lỗ. Trừ anh ra, còn ai dám thích cô? Nhưng anh giống như bị trúng bùa mê
vậy, mất hết cả hồn phách, âm thầm dò hỏi xem cô học ở trường nào, thậm chí còn
vì cô mà xin chuyển trường, đến học cùng trường với cô. Biết cô không có tiền đóng
học, anh đã giả mạo danh nghĩa người khác để giúp đỡ cô, mà cho đến tận bây
giờ, chắc cô vẫn nghĩ là có một người vô danh tốt bụng nào đó đã giúp đỡ.
Anh tận dụng mọi cơ hội để được tiếp cận cô... đáng
ghét nhất là lúc lên lớp cô vẫn còn lén lút ăn quà vặt. Anh cố gắng hạ quyết
tâm thay đổi thói quen xấu này của cô. Kết quả là... cô lại thay đổi anh. Nếu
quả thực là có nghiệt duyên như mọi người vẫn nói, thì chắc chắn kiếp trước,
anh đã nợ cô một điều gì đó...
Anh trầm tư một lát, rồi lại đối diện với bức ảnh của
Vương Nghi nói: “Bác gái, cháu nghĩ, cả cuộc đời này, cháu thật khó mà có thể
rời xa cô ấy...” Thần sắc anh rất tập trung, phảng phất một nỗi buồn tuyệt
vọng: “Nếu như không thể cùng nhau, vậy phải làm thế nào? Nếu như... vạn
nhất... Cháu thực không thể tưởng tượng được, nếu như có một ngày, chúng cháu
bị ép buộc phải xa nhau, thì tình cảnh lúc đó sẽ như thế nào...” Vẫn như lúc
nãy, chẳng có âm thanh nào đáp lại lời anh, tất cả đều tĩnh lặng, anh lặng lẽ
cúi đầu, cung kính: “Bác gái, cháu sẽ thường xuyên đến thăm bác.”
Gia Mĩ nằm trong bồn tắm, trầm mình trong nước, nén
khí lại. Nếu như có thể như thế này mà chết, thì thực tốt biết bao, nhưng... cô
không chết được, nếu như vậy, cô thực không bằng một con lợn. Cô cố gắng chống
người dậy, nước bắn tung tóe lên bốn phía, cô há to miệng hít lấy hít để một
cách tham lam. Cửa lại bị gõ cộp cộp. Toàn thân cô căng cứng, không dám lên
tiếng, nhè nhẹ đi vào.
“Gia Mĩ, em đừng có tự sát.” Hách Gia Tuấn ở bên ngoài
vô cùng sốt ruột. Là tiếng của anh ấy, cái anh chàng này, làm sao mà vào được
vậy? Cô vội vàng đứng dậy, định mặc quần áo, nhưng anh đã xông vào cửa.
Ối, thượng đế, may mà ánh mắt gian xảo ấy còn chưa kịp
di chuyển khắp trên thân thể cô, nếu không cô nhất định sẽ móc đôi mắt ấy ra.
Cô vội vàng quỳ thụp xuống, hai tay ôm lấy ngực, trừng mắt nhìn anh: “Anh còn
đứng đấy nhìn!”.
Anh đứng đực người ra một lúc mới định thần lại, vội
nói: “Ơ, không nhìn...”
Cô hỏi: “Anh nhìn thấy bao nhiêu rồi?”.
Anh cười, vẫn giương mắt nhìn cô: “Nên nhìn, cũng kha
khá...”
Cô tức đến mức nghiến chặt răng: “Hãy quay người đi
cho em.” Anh y lời quay đi, cô giận dữ hỏi: “Anh vào bằng cách nào?”. Anh nói:
“Anh mở cửa vào”.
Cô giân quắc mắt lên: “Em đương nhiên là biết anh mở
cửa vào, nhưng em muốn hỏi anh, chìa khóa ở đâu? Chẳng phải là em đã lấy đi rồi
còn gì, có phải anh vẫn còn đúng không?”.
