Nàng chạy khỏi! Ngay cả nàng cũng không biết nguyên nhân chạy khỏi là gì. Nàng chỉ là không muốn nhìn thấy hắn, không muốn thấy bờ môi khi nãy hôn qua người nữ nhân khác.
Trong phòng vệ sinh, Phùng Hiểu Linh nhấn vòi nước, cố sức tạt nước vào mặt mình, hy vọng có thể khiến bản thân tỉnh táo đôi chút.
Nhưng khi nhắm mắt lại, đầu nàng bất giác thoáng qua màn hôn nhau khi nãy, cảnh bốn bờ môi chạm vào nhau.
Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa! Lòng nàng thầm ra lệnh cho bản thân. Rút khăn giấy lau đi những giọt nước trên mặt. Đột nhiên, trong tấm kính ở bàn rửa tay hiện ra một bóng dáng khác, đôi môi hẹp dài, mang theo tia lửa nàng chưa từng thấy qua.
Hắn đang giận!
Thần thái của hắn đã nói rõ cho người khác biết hắn đang nổi giận.
“a!” Phùng Hiểu Linh kinh hô một tiếng, quay người nhìn Hàn Âm Diệc không biết đã đứng sau lưng từ lúc nào, “anh….anh sao lại vào đây?”
“tại sao tôi không thể vào đây?” hắn khí thế bức người, từng bước từng bước tiến gần nàng.
“đây là phòng vệ sinh nữ…….”
“vậy thì đã sao? Rõ ràng em nói qua không sợ tôi nữa, khi nãy tại sao lại lộ ra bộ dạng đó với tôi? Tôi thật sự khiến em sợ đến mức phát khóc sao?” hắn dang tay, dồn nàng vào góc tường.
“tôi không phải….”
“không phải cái gì?”
“không phải là sợ, mà chỉ là nhìn thấy khi nãy anh và Đông tiểu thư diễn hay quá, nên ngẩn người.” Nàng tìm cớ, “anh nhất định có thiện cảm với Đông tiểu thư, cho nên mới hôn….thâm tình như vậy.”
“tôi đối với cô ta căn bản không có cảm giác gì.” Hàn Âm Diệc lạnh lùng nói, “không có tình cảm, cũng có thể hôn.”
“là…vậy sao?” thì ra, hắn có thể hôn người không có cảm giác, hôn Đông tiểu thư là vậy, vậy thì hôn nàng cũng như vậy à!
Hắn cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mặt nàng, khiến nàng bất giác run lên, “muốn trốn sao? Hay là kinh hoang muốn kiếm lí do khác?”
Âm thanh rất nhẹ nhàng, rõ ràng là ngữ điệu ôn nhu, nhưng nàng lại cảm giác như ác ma đang thì thầm. Sự phẫn nộ trong mắt hắn, khiến nàng cảm thấy bất an.
Hắn phóng túng liếm khắp mặt nàng, tai nàng, cổ nàng, xương vai của nàng….
Nàng càng run rẩy hơn, hô lên: “đừng!”
“không được nói đừng, em là của tôi, biết chưa?” hắn cứ như làm vậy mới có thể phát tiết cơn nộ hỏa trong lòng hắn.
Nàng biết, trong giây phút nàng trốn hắn, tâm trạng hắn đã tồi tệ đến mức nào.
Và sự tồi tệ này, chỉ có thể dùng nàng lại bù đắp, dùng nhiệt độ cơ thể nàng, dùng hương thơm trên người nàng, dùng giọng điệu ôn nhu của nàng…..
“em có biết khi em nói không còn sợ tôi nữa, tôi đã vui thế nào không? Vậy thì em hãy để tôi vui thêm một chút…” lưỡi hắn lấn lướt trên môi nàng, quấn lấy đinh hương trong miệng nàng.
Nụ hôn của hắn, đầy ý vị bá đạo, cứ như đè nén tất cả sự sợ hãi trong nàng, tuyên bố rằng tất cả mọi thứ của nàng đều thuộc về hắn.
