Ngày hôm sau, khi vừa tỉnh dậy cô đã liên tục dọn dẹp
đồ đạc, chạy tới chạy lui bận bịu không ngưng tay. Dường như cô không dám ngừng
công việc ấy lại, bởi cô sợ mình chỉ cần dừng lại, nước mắt lại rơi trên khóe
mi. Gia Tuấn chắc cũng biết tại sao lại như vậy, nên mới sáng sớm đã vào bệnh
viện để chăm sóc Hách phu nhân. Chắc chắn anh biết chuyện, cô hiểu điều ấy! Bởi
vì, hai người họ hiểu nhau còn hơn cả bản thân mình!
Cô cầm chặt cuốn hộ chiếu, chạy một mạch xuống cầu
thang, cô không dám đứng lại, cho đến khi ngồi trên xe taxi mới dám thở phào.
Người lái xe bắt chuyện với cô một cách lịch sự: “Cô đi du lịch đúng không.”
“Tôi…”, chưa kịp nói hết câu nước mắt cô đã rơi lã
chã. Cô quay mặt giấu nước mắt nhìn ra ngoài cửa xe, hai môi mím chặt cố ngăn
tiếng khóc. Ngoài trời xầm xì, lạnh lẽo, hai bên đường những rặng cây xanh ủ rũ
xếp hàng chạy thẳng tắp không có điểm dừng. Cảnh tượng ấy đưa cô vào giấc mộng
mị.
Những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về, bốn bề lặng lẽ như
không có sức sống, thảm cỏ hai bên đường dành cho người đi bộ đầy hoa, những
bông hoa đại đóa đang nở bung đỏ rực đến nhức mắt. Giống như trong mơ, cô lại
trở về với cảnh tượng trước lúc mẹ qua đời. Trong bệnh viện toàn một màu trắng
xóa, khuôn mặt mẹ cô cũng trắng toát, hai mắt nhắm nghiền, một chiếc chăn mỏng
màu trắng phủ lên người bà khiến thân hình bà càng trở nên gầy guộc như con búp
bê bằng sứ, sẽ vỡ tan khi ai đó chạm vào, Vỡ vụn không thể ghép lại được với
nhau. Cô nhìn mẹ nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Tiếng khóc của cô làm lay động linh hồn, mẹ bỗng mở
nhìn khiến cô bất giác sợ hãi ngã ra nền đất. Bà nhìn cô nói với giọng yếu ớt:
“Gia Mĩ… con gái của mẹ… Gia Mĩ của mẹ… nhất định phải sống cho thật hạnh
phúc…” Hai tay cô chống xuống nền đất lạnh lẽo, dường như có muôn vàn viên đá
lạnh đang chạy khắp người cô qua những mạch máu nhỏ, cảm giác lạnh lẽo khiến cô
muốn khóc cũng không khóc được thành tiếng.
Cô vẫn biết, đó chính là tình yêu, tình yêu tuyệt vọng
và bi thương của mẹ dành cho cô. Nhưng tình yêu ấy giống như mũi dao nhịn cứ
chọc ngoáy trong tim cô không ngừng lại đến một phút giây.
Bỗng cô đau đớn nấc nghẹn, nước mắt cứ chảy xuống khóe
miệng mặn chát, Gia Tuấn khẽ lay động cơ thể, kéo cô đứng dậy. Khóe miệng cô
khẽ động đậy, như muốn cười mà cơ mặt cứ cứng đờ nên nụ cười lặn vào trong. Anh
nói: “Gia Mĩ, em có lạnh không?” Cô ôm chặt lấy anh, cố cho giọng nói được bình
thường: “Lúc nãy anh hỏi rồi mà.” Anh gượng cười: “Tại vì anh hỏi cách đây mười
mấy phút rồi nên mới hỏi lại như vậy. Mọi cái thay đổi từng phút một mà.” Cô
hỏi: “Vậy con người thì sao, có thay đổi không? Có phải sẽ thay đổi theo từng
năm từng năm một không?” Anh gật dầu: “Đương nhiên rồi, con người sẽ thay đổi,
sẽ dần già đi, cho đến lúc không còn nhận ra chính bản thân mình nữa, em có sợ
không?”.
Nước mắt cô lại như trực rơi xuống: “Rồi một ngày nào
đó, anh cũng sẽ không còn nhớ em nữa đúng không.” Anh dừng bước, nghe tiếng hơi
thở cô khẽ khẽ, hơi thở nặng nhọc. Anh bước tiếp, cười nói: “Em hãy nhận chiếc
nhẫn đi, chúng ta sẽ không thể quên nhau trong cuộc đời này.” Anh ngừng lại vài
giây rồi nói tiếp: “Nếu không thể ở bên nhau. Vậy thì, chúng ta sẽ chết cùng
nhau.”