Anh ừ một tiếng, nói: “Anh vẫn còn hơn mười cái nữa.”
“Cái gi!” Cô không dám tin, vội đứng dậy lấy khăn tắm
quấn quanh người, từ đằng sau giơ chân đá cho anh một cái. Anh lảo đảo mấy bước
rồi mới đứng được, cô vẫn nổi giận lôi đình: “Hơn mười cái, anh không chỉ là
tên lưu manh, mà là đại lưu manh, còn dám lén lút đánh hơn mười chiếc chìa khóa
nhà của em, thật là đáng ghét!”.
Anh xoa xoa phía sau lưng, mặt sa sầm: “Này, em có cần
phải thô lỗ như thế không? Chỉ là anh sợ có điều gì đó bất ngờ ngoài ý muốn
thôi, chẳng hạn nếu như em tự sát, anh có thể lập tức cứu em. Anh chỉ là có
lòng tốt thôi mà!”.
Cô chun mũi: “Xem ra, em còn phải cảm ơn anh có đúng
không?” Anh vội xua xua tay: “Thôi đi, không cần cảm ơn đâu.” Cô nghiến chặt
răng, trừng mắt nhìn thẳng vào anh: “Cái anh này, anh cố ý làm cho tình hình
trở nên mập mờ có đúng không? Tự xông vào nhà người ta, còn muốn người ta cảm
ơn nữa hả?” Cô rút ra kết luận, chẳng hòa khí gì lườm anh một cái: “Xem ra anh
thực là có bệnh, mà bệnh không nhẹ đâu, mau đi bệnh viện kiểm tra đi, đừng có
đứng ở đây nữa.”
Anh uể oải: “Anh muốn ngủ, không cãi với em nữa.” Anh
chạy thẳng vào phòng, cởi áo khoác, chui vào trong chăn ngủ. Cô chạy theo, kéo
chăn ra, túm chặt lấy cánh tay anh: “Em cần phải ngủ, anh dậy đi cho em.” Anh
nhắm mắt: “Đêm qua anh đợi em cả đêm, hôm nay cả ngày chẳng được ngủ chút nào.
Bây giờ trời tối rồi, em bảo anh đi đâu bây giờ? Đừng làm ồn nữa, anh muốn
ngủ.”
Lòng cô chùng xuống, nói: “Em ngủ trần đấy.” Anh mơ mơ
hồ hồ: “Tuỳ em”, cô tắt đèn thản nhiên công khai chui vào lòng anh. Nghe nói,
đàn ông khó mà cưỡng lại được sự mê hoặc. Nếu như anh chàng này không chạm vào
người cô, cô nhất định sẽ giết anh ấy.
Hách Gia Tuấn ôm lấy cô, chỉ cảm thấy toàn thân nóng
rực, giống như trong biển lửa. Cô gái này, phải chăng là cố ý? Cố ý trừng phạt
anh như vậy? Thật đúng là số mệnh, cô không biết được rằng đàn ông là một loại
động vật rất nguy hiểm? Cả người anh căng cứng, chỉ cứng đờ ôm chặt lấy cô,
không dám cử động.
Sự xúc động chính là ma quỷ, nhất định phải kìm chế,
có chết cũng phải kìm chế!
Ở dưới lầu vọng lên rất nhiều thanh âm, tiếng còi xe ô
tô, tiếng chuông của trường học gần đó. Gia Mĩ chợt giật mình thảng thốt, những
âm thanh ấy như mũi dùi khoan thẳng vào lỗ tai cô, trong lòng cô vô cùng thất
vọng.