Nàng bị động cảm nhận lấy nụ hôn, cảm nhận cơn nộ hỏa trong hắn.
Hắn đang hôn nàng, nhưng trong đầu nàng lại thoáng qua cảnh thiên sứ hôn thiếu nữ.
Tại sao khi nãy hắn vừa hôn một nữ nhân khác, giờ lại hôn nàng? Là bởi vì nụ hôn không có tình cảm gì sao, cho nên có thể hôn bất cứ ai?
“không….không được!” Phùng Hiểu Linh hét lên, cố gắng quay đầu đi nơi khác tránh nụ hôn của hắn, “nụ hôn như vậy, tôi không cần!”
Sau đó, nàng dùng hết sức mình—-đẩy hắn ra!
……
Tại sao nàng không cần nụ hôn của hắn, không lẽ nụ hôn của hắn khiến nàng không thể chấp nhận được sao? Hàn Âm Diệc căm giận đấm mạnh vào bức tương trong phòng vệ sinh.
Chết tiệt!
Hắn không cho phép nàng không cần nụ hôn của hắn!
Ngón tay, lần lượt gõ vào phím đàn, nốt nhạc liền nhau, tấu lên từng nhạc khúc tan vỡ.
Tâm trạng này nên dùng cách gì để phát tiết, hắn không biết, cũng tìm không được lối ra.
Rốt cuộc hắn làm sai gì, tại sao nàng lại dùng biểu tình đó đối với hắn? tai sao lại dùng thái độ đó cự tuyệt nụ hôn của hắn?
Lúc trước không phải mọi thứ đều rất tốt sao!
“Hàn! Cậu đủ rồi đó!” cửa bị đẩy mạnh ra, Sái Dã cũng đi vào.
Không thèm quan tâm lời của đối phương, Hàn Âm Diệc vẫn cứ phát tiết sự bực bội trong lòng vào phím đàn.
“cậu biết bây giờ cậu giống gì không? Cứ như là một ác ma đang dục hỏa phẫn thân không có nơi nào phát tiết.”
Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, ngón tay thon dài nhấn chặt vào phím đàn, “xem ra cậu rất hiểu tớ, Sái Dã, dục hỏa khắp toàn thân tớ đích thật không có nơi phát tiết.”
Ngữ khí âm trầm, khiến người khác phút chốc sởn gai óc.
Sắc mặt Sái Dã thay đổi, “hôm nay cậu sao vậy? Không lẽ cậu và Phùng Hiểu Linh xảy ra chuyện gì à? Không phải là bởi vì cảnh hôn nhau hôm nay chứ?
Hắn nghiêm mặt, dung mạo tuấn mĩ rõ ràng là tĩnh mịch, nhưng khóe môi lại cong lên độ cong nhàn nhạt, “tớ—-hoàn toàn bị ghét rồi!”
Thái độ như vậy, còn có giọng điệu nói chuyện, lòng Sái Dã thầm kinh ngạc, “Hàn, cậu…cậu đang tức giận?”
“đúng vậy chăng? Là đang tức giận.” Hàn Âm Diệc đứng dậy, đi đến trước mặt Sái Dã, “cho nên cậu bây giờ hãy tránh xa tớ một chút, nếu không, tớ không đảm bảo cậu có thể bình an vô sự rời khỏi đây.”
Ôn trời à, người nữ nhân Phùng Hiểu Linh này có sức ảnh hưởng lớn vậy sao? Sái Dã hít một hơi lạnh, “cậu nghe tớ nói, có lẽ là do MV hôm nay quay, cho nên Phùng Hiểu Linh mới…..”
“Sái Dã….” Hàn Âm Diệc lạnh lùng ngắt lời đối phương, “tớ khi nãy có nhắc nhở cậu rồi, cậu tốt nhất hãy tránh xa tớ ra!” nếu không hắn rất có thể vì phát tiết nộ hỏa mà đánh người bạn tốt vô tội bị thương.
