Khi Cao Gia Kỳ chạy
tới chợ đêm, thì trời đã mưa lất phất, sau khi mua xong, trời mưa càng
lớn, Cao Gia Kỳ ba chân bốn cẳng chạy về nhà, không bất ngờ khi thấy
thấp thoáng bóng dáng quen thuộc đứng dưới lầu nhà cậu.
Lục Minh Tuyết ngồi ở chỗ hoàn toàn không có che chắn, mưa vẫn rơi, toàn thân trên dưới của cô đã ướt sũng.
Cao Gia Kỳ không tự chủ thở dài, nói: “Chị Minh Tuyết, chị cần gì phải làm như vậy?”
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô, làm người ta thương yêu đến tột cùng, cô cố ý muốn dầm mưa cho cậu thấy sao?
“Gia Kỳ, cậu không cần chán ghét tôi có được hay không?” Lục Minh Tuyết đã
đứng ở đây một lúc lâu rồi, vừa có hàng xóm gần đây đi qua, tốt bụng nói muốn cho cô mượn một cái dù nhưng cô lại lắc đầu từ chối nói:“Tôi bị
Tố Trinh chán ghét đã quá khó chịu, mọi người cũng muốn chán ghét tôi
nữa hay sao, tôi. . . . ..”
“Lên lầu trước rồi nói.” Cao Gia Kỳ vươn tay, nắm tay cô kéo lên lầu.
Cả người Lục Minh Tuyết lạnh buốt, bởi vì bị mắc mưa hay là bởi vì liên quan đến tình cảm trong lòng.
“Gia Kỳ, tôiđã đồng ý kết giao với cậu rồi mà! Cho nên, cậu không được tức giận, được không?”
“Chị Minh Tuyết, chịcố ý làm tôi tức chết phải không?” Cô nói như vậy, cảm giác giống như cậu ép buộc cô nhất định phải kết giao với cậu, khi tiếp xúc với bàn tay nhỏ bé lạnh buốt, cậu vừa đau lòng vừa giận nói lớn:
”Ai bảo chị đứng ở đó dầm mưa hả?”
“Cậu không cần tức giận. . . . . .” Lục Minh Tuyết bị tiếng gầm nhẹ của cậu dọa sợ nên lui về sau 2, 3 bước.
“Đi, lên lầu!”
Đột nhiênxảy ra một trận mưa lớn, cả người Cao Gia Kỳ cũng ướt hết.Sớm
biết như vậy thì sáng sớm hôm nay đã nghe lời Gia Xương nói, trước khi
ra ngoài cậu nên cầm theo cây dù.
Cậu nắm tay Lục Minh Tuyết,cô nhắm mắt đi theo phía sau cậu lên nhà.
Bầu không khí giữa bọn họ không giống như trước kia, trước kia cô luôn vừa
nói vừa cườitán gẫu với Gia Kỳrất dễ dàng, nhưng kể từ sau khi biết
cậu có tình cảm với cô, cô có cảm giác giống như có chỗ nào đó là lạ.
Đầu tiên Cao Gia Kỳ cầm hai cái khăn lông ra ngoài, một cái đưa cho cô, một cái là phủ lên trên đầu cậu, cậu lau quoa loamấy cái.
“Tôi đi lấy quần áo của chị hai cho chị thay, chị tới phòng tắm trước đi, cởi hết quần áoướt ra?”
“Không sao đâu! Tôi lau một chút là được rồi, cậu không nên lấy đồ của Tố
Trinh, tránh cho cô ấy sau khi phát hiện lại tức giận.”
“Chị của
tôimới khôngnhàm chán tức giận như vậy.” Cao Gia Kỳ tự mình đi vào
phòng của chị hai, cầm một cái T shirt và quần soóc đira, sau đó đẩy
mạnh Lục Minh Tuyết vào phòng tắm: “ Nhiệt độ cơ thể của chị rất thấp,
nhanh đi tắm nước nóng ấm áp thân thể, ngộ nhỡ bị cảm lạnh thì nguy đó.”
Lục Minh Tuyết không từ chối nữa, vào trong phòng tắm cởi quần áo ướt sũng
ra. Sau khi tắm nước nóng, rốt cuộc cô cũng không còn lạnh run nữa.
Nhân lúc Lục Minh Tuyết đi tắm, Cao Gia Kỳ về phòng mình thay quần áo ướt sũng, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối.
Đầu tháng sau, Cao Gia Xương muốn tham gia hội chợ, sau khi tan học, hầu
như là ở lại trường học luyện điền kinh, Cao Gia Thành ở lại trường tự
học, nhưng hai người đó vẫn sẽ về nhà ăn cơm tối.
Rửa rau xanh
trước, chờ hai em trai trở về, lát nữa xào lại cho nóng là được, bây giờ phải chuẩn bị, chỉ có canh, cậu mới mua xương heo chợ đêm, gần đây Gia
Xương tăng cường luyện tập, mất rất nhiều thể lực, phải bồi bổ cho Gia
Xương thêm mới được.