Cô xuống bếp nấu ăn, nhưng trong lòng vô cùng giận dữ,
nghiến răng nghiến lợi, hắn quả thực hơi quá đáng rồi đấy! Cô thực sự như thế
này mà không có một chút hấp dẫn nào sao? Cởi hết quần áo ngủ bên cạnh hắn, vậy
mà hắn có thể xem như không có chuyện gì! Cô cố gắng xào rau, giống như đang
nấu cho kẻ thù ăn vậy, chiếc nồi bị gõ binh binh, thật không công bằng. Cô mang
rau đã xào xong lên, chẳng vui vẻ gì đặt bịch xuống bàn. Hách Gia Tuấn đã đói
đến mức bụng sôi lục bục, khẽ nói: “Em làm gì vậy? Cái đĩa này đắc tội với em
à?”.
Cô lườm anh một cái khinh khỉnh: “Đây là nhà của em,
em muốn làm gì thì làm, anh hãy quan tâm đến anh ấy.” Hách Gia Tuấn cầm đôi đũa
lên, nhẹ nhàng thì thầm hỏi: “Em làm sao vậy?” Cô trừng mắt nhìn anh: “Có ăn
thì ăn, không ăn thì bỏ đi.” Hách Gia Tuấn gắng gượng cười: “Có phải hôm qua
không ngủ được không?”.
Cô tiếp tục khinh khỉnh nhìn anh nói: “Em hôm qua ngủ
rất tốt.” Rồi cô cầm đũa lên, gắp lia lịa rau cho vào mồm. Hách Gia Tuấn cười,
giả vờ thần bí: “Anh biết rồi.” Cô nhai cơm, cụp mắt xuống, không nói lời nào.
Anh thấy cô không hỏi, lại nói: “Em nhất định là cảm thấy mình chẳng có chút
hấp dẫn nào, cũng đúng... như vậy thì ai dám chạm vào em, hình như em phần
nhiều không giống con gái.”
Đồ khốn! Anh tiếp tục nói: “Cho nên anh nói, em nên
thay đổi, giống như thục nữ, dịu dàng hơn một chút, quan tâm chăm sóc hơn một
chút, đối với anh tốt hơn một chút.” Cô sắp tức điên lên. Anh lại nói tiếp:
“Đêm qua, cả người em cứng đơ như một cái xác vậy, chẳng phải anh đã nói với em
rồi sao, trong tình hình như vậy phải thả lỏng người ra một chút, có như vậy,
anh có thể còn có chút phản ứng.”
“Cạch” một tiếng, cô đập mạnh đôi đũa xuống mặt bàn,
hầm hầm nói: “Vì sao lại là em không đủ dịu dàng, tại sao anh không nói anh có
vấn đề ở một mặt nào đó? Trong hoàn cảnh như vậy, mà lòng không có chút rạo
rực, thì chẳng phải là anh có vấn đề sao?”.
“Hừ...!” Anh giận đến phát run: “Đừng có lấy thân thể
ra để công kích có được không? Là em không có sự quyến rũ, không liên quan đến
anh, anh hoàn toàn bình thường.”
“Giấu đầu hở đuôi.” Cô lạnh lùng nói,.
“Thật đáng ghét!” Anh nổi nóng đứng dậy, cô cũng đứng
dậy nổi giận đùng đùng: “Muốn đánh nhau phải không? Em không sợ anh đâu, đánh
thì đánh!” Anh nghiến răng: “Người con gái như em, quả thực không thể nào
thuyết phục được, anh có vấn đề thì mới thích em.”
Cô giận dữ lẩm bẩm: “Đàn ông thích em, phần lớn bị
bệnh thần kinh.”
Anh nói: “Xem ra anh bị mắc bệnh thần kinh nên mới
thích em, có lẽ nên suy nghĩ lại, em có gì tốt chứ. Con người em từ đầu đến
chân, chẳng có chút ưu điểm gì, mà khuyết điểm thì một đống. Thô lỗ, da man, về
cơ bản hoàn toàn chẳng giống con gái chút nào! Động một tí là lỗ mãng thô kệch,
nóng nảy hấp tấp.” Cô chống nạnh nói: “Anh thì có chỗ nào tốt? Chỉ thích chòng
ghẹo bỡn cợt người khác, cứ làm như thiên hạ này chỉ có mình anh là độc tôn
không bằng, động một tí là quát nạt người khác. Đúng là điển hình của những tên
khốn.”