Một khi cơn giận chiếm lĩnh lí trí thì ngay cả hắn cũng không biết bản thân sẽ làm ra việc gì.
“nhưng cậu bây giờ….”
“nếu như cậu không muốn bị thương thì……” nụ cười của hắn ngày càng âm hiểm.
“được, được, tớ biết rồi.” Sái Dã không còn cách nào đành rời khỏi phòng.
“Linh…..” một tiếng gọi thầm phát ra từ miệng Hàn Âm Diệc. Chỉ cần nghĩ tới nàng, tim hắn không khống chế được mà co thắt lại, cảm giác đau khổ chưa từng trải qua này hoàn toàn do nàng ban cho hắn. Khó chịu quá, cảm giác đau khổ không thể phát tiết này, khiến hắn cơ hồ không thể thở nổi.
Hắn….bị bệnh rồi sao?
Chắc là bệnh rồi.
Bởi vì nàng mà bệnh rất nặng.
“Linh….Linh…..” hắn túm chặt lấy áo trước ngực, mu bàn tay nổi gân xanh, miệng vẫn thì thầm tên nàng. Muốn nghe nàng hát, muốn nàng xoa dịu đi cơn đau trong lòng hắn, muốn nàng đè nén đi khát vọng trong hắn.
Đúng, là muốn có được nàng, cho nên mới mặc cho dục hỏa mang theo sự đau khổ nàng xuyên thấu toàn thân hắn.
Thuốc nàng mua cho hắn căn bản không có ích gì, thứ hắn cần nhất bây giờ chính là nàng.
Chỉ có nàng!
Di chuyển người, hắn đi đến bên chiếc tủ, mở ngăn kéo, nhìn những thứ thuốc nàng mang đến cho hắn.
“Linh, những thứ thuốc này không có ích gì!” hắn nắm lấy một vỉ thuốc, siết chặt trong lòng bàn tay.
Khuôn cao su đựng thuốc vì lực đạo ngày càng tăng mà từ từ biến dạng, thuốc bên trong cũng bị nát thành vô số mảnh nhỏ.
Hắn ấn vỉ thuốc trước ngực mình, muốn xem nó là nàng, muốn xoa dịu đi cảm giác đau đớn trong hắn.
“Linh, tôi yêu em, yêu đến mức sắp điên rồi!” yêu đến mức xem vật không sinh mạng là vật thế thân.
Đau đớn không dừng lại, dục hỏa không ngừng thiêu đốt……
Môi, hôn lên khuôn cao su méo mó ấy.
Hắn là biến thái sao? Có lẽ là vậy. Một tên biến thái vì yêu điên cuồng!
Nàng là quỷ nhát gan! Bởi vì không biết phải làm sao đối diện với Hàn Âm Diệc, cho nên xin nghỉ một lần mấy ngày phép, chỉ là trốn trong nhà, cố bình tâm cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Ngồi trước màn hình tivi trong phòng khách, Phùng Hiểu Linh xem tiết mục khéo tay đang rất được yêu chuộng.
“Hiểu Linh, hôm nay cậu không định đi làm sao?” quét dọn xong nhà vệ sinh, Cao Huệ Huệ ngồi bên cạnh nàng hỏi.
“ừ.”
“công ty cậu mấy hôm nay được nghỉ?”
“không.”
“vậy cậu trong người không khỏe?”
“cũng không.”
Vậy tại sao cậu cả ngày trốn trong nhà?”
“tớ…tớ….” Lí do này hình như rất khó nói a!
“không phải là…..” Biểu tình Cao Huệ Huệ đột nhiên thay đổi, “cậu bị công ty cho thôi việc rồi chứ?”
“Huệ Huệ, Hiểu Linh chỉ là không đi làm, cậu không cần phải chuyện bé xé to vậy!” Triệu Khả Chân vừa gặm táo vừa đi tới.