Thành phố này, khắp nơi đều là những kí ức, khắp nơi
đều có hình bóng của anh. Cô cố gắng ngẩng đầu lên, cơ thể cảm giác như bị ghì
chặt xuống, như có hàng ngàn mũi dao đang cắt da xé thịt cô, mỗi nhát dao đều
sâu đến tận xương tủy, máu chảy dòng đỏ thẫm, đau đớn tột cùng, không có cách
nào thoát ra được.
Anh đang đứng trên khán đài sân vận động của trường,
anh đang hét vào chiếc micro: “Trình Gia Mĩ, anh thích em, em hãy làm bạn gái
anh nhé?”.
Trong phòng thăm phạm nhân, anh chậm rãi nói: “Trình
Gia Mĩ, cho dù kiếp này mình lỡ duyên phận, cũng không sao, kiếp sau, sau nữa
mình nhất định sẽ ở bên nhau”. Anh vùi đầu vào tóc cô, nước mắt bất giác tuôn
rơi, anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Anh yêu em…”
“Gia Tuấn”. Cô khóc sụt sùi, hai tay mềm nhũn cố gắng
ôm lấy anh thật chặt, ánh mắt như đứa trẻ thơ đi lạc ráo rác. Cô gọi tên anh
không dứt: “Gia Tuấn, Gia Tuấn…”
Nếu có thể, nếu thực sự có thể, xin anh đừng quên em,
nhất định không được quên em. Kiếp này không thể, kiếp sau vẫn còn kịp, vẫn kịp
được gặp anh, vẫn còn kịp để yêu anh, vẫn kịp để mình suốt đời bên nhau!
Cuối cùng sân bay cũng hiện ra trước mắt, cô đưa tiền
cho người lái taxi, đôi mắt sưng đỏ của cô khiến tài xế có vẻ không yên tâm,
liên tục lắc đầu cảm thông. Cô gượng cười, đưa tiền cho anh ta rồi kéo hành lí
vào sân bay. Sân bay đông nghẹt người, những tiếng thông báo chuyến bay lanh
lảnh phát ra, sự ồn ào lạc điệu với tâm trạng cô giống như một thế giới hoàn
toàn khác lạ, một thế giới không hề tồn tại tách biệt hoàn toàn với cô. Cô
nhanh chóng làm thủ tục, lên máy bay. Nơi đất nước xa lạ ấy cách biệt bằng đại
dương mênh mông, cô quyết định ra đi là thực sự sẽ không thể nào trở lại được
nữa. Khi máy bay cất cánh, cũng là lúc nước mắt cô lại trào ra nóng bỏng.
Đôi mắt Gia Tuấn trừng trừng ngước lên trời cao, bầu
trời lạnh lẽo đen xạm một màu u tối, nhưng nơi u ám ấy đang lấy mất điều quan
trọng nhất trong cuộc đời anh.
“Sau này cho dù có gặp mặt, chúng ta cũng coi như
không quen biết. Hãy coi nhau như người xa lạ.”
“Được…”
“Cho dù ở bất cứ nơi đâu, chỗ nào, bất kể giờ phút nào
anh cũng đừng nhớ đến em. Bởi vì, em bỏ rơi anh chỉ với một mong muốn, anh
không được nhớ đến em, hãy quên em đi.”
“Được.”
“Sau này, anh phải nghe lời gia đình mình, đừng lông
bong nay đây mai đó nữa, cũng đừng la lối người khác vô cớ. Điều quan trọng
nhất, anh hãy kiếm một người con gái tốt để cuộc đời hạnh phúc.”
“Được.”
“Em sẽ tìm một người đàn ông tốt, sống hạnh phúc và
vui vẻ ở quãng đời còn lại, nên anh cũng phải như vậy, nhất định phải hạnh
phúc. Hãy nhớ rằng, bất kể lúc nào cũng phải hạnh phúc, hạnh phúc hơn em…”
Anh mỉm cười vẫy tay lên không trung, cố gắng ngăn hai
dòng nước mắt chực tuôn ra. Anh nhẹ nhàng tự nhủ: “Trình Gia Mĩ, em hãy nhớ
những hẹn ước của chúng mình trong mỗi kiếp,” Anh giơ ngón tay út, nước mắt tự
nhiên cứ chảy ướt đôi mi “Mình móc tay nào, một trăm năm, nhớ nhé không được
thay đổi.”