“Em đúng là điển hình của người đàn bà lạnh lẽo chua
ngoa!” Anh cũng không chịu tỏ ra yếu kém.
“Đồ khốn!” Cô bắt đầu gào lên.
“Đồ đanh đá chua ngoa!” Anh cũng đầy kiêu ngạo trả
lời.
“Bịch” một tiếng, cô xô đổ cả chiếc bàn, cả hai người
lặng lẽ nhìn đống đồ đổ vỡ bừa bãi trên mặt đất, cuối cùng cũng bình tĩnh lại:
Cả hai dị khẩu đồng thanh nói: “Anh mời em ra ngoài ăn nhé?” “Em mời anh ra
ngoài ăn nhé?”.
“Vì sao lại muốn anh mời em?”.
“Vì sao lại muốn em mời anh?” - Lại dị khẩu đồng
thanh.
“Được rồi, em mời anh.”
“Được rồi, anh mời em.” - Lại thêm một lần dị khẩu
đồng thanh, chỉ còn thừa lại bốn con mắt đang trợn tròn.
Trên đường, dòng người đua nhau chen chúc, đông đúc,
giống như một bát nước đầy sóng sánh, đầy đến nỗi sắp tràn bớt ra ngoài. Gia Mĩ
cảm thấy chật chội, Hách Gia Tuấn có chút đắc ý, túm lấy tay cô, nói: “Em phải
nắm chặt lấy.” Gia Mĩ không vui nói: “Vì sao anh không lái xe đi?” Anh nói:
“Lái xe rồi anh làm sao có thể đường hoàng dắt tay em như thế này?”.
Âm thanh ở cửa hàng điện thoại bên đường mở cực lớn,
ầm ầm vang dội, dường như muốn làm cho mọi người đi ngang qua đều u mê đi. Cô
không nghe thấy, liền lớn tiếng hỏi: “Anh nói cái gì?” Hách Gia Tuấn nói:
“Không có gì, chỉ muốn hỏi em vừa nãy ăn có no hay không”. Cô cố gắng nói to: “Chúng
ta về nhà nhé, không đi dạo nữa.” Anh không chịu, khăng khăng ngang bướng túm
chặt tay cô kéo về phía trước.
Cô cả người mệt mỏi, để mặc anh kéo cô đi. Cô thích
cảm giác này, chỉ có bàn tay có thể nắm chặt lấy cô, như thể có thể chết cũng
không buông tay. Đột nhiên anh quay đầu lại, trong ánh mắt thoáng nét cười: “Có
một cuộc thi hôn, chúng ta đi xem xem.” Cô đầy vẻ cảnh giác: “Anh muốn làm gì
đấy?” Anh dùng hết sức kéo cô đi: “Chỉ là đi xem thôi mà.”
Cô liếc mắt nhìn phía trước mặt, phía bên dưới sân
khấu là một đám người vây quanh, đây rõ ràng là một chiêu quảng cáo của siêu
thị mới khai trương, trong chiêu quảng cáo này ghi rõ, ai là quán quân của cuộc
thi hôn thì có thể dành được một chiếc nhẫn vàng, quà tặng chẳng phải là rất
hậu hĩnh sao...
Ở trên sân khấu người dẫn chương trình nói: “Đây là
lần cuối cùng, còn có người nào muốn tham gia không ạ, như vậy thì ở trên sân
khấu sẽ có mười đôi tình nhân bắt đầu thi đấu. Cơ hội hiếm có, được tặng một
chiếc nhẫn, có còn ai muốn tham gia không ạ? Ai muốn tham gia thì khẩn trương
đăng ký.”