“cậu cho rằng ai cũng như cậu à?” Cao Huệ Huện giơ chân đá Triệu Khả Chân sang một bên.
“Hiểu Linh, cậu thành thật nói cho tớ biết, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nếu như trong công ty có người ức hiếp cậu, tớ nhất định giúp cậu hả giận!” Cao Huệ Huệ thành khẩn nói.
Phùng Hiểu Linh nhìn người bạn tốt, Huệ Huệ luôn giống như một người lớn trong nhà, luôn bảo vệ cho người vừa nhát gan vừa yếu đuối như nàng.
“vậy sao, thì ra là bị ức hiếp.” Triệu Khả Chân đột nhiên buông trái táo trong tay xuống, đi đến một bên nhấn liền một dãy số.
“làm ơn, Khả Chân, hoàn toàn không phải việc như vậy.” Phùng Hiểu Linh nói.
Nhưng mà không ai nghe nàng nói, Triệu Khả Chân nói với một người bên đầu dây kia: “nè, là Tu Viêm sao? Bên anh có anh em nào trong hắc đạo không? Tôi nghĩ tôi có việc cần phiền họ giúp.”
“tìm người giúp, không bằng chúng ta tự đi trút giận cho Hiểu Linh còn nhanh hơn.” Cao Huệ Huệ xen vào nói.
“vạn nhất chúng ta đánh không lại thì sao?”
“ơ…..”
“cũng phải đề phòng vạn nhất chứ.”
Ông trời, họ càng nói càng xa rồi! Phùng Hiểu Linh chảy mồ hôi hột. Tuy tâm ý của họ khiến nàng rất cảm động, nhưng—–đây căn bản không có việc này, nàng không bị người trong công ty ức hiếp, nàng chẳng qua chỉ vì thích Hàn Âm Diệc mà phiền não thôi.
“tớ…..tớ đi đổ rác đây!” nàng mượn đại cái cớ, vội vàng túm lấy một túi rác lớn, xông ra cửa.
Đêm khuya, gió thổi bay tóc tơ, ánh trăng cao thanh lạnh treo giữa không trung, phủ một lớp sương mờ lên phố.
Phùng Hiểu Linh xách túi rác đi đến thùng rác cạnh chung cư.
Hắn nhất định rất giận, hôm đó nàng nói những lời như vậy. Nhưng nàng hy vọng mình là người đặc biệt đối với hắn, thậm chí chỉ cần chút thôi, một chút đặc biệt cũng được. Chí ít nàng hy vọng hắn mang tâm trạng yêu thích mà hôn nàng.
Bỏ túi rác trong tay vào thùng rác, Phùng Hiểu Linh quay người, đi trở lại chung cư.
Dưới ánh trăng thanh lạnh, bóng nàng bị kéo dài ra, đơn độc, chỉ có một cái bóng. Thật kì lạ, là bởi vì trời quá khuya chăng? Ngay cả cái bóng cũng mang vẻ tịch mịch (cô đơn).
Đột nhiên, một cái bóng khác lồng lên bóng của nàng, một đôi giày đen xuất hiện trong phạm vi ánh nhìn của nàng.
Phùng Hiểu Linh bất giác ngẩn đầu, dưới bầu trời cao, hắn cứ đứng như vậy, sống lưng thẳng đứng, mâu đen thâm trầm áp chế dục vọng, khóe môi mang theo nụ cười khiến tim người khác run. (PP: có thể là vì……sợ)
Là—–Hàn Âm Diệc sao? Là hắn, nhưng…..lại không giống như hắn mà nàng quen biết.
“muốn trốn sao?” tiếng nói thanh lạnh, kì dị hòa với ưu nhã và yêu mị, khiến lỗ chân lông toàn thân nàng cứ như bị ngấm phải nước đá.