Trên giường bệnh, bỗng có âm thanh rất nhẹ, Hách phu
nhân từ từ mở mắt, ánh sáng chiếu vào đau rát. Bà yếu ớt gọi anh: “Gia Tuấn.”
Gia Tuấn bất giác giật mình trở lại thực tại, anh quay
người lại nhìn mẹ mỉm cười: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi à, chúng con lo mẹ không tỉnh lại nữa”,
Hách phu nhân nhìn thấy anh khóc liền hỏi: “Con với Trình Gia Mĩ xảy ra chuyện
gì vậy?”.
Anh cố gắng kìm nén dòng lệ, cố gắng mỉm cười: “Mẹ,
bọn con có gì đâu.”
Bà Hách bỗng thấy toàn thân đau nhức, rên lên khe khẽ,
hỏi: “Bác sĩ nói mẹ không sao chứ?” Gia Tuấn cười lẫn nước mắt: “Không cso vấn
đề gì lớn đâu mẹ, bác sĩ nói còn cách xa tim một chút, cho nên tỉnh lại được
thì không vấn đề gì.” Hách phu nhân thở phào, nghĩ ngợi giây lát: “Trước khi
hôn mê mẹ muốn xin lỗi Trình Gia Mĩ, cô ấy hiểu ý mẹ chứ?”.
“Sao cơ?” Gia Tuấn như gặp cơn gió buốt giữa mùa hè,
anh run rẩy, hỏi: “Chẳng phải mẹ nói không muốn cho chúng con ở cạnh nhau
sao?”, Hách phu nhân cau mày, giọng nói có vẻ như bị oan ức: “Mẹ chỉ muốn xin
lỗi, trước đây đối xử với cô ấy như vậy, không những làm cô ấy mất mặt, còn
thông đồng với Hà Văn Hiên lợi dụng tình cảm của cô ấy để các con chia tay”. Bà
nhìn anh rồi chợt nhận ra như có điều gì không hay xảy đến, giọng trầm xuống:
“Mẹ chỉ muốn xin lỗi thôi.”
Anh nấc nghẹn không thành tiếng, hai chân mềm nhũn quỳ
sụp xuống nền nhà, lạc giọng gọi bà: “Mẹ”, nước mắt anh rơi như mưa “Gia Mĩ đi
rồi…”
“Sao?” Hách phu nhân giật mình kinh hãi, toàn thân lại
đau khó tả: “Trước đây mẹ mang cô ấy, uy hiếp, nhiếc móc nó cũng không đi. Sao
bây giờ lại đi đâu?”.
Gia Tuấn không còn kìm nén được nữa, bật khóc òa: “Vì
cô ấy không muốn mọi người bị tổn thương thêm nữa nên đã quyết định ra đi”. Anh
khóc nấc, toàn thân run rẩy: “Chúng con… không còn cơ hội quay lại nữa rồi”.
Có một kiểu tình yêu, gọi là sự mê muội ấm áp. Nó như
gần như xa, nhưng lại khiến trái tim người ta rung động. Bởi vì trái tim rung
động, cho nên mới vỡ tan. Cuối cùng, sự rung động của trái tim khiến người ta
sợ hãi, sợ hãi đến mức phải chạy trốn.
Muôn trượng hồng trần đều sâu như vậy, trong cuộc đời
của mỗi con người có hàng vạn người mà ta đã gặp, có hàng vạn lần ta không để ý
chen vai mà qua, nhưng chỉ một lần ta bỏ qua một người nào đó, thì trong gang
tấc đã trở thành chân trời xa vợi.
(NỬA NĂM SAU, Ở HỒNG KÔNG TRUNG QUỐC)
Tiết trời đương xuân mà thời tiết như trong mùa hạ,
nóng một cách kinh khủng. Gia Tuấn bước lên máy bay, trong lòng tự nhủ: “Trình
Gia Mĩ, anh biết em ở Hồng Kông, nhưng ở đâu, chỗ nào Hồng Kông? Cho dù anh
phải lật tung đất Hồng Kông lên cũng nhất quyết tìm cho được em.”
“Mời cô, chỗ của cô ở bên này.”
Gia Mĩ nhìn vị trí chỗ ngồi của mình, vẻ mặt không hài
lòng. Ai lại mất lịch sự như vậy, vỏ đồ ăn nhanh vứt trên ghế, còn người ngồi
cạnh thì lấy áo khoác trùm lên đầu, cô nói với tiếp viên hàng không: “Phiền cô
đổi cho tôi chỗ khác được không?”.
Với tính cách của cô trước đây, chắc chắn sẽ không bỏ
qua người mất lịch sự kia.