Hách Gia Tuấn đột nhiên giơ cao tay, lớn tiếng nói:
“Chúng tôi.” Gia Mĩ ngẩn người ra, mắt tròn mắt dẹt, vội kéo tay anh xuống:
“Gia Tuấn, anh nghĩ xem, chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà. Nếu như mà để phóng
viên chụp ảnh được, thì chẳng hay ho gì. Sẽ ảnh hưởng rất lớn đến gia tộc anh
đấy.” Hách Gia Tuấn nói: “Ai dà, làm sao mà vừa kéo gặp để chụp được hình, đi
nào.”
Người dẫn chương trình cười nói: “Được, có mười một
đôi tình nhân tham gia.” Gia Mĩ lo lắng giống như con kiến ở trên miệng nồi
nóng: “Gia Tuấn, là thi hôn đấy, hôn nhau trước bàn dân thiên hạ.” Anh quay đầu
lại cười: “Anh biết.” Anh thấy cô không chịu đi, liền dứt khoát bế cô lên.
Cô vẫn không từ bỏ khuyên anh: “Gia Tuấn, anh đã đính
hôn rồi, nếu như để vị hôn thê của anh biết được, cô ấy nhất định sẽ không
vui.” Anh nghiêm mặt lại: “Bây giờ là thời đại nào rồi, đính hôn chứ không phải
là kết hôn, em sợ cái gì? Đính hôn rồi cũng có thể hủy hôn mà, những việc như
thế đầy ra.”
“Nhưng, anh cũng phải nghĩ cho cô ấy, còn mẹ anh, còn
ông nội anh nữa.” Trong lòng cô có chút chấn động, nhưng vẫn không dừng lại, mà
cứ lải nhải trong lòng anh, anh lạnh lùng nói: “Em nói xong chưa? Lúc đó, tất
cả mọi người đều ép anh đính hôn, anh đã nói rất rõ ràng với mọi người, anh
đính hôn chỉ là vì muốn tạo cơ sở để huỷ hôn!” Ở trên sân khấu, anh đặt cô
xuống, nhưng vẫn túm chặt lấy cô, thì thầm nói: “Cũng giống như thất bại là mẹ
của thành công vậy.”
Ôi thượng đế! Cô sắp điên lên mất! Làm sao lại có
người có ý nghĩ kỳ quặc đến vậy.
Trước bao nhiêu người, trước bao nhiêu cặp mắt đang đổ
dồn nhìn về phía họ, cảm xúc của anh như bị kích thích đến cực điểm, ánh mắt
nhìn cô nồng nhiệt, như muốn thiêu đốt cô, như muốn cô tan chảy hòa vào cơ thể
mình thành một.
Người dẫn chương trình nói: “Chuẩn bị... bắt đầu!”.
Gia Mĩ chỉ muốn chạy, nụ hôn của anh lại nóng bỏng
khiến người cô như muốn sôi lên, giống như không có chỗ nào để trốn, giống như
không có chỗ nào để chạy, trong ánh mắt chỉ tràn ngập đôi môi anh. Rõ ràng biết
là không thể được, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng thích thú. Hách Gia
Tuấn ghì chặt lấy đầu cô, khiến cô không thể bỏ chạy. Giống như giăng một mạng
lưới chằng chịt giam cô ở trong đấy. Anh thở gấp gáp, tham lam hôn cô, lần đầu
tiên, được hôn cô một cách đường đường chính chính như vậy, mà lại còn được hôn
trước hàng trăm nghìn cặp mắt đang chăm chú nhìn.
Cô như bị anh hút hết không khí trong cơ thể, trong
đầu chỉ còn một khoảng không trống rỗng, cô đờ đẫn như một con rối, mặc kệ anh
muốn làm gì thì làm. Cô túm lấy vạt áo của anh, thật chặt, không muốn buông
tay. Nếu như có thể, cứ túm cả đời như vậy, cả đời này cũng không muốn buông
tay. Nhưng, không thể, cô có bệnh... ý thức của cô tự nhiên bừng tỉnh, cô thử
giãy giụa. Nhưng càng giãy giụa, anh lại càng giữ cô chặt hơn.