Hắn từng bước từng bước một đi đến trước mặt nàng, còn nàng lại cứ như bị đóng đinh tại chỗ, quên cả nói, quên cả chớp mắt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng quên.
Rõ ràng nàng không muốn gặp hắn, rõ ràng mấy hôm này nàng không đến công ty, là vì muốn trốn tránh hắn, nhưng nay, hai mắt cơ hồ tham lam muốn nhìn hắn.
“rất tiếc, cho dù em có muốn trốn, cũng không còn kịp nữa rồi.” cánh tay thon dài của Hàn Âm Diệc dang ra, từ từ chạm vào chiếc cổ thon mảnh của Phùng Hiểu Linh, ép buộc nàng đối nhìn thẳng vào hắn.
“thật…..thật trùng hợp, có thể gặp được anh…..ở đây.” Nàng cố gắng gặng ra vài chữ.
“trùng hợp?” hắn cơ hồ cười lạnh lùng một tiếng, “em cảm thấy đây là sự trùng hợp?”
Nàng nuốt nước bọt, được rồi, lúc này cho dù nàng là con ngốc, cũng có thể nhìn ra hắn cố tình đến tìm nàng.
Ngón tay hắn xen vào tóc nàng, giữ chặt đầu nàng, da đầu, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ từ ngón tay hắn truyền lại, “em biết không? Trước này không có nữ nhân nào có thể khiến tôi tức giận, bởi vì dù họ có thế nào, đối với tôi, cũng chỉ là lũ ruồi không có quan hệ gì, nhưng bây giờ tôi rất giận! Phùng Hiểu Linh, em hay lắm, em thật sự có thể chọc giận tôi nhỉ!”
Hắn quả nhiên đang nổi giận! Phùng Hiểu Linh len lén nhìn người trước mắt, có lẽ hôm đó nàng không nên đẩy hắn ra, chí ít, nên nói với hắn nguyên nhân thật sự.
Bởi vì nàng không mong nụ hôn của hắn cho ai cũng được!
Hắn cúi đầu, tuấn nhan áp sát bên tai, vô thức dụi vào tóc nàng, “nói cho tôi biết, nếu như tôi hy vọng em hoàn toàn trở thành của tôi, thì nên làm sao?” giọng điệu đặc biết trầm thấp mang theo sự u buồn nói không ra lời, khiến cho toàn thân nàng run lên.
“tôi….tôi nghe không hiểu lời của anh.” Hắn như vậy, là người mà nàng không hề quen biết!
“nghe không hiểu sao?” hắn cười thầm, “có lẽ dùng hành động, sẽ khiến em dễ hiểu hơn nhỉ!”
Một khắc sau, hơi thở nóng bỏng đã chiếm lĩnh tất cả các giác quan của nàng, hắn tức giận áp lên môi nàng, cứ như lữ hành đói khát trong sa mạc tìm được nguồn nước, bán mạng hôn nàng.
Đói khát và cuồng dã, muốn biến tất cả của nàng thành của mình!
Phùng Hiểu Linh cố hết sức vùng vẫy, cái đầu nhỏ cố gắng lui ra sau, nhưng không thể thoát khỏi nụ hôn nồng nhiệt mà bá đạo. Bàn tay nhỏ nắm thành nắm đấm, nàng không ngừng đánh vào ngực hắn, muốn ngăn cản sự điên cuồng của hắn.
Sự vùng vẫy của nàng lại chỉ kích thích hành động của hắn. Trời sinh phái nam có ưu thế về thể chất, hắn một tay dễ dàng khống chế hai tay nàng ra sau lưng, khiến ngực nàng càng thêm áp sát vào người hắn.
Lưỡi hắn cơ hồ cuồng quét, mâu đen như ngọc đang rực lửa.
Không! Nàng không muốn nụ hôn như vậy, quá mãnh liệt, phảng phất khiến toàn bộ tinh thần nàng căng thẳng!