Tiếp viên hàng không vẻ mặt hơi ngại ngùng ra chiều
không tiện đổi chỗ. Gia Mĩ nổi giận đùng đùng tiến lại chỗ người đàn ông kia:
“Này anh, làm người ít nhất anh cũng phải biết lịch sự là gì chứ, anh đi máy
bay, tôi cũng đi máy bay, tại sao anh lại vứt bừa đồ ăn sang ghế người khác như
vậy.” Gia Tuấn không thèm để ý. Gia Mĩ lại càng giận đỏ mặt: “Này anh kia, anh
có nghe thấy gì không, dọn đống chất thải của anh đi, tôi muốn ngồi”. Anh nhắm
mắt nói: “Tặng cho cô ăn đấy.”
Gia Mĩ bất giác như bị gáo nước lạnh vì câu nói, dọn
chỗ và vỏ hộp ngồi xuống. Cô lạnh lùng nhìn người đàn ông kì quái nói: “Trời
nóng như vậy anh trùm kín mặt vào làm gì? Đúng là bây giờ vẫn có người có tính
cách kì quái, không có gì không thể làm được.”
Máy bay cất cánh, cô lo lắng mở to mắt, hai chân mềm
nhũn như không có chút sức lực. Không ngờ mình vẫn bị say máy bay.
Gia Mĩ bỗng kêu thất thanh: “A… a… a” khiến cho Gia
Tuấn giật nảy mình, anh bỏ chiếc áo trùm trên đầu xuống: “Cô kêu cái gì vậy?”.
Lúc ấy hai người mới tròn mắt nhìn nhau, cùng lặng im
không nói.
Cứ nghĩ rằng, qua một thời gian dài, cô có thể quên
anh ấy. Nhưng anh giống như một cái rễ cây cắm sâu trong trái tim cô, cho dù cô
cố gắng muốn quên đi tất cả, nhưng càng cố quên thì ký ức lại càng sâu đậm.
Khoảng nửa năm trở lại đây, không có thời khắc nào mà cô không nghĩ đến anh,
nghĩ nhiều đến mức trái tim như muốn vỡ tan. Cô đã từng nghĩ, nếu như trùng
phùng, giả dụ như có thể trùng phùng, cô sẽ nói những gì. Hôm nay, anh đang
ngồi bên cạnh cô đây, trong muôn vàn cơ hội giờ đây đã trùng phùng, nhưng cô
lại chẳng có lời gì để nói.
Đây là thật, vậy mà anh vẫn chưa dám tin, đây đích
thực là cô ấy. Cô ấy đang ngồi trước mặt anh, vẻ mặt ấy, thần thái ấy đều là cô
của trước đây. Anh thở hổn hển, toàn thân nóng rực, anh gọi tên cô từng chữ
từng chữ một rõ ràng: “Trình… Gia… Mĩ.”
Cô cúi đầu, không lên tiếng. Quên rồi sao? Cô đã từng
nói, sau này nếu có gặp lại nhau, chúng ta hãy xem như là chưa từng quen biết.
Làm những người lạ chưa từng một lần biết đến nhau.
“Nhưng, anh không làm được! Anh thật sự không làm
được.” Anh không cần cô phải mở miệng, cũng đã biết cô đang nghĩ gì. Anh hỏi:
“Em có hạnh phúc không?”.
Cô gật đầu, kỳ thực không hạnh phúc, từng giờ từng
khắc đều giống như đang sống trong địa ngục.
Anh nước mắt như mưa: “Nhưng, anh không hạnh phúc.”
Anh thò một ngón tay ra: “Chúng ta đã nói, một trăm năm, không được thay đổi.”
Cô đột nhiên muốn rơi lệm anh mím chặt môi: “Trình… Gia… Mĩ, anh không cho phép
em quên anh, cũng không để em không chịu trách nhiệm.”
Lớp lớp đám mây trắng trôi ngay trước mắt, giống như
những đóa hoa Bách Hợp đang nở rộ từng đóa, mùi hương nồng nàn bay thẳng lên
mũi. Trắng đến mức khiến người ta chỉ còn lại những hồi ức đong đầy. Và tầng
tầng lớp lớp hồi ức ấy cứ ào ạt hiện về, như muốn nhấn chìm cô, khiến cô không
thể nào chống đỡ nổi. Cô khẽ mỉm cười, nói: “Được, em sẽ chịu trách nhiệm với
anh.” Cô nhẹ nhàng gục đầu vào ngực anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Mỗi
cuộc đời, chúng ta đều sẽ trăm năm không được thay đổi.”