Hơi thở của cô bắt đầu dồn dập, giống như không thể
tiếp nhận, hai tay cô chống ở trên ngực anh, nhưng dường như ngực anh cũng bén
lửa, cả người anh đều nóng bừng bừng, như thiêu như đốt. Cô sắp bị anh làm cho
phát điên lên, người đàn ông này rốt cuộc cũng điên rồi, chẳng quan tâm đến bất
cứ điều gì nữa.
Người dẫn chương trình cuối cùng cũng giơ cánh tay của
Gia Tuấn lên nói: “Anh bạn này là người thắng cuộc.” Cô khẽ thở phào. Người dẫn
chương trình cầm chiếc hộp đến đưa cho cô, anh cầm chiếc nhẫn ra, ánh mắt sáng
rực, anh nắm lấy tay cô nói: “Đây là của em.”
Cô lắc đầu, cố gắng vùng thoát: “Anh điên rồi, anh
nhất định điên rồi.” Có hai người thanh niên nhảy lên sân khấu, chụp ảnh lia
lịa, một trong hai người hỏi: “Xin hỏi, anh là Hách Gia Tuấn người thừa kế của
tập đoàn Hách Thị trong tương lai đúng không ạ? Trước đây mấy ngày, chẳng phải
ở Hồng Kông anh đã đính hôn rồi, hôm nay vì sao lại ở đây cùng với cô gái này,
xin hỏi cô gái này là gì của anh?”.
Hách Gia Tuấn mở trừng mắt, nhìn người phóng viên trẻ
thăm dò: “Anh là ai? Người của báo nào?”.
Người thanh niên nói: “Chúng tôi là người mà siêu thị
mời đến làm quảng cáo khai trương, không ngờ, lại có thể gặp anh ở đây. Xin
hỏi, anh...” Hách Gia Tuấn trợn mắt nhìn anh ta: “Không cần phải để ý đến việc
không liên quan đến mình.” Người thanh niên vẫn không bỏ qua, hỏi: “Xin hỏi, cô
ấy có phải là tình nhân của anh không, hay là...?”.
“Tôi cảnh cáo anh, đừng có đoán mò.” Hách Gia Tuấn cau
mặt lại, lạnh lùng nói: “Anh có thể viết, cô ấy là người con gái tôi yêu nhất.”
Người thanh niên hai mắt sáng rỡ, long lanh như vừa bắt được vàng: “Xin hỏi,
đây là tin độc nhất vô nhị? Vậy vì sao anh còn đính hôn?”.
Hách Gia Tuấn cười lạnh: “Đúng, đây là tin độc nhất,
đính hôn là...”
“Anh đừng có nói linh tinh.” Gia Mĩ lên tiếng cắt
ngang lời anh, giọng cầu khẩn van xin nói: “Gia Tuấn, anh đừng nói linh tinh
nữa.” Anh lườm cô một cái, chẳng thèm để ý đến điều gì: “Tôi không yêu vị hôn
thê chưa cưới của tôi, người tôi yêu chính là cô gái này.”
Đám đông ở dưới sân khấu phút chốc bàn tán không ngớt,
anh túm tay gắng sức kéo cô ôm vào lòng, ôm thật chặt: “Đến chụp ảnh.” Anh mím
môi cười, nâng mặt cô lên, cố gắng hôn một cái. Tất cả các ánh mắt mãnh liệt
chiếu thẳng vào người cô, cô mở trừng mắt, không dám nghĩ gì, giống như có
người bê cả chậu nước ngắm đúng cô dội xuống.