Nàng cố hết sức cựa quậy, nhưng lại đổi lại âm thanh thâm ngâm quỷ dị.
“tôi muốn em!” hắn áp vào đôi môi mềm mại của nàng, thở nặng nhọc nói.
Nàng hoảng loạn lắc đầu, nàng không hiểu, sao lại trở thành như vậy?
Sắc mặt hắn thay đổi, âm thanh cơ hồ có chút bi ai: “vẫn là cự tuyệt tôi à? Nhưng mà dù em có hận tôi, cũng không ích gì. Chỉ muốn có được em, tôi không có cách nào khống chế dục vọng trong lòng. Nếu như em không muốn như vậy, thì hãy dùng tất cả sức lực của em lại đánh tôi, chặt đi hai tay tôi, làm cho tôi không có cách chạm vào em, chặt đi hai chân tôi, làm cho tôi không có cách nào đến gần em, hay là cắt đi mắt tai mũi miệng của tôi, chỉ có như vậy, em mới có thể an toàn.”
Phùng Hiểu Linh mở to mắt nhìn Hàn Âm Diệc. Hắn…..hắn đang nói gì vậy? Những lời này không giống như những lời của người bình thường, nhưng hắn lại nói như là điều hiển nhiên.
“sao? Em muốn đánh gục tôi à?” mũi hắn chạm vào mũi nàng, hơi thở nóng rất đến dọa người.
“đừng…..đừng như vậy, buông tôi ra, buông tôi ra!” nàng cử động người.
“cho dù em có nói bao nhiêu lần đi nữa, tôi cũng không làm được.” Hắn cúi đầu, chạm vào gò má, tai, cổ nàng.
“a….” nàng tức quá hóa loạn.
Cơ thể hắn áp sát người nàng, áp sát quá, nàng cơ hồ sắp ngất trong hơi thở nam tính này.
Đột nhiên, ánh mắt nàng thoáng qua tia tia kinh hoang, cả người phút chốc căng thẳng.
Vật nam tính nóng rát đang cách chiếc quần jean chạm vào nàng, cho dù nàng chưa từng trải nhưng nền giáo dục hiện đại, nàng hiểu đây là việc gì.
“đừng!” nàng bối rối vùng vẫy.
“Linh, hãy trở thành của tôi.” Hơi thở hắn nóng bỏng. Muốn nàng xoa dịu đi dục hỏa trong mình, muốn nàng xoa dịu đi sự nóng nảy trong mình, chỉ có nàng, mới có thể làm những việc này, chỉ có nàng.
Mâu đen ngày càng thâm trầm, thâm trầm đến mức nàng không nghĩ nhiều, chỉ sợ hãi cắn vào cánh tay hắn.
Muốn hắn bỏ nàng ra, muốn hắn trở lại là Hàn Âm Diệc mà nàng quen biết.
Mùi máu tanh, tràn ngập trong miệng nàng, không cần nhìn, nàng cũng biết nàng cắn rất mạnh.
“nếu như em thích thì có thể cắn mạnh hơn nữa.” Tiếng nói của hắn từ tốn truyền lại, nhưng cánh tay ôm chặt người nàng vẫn không có chút nới lỏng, “nhưng mà, dù em có cắn đứt cánh tay tôi, tôi cũng sẽ không buông em ra.”
Không buông ra? Tại sao, không lẽ hắn không sợ đau sao? Phùng Hiểu Linh ngẩn người buông cánh tay hắn ra. Vết thương của hắn khiến nàng có cảm giác đau nhói. Nàng không muốn hắn bị thương!
“như vậy được rồi sao?” dưới ánh trăng, hắn nhìn dấu răng đầy máu trên tay, cúi thấp người, liếm máu vết thương, nhưng ánh mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt này, cứ như một lời tuyên thệ thầm lặng, ánh trăng bạc trải trên người hắn, càng làm tăng thêm vẻ quỷ dị nói không nên lời.
Một giây sau, môi của hắn đã áp lên môi nàng, môi và lưỡi mang theo vị máu cuồng quét trong miệng nàng, làm cho mùi máu tanh càng thêm nồng. Tay hắn luồn vào trong áo nàng, tham lam chạm vào da nàng.
Cơ thể nàng dâng lên từng cơn tê mê, hô hấp ngày càng gấp rút. Cảm giác kì dị cứ như triều cường tràn đến, cơ thể bất giác run lên, tai cũng ù ù vang.
Nóng quá, cơ thể nóng quá. Nàng rất sợ, cảm giác sợ hãi này, nàng chưa từng quen biết.
“em là của tôi, là của tôi! Chỉ có thể là của tôi!” hắn không ngừng thì thầm.
“đừng….ở đây là ngoài đường.” Nàng nói, tiếng nói mang theo tiếng thút thít.
“chỉ cần có được em, ở đâu cũng được, chỉ cần có thể khiến em hoàn toàn thuộc về tôi!” hắn hôn nàng, lo lắng, bất an, không yên, cứ như một người bị chìm trong nước cố hết sức giữ chặt khúc gỗ nổi, dù cho sẽ cùng khúc gỗ ấy rơi vào vực sâu không thấy ánh mặt trời cũng không buông tay. “rất chán ghét nụ hôn của tôi phải không, nhưng mà dù có chán ghét, cũng không có ích gì.” Hắn là một nam nhân điên cuồng, chỉ cần có được tình yêu nàng mà điên cuồng.
Ngữ khí của hắn, nụ hôn của hắn, tự dưng khiến lòng nàng khẽ rung động. Rõ ràng người sắp bị cường bạo là nàng, rõ ràng người trong tình cảnh yếu thế là nàng, nhưng tại sao giọng nói của hắn nghe cứ như sắp khóc?
“tôi…..không chán ghét…..”nàng rất muốn xoa dịu đi sự bi ai trong giọng nói của hắn, “tôi chỉ không thích nhìn thấy… nhìn thấy anh hôn Đông tiểu thư, không thích anh nói, không có tình cảm cũng có thể hôn.” Nước mắt, bất tri bất giác chảy ra. Thì ra, điều thật sự nàng để tâm lúc này không phải là hành động thô bạo của hắn, mà là nàng không phải là người đặc biệt đối với hắn.
Giọt nước mắt long lanh, đôi mắt mang hơi sương mờ khiến hắn dừng lại động tác, “em không thích tôi hôn người khác?”
“không…không thích.” Nàng thành thật gật đầu.
“tại sao?”
“tại vì…..tôi thích anh.” Cho nên mới cảm thấy khó chịu, cho nên mới khóc.
Kì lạ thay, chỉ vỏn vẹn câu nói ngắn của nàng, cư nhiên khiến sự lo lắng, bất an và nghi hoặc đều tiêu tan, Hàn Âm Diệc sửng sờ nhìn người nhân nhi đang khóc.
Thì ra nàng thích hắn, thì ra trong lòng nàng có hắn.
“tôi biết, nếu như tôi nói….nói là thích anh, có lẽ sẽ trở thành mối phiền của anh, anh có thể quên đi những gì khi nãy….tôi nói….”
“tôi sẽ không quên, cũng không cho phép em quên.” Hắn ôm lấy nàng, ôm thật chặt, “làm sao tôi có thể quên được những lời khiến tôi vui chứ!”
“anh vui sao?”
“ừ, rất vui!” so với khát vọng của dục vọng, cảm giác mãn nguyện trong lòng hắn khiến hắn càng thêm thỏa mãn, “Linh, tôi từng nói qua, cho dù là nước mắt của em, cũng là thuộc về tôi.”
Cúi đầu, hắn hút lấy nước mắt trên mặt nàng. Tất cả mọi thứ của nàng, đều là của hắn, bao gồm cả nước mắt, cũng khiến hắn cảm thấy ngọt lịm.