Vừa mới rửa sạch xương heo, nghe tiếng cửa
phòng tắm mở ra, Cao Gia Kỳ lấy một nồi lớn bỏ xương heo vào, bật lửa
nhỏ để hầm, rồi xoay người đi ra khỏi bếp, đi ra ngoài xem xét tình
trạng của Lục Minh Tuyết.
“Gia Kỳ, tôi tắm xong rồi.” Lục Minh
Tuyết ngồi ở trong phòng khách, cả thân thể vùi vào một chỗ, cảm giác
dáng vẻ có chút khó chịu.
“Chị. . . . . .” Cao Gia Kỳ vừa nhìn
thấy cô thì ngẩn ngơ. Chị mặc T shirt khôngvừa người, bởi vì ngực của
cô lớn, hơn nữa, cô không có mặc áo lót! “Tại sao chị. . . . . .”
Ý thức được tầm mắt của cậu dừng ở chỗ nào, đôi tay Lục Minh Tuyếtvội che trước ngực, gương mặt mắc cở đỏ bừng.
Cao Gia Kỳ không tự nhiên ho một tiếng, ánh mắt vội vàng từ trước ngực cô dời đi.
Nhà bọn họ không có máy sấy quần áo, cho dù lấy áo lót của chị hai cho cô mượn, cô cũng mặc không vừa đi?
“Quần áo của chị đâu? Tôi đem đến tiệm giặt ở đầu hẻm dưới lầu để sấy khô.”
Bộ dạng nàycủa cô không thể đi ra ngoài gặp người được, phương pháp duy nhất, chính là đem quần áo hong khô là nhanh nhất.
“Đây!” Lục Minh Tuyết đứng lên, đỏ mặt chạy vào phòng tắm,xếp gọn quần áo ướt sũng ra đưa cho cậu.
“Làm phiền cậu rồi.” Cô đặc biệt lấy áo lót giấu ở bên trong áo, hi vọng cậu không phải hong khô quần áo cho cô, cô nhớ đầu hẻm dưới nhà của cậu có
tiệm giặt quần áo cũng không phải tự mình tự giặt.
Làm sao mà biết Cao Gia Kỳ lại lấy quần áo cô đã xếp gọn lộn ra.
“Chỉ có những thứ này thôi hả?” Cao Gia Kỳ lục lọi quần áo đã được xếp gọn,
bên trong chỉ có áo, quần và áo lót:“Quần lót không phải ướt hết rồi
chứ? Hay là chị mặc quần lót ướt hả?”
“Cao Gia Kỳ!” Cả khuôn mặt Lục Minh Tuyết đều đỏ ửng: “Cậu không cần nhìn lén đồ lót của người ta chứ!”
Hơn nữa, cậu lại hỏi cô chuyện quần lót, muốn cô trả lời như thế nào?
Bình thường việc giặt quần áo ở nhà họ Cao, đều là Cao Tố Trinh làm, nhưng
Cao Gia Kỳ thường xuyên giúp chị hai, cho nên cậu cũng không cảm thấy
sắp xếp những thứ như đồ lót là chuyệnxấu hổ gì, vậy mà thấy dáng vẻ
đỏ mặt của cô, cậu cũng lúng tung đỏ mặt.
“Tôi không phải cố ý nhìn lén mà! Chị. . . . . . Mặc quần lót ướt như thế không có chuyện gì sao?”
“Không có! Cũng không thể không mặc chứ?” Không mặc áo lót, cô còn có thể chịu được, nhưng mà không mặc quần lót, lại thật sựkhông có biện pháp:
”Cậu đi nhanh lên đi! Tôi lấy máy sấy thổi một chút là khô thôi.”
“Được.” Cao Gia Kỳ cầm cái túi, lấy quần áo của cô bỏ vào, sau đó dặn cô chú ý cái nồi lớn trong bếp đi ra cửa.
Lục Minh Tuyết xấu hổ theo tới cửa, lần nữa dặn dò cậu: “Gia Kỳ, cậu không được nhìn lén nữa đâu đó!”
Cô chưa bao giờ xấu hổ như vậy, không biết làm cho mặt hết đỏ như thế nào?
“Biết rồi!” Cao Gia Kỳ đi như chạy trốn xuống lầu.
Trong nhà chỉ có một mình Lục Minh Tuyết, bộ dáng quần áo xốc xếch, Cao Gia
Kỳ vội vàng giao túi quần áo giao cho nhân viên tiệm giặt, ghi lại số
điện thoại để liên lạc vội vã chạy về nhà.
Lục Minh Tuyết sửa lại tóc gọn gàng, khôngphiền lòng vấn đề quần lót nữa, vùi mình trên