Trong lúc mông lung, cô chợt nghĩ đến những ngày trước
đây, trong phòng khách rộng mênh mông, giống như đang ở một nơi nào hoang vu
bát ngát, chỉ có sự tĩnh lặng. Hai tay cô run rẩy bưng tách trà, cố gắng uống
một ngụm, nhưng tách trà ấy nóng bỏng, khiến đầu lưỡi cô cũng như muốn sôi lên.
Cô khó khăn nói: “Nhưng cháu chưa bao giờ nghe mẹ mình nhắc đến... tất cả mọi
người đều chưa từng nói với cháu... nếu như bệnh máu không đông, thật sự là
bệnh di truyền, vậy thì cháu... có phải cháu cũng mắc?”.
“Có thể, ta ngày mai đưa cháu đi bệnh viện kiểm tra”.
Hách gia gia điềm nhiên nói: “Ta cũng không hi vọng gia tộc của ta cả đời phải
sống trong sự ám ảnh của căn bệnh này... nếu như, cháu thực sự mắc bệnh, ta rất
xin lỗi, cháu cần phải rời xa Gia Tuấn. Ta không hi vọng lại nhìn thấy bị kịch
di truyền của Nữ hoàng Victoria...”
Bi kịch di truyền của Nữ hoàng Victoria...
Cô đột nhiên cắn lên môi của anh, anh bị cắn bất ngờ đau điếng thả cô ra, cô nhằm
đúng mặt anh, đánh một quyền, nói rõ ràng từng chữ một, lạnh lùng: “Lần này,
anh đùa hơi quá rồi đấy. Từ nay về sau... chúng ta cũng không cần phải làm bạn
với nhau nữa.” Cô đưa mắt nhìn chăm chú người thanh niên với chiếc máy ảnh, rồi
đưa tay ra nói: “Đưa chiếc máy ảnh cho tôi.”
Gia Tuấn xoa xoa mặt, chỉ biết ngẩn người ra. Anh đã
làm sai sao? Thật sự sai sao? Nhưng rõ ràng anh cảm thấy rất đúng mà...
Người thanh niên ôm chiếc máy ảnh kỹ thuật số trước
ngực, cô giật lấy, động tác thô lỗ tháo bỏ chiếc máy ảnh. Người thanh niên nói:
“Cô à, đừng lấy đi, đó là thứ kiếm cơm của tôi đấy.”
Cô nói: “Tôi mua.” Rồi rút từ trong ví ra một tập tiền
đưa cho người thanh niên: “Đủ rồi nhé.” Người thanh niên nói: “Tôi vẫn muốn
chiếc máy ảnh.” Cô nghiến răng nói: “Vẫn muốn máy ảnh phải không, nếu như đánh
bại được tôi rồi thì hãy nói.”
Người dẫn chương trình cuối cùng cũng định thần lại,
nhưng dường như anh ta vẫn chưa hiểu được tình hình, nói: “Cô à, như vậy thì
cưỡng ép mua bán quá.”
Cô lạnh lùng cười nói: “Mặc kệ anh, tạm biệt!” Cô liếc
mắt nhìn Gia Tuấn, chẳng thèm quay đầu lại đi thẳng xuống sân khấu. Gia Tuấn
hốt hoảng, lần này thì cô ấy giận thật sự rồi, trước đây đánh anh như thế nào,
cô cũng không bao giờ đánh trước mặt mọi người. Nhưng lần này, trước bao nhiêu
người như vậy, mà cô dám ra tay động thủ... Anh cầm chiếc nhẫn, dưới ánh sáng
mặt trời, sáng lấp lánh lấp lánh. Anh muốn tặng nó cho cô, nhưng... cô vừa nói,
từ nay về sau, đến làm bạn của nhau cũng không cần... Trước đây cô không giận
dữ như vậy, cũng không nói những lời như vậy. Lần này, là tại sao?
Phải chăng là anh đã quá sai không làm giống như những
gì bình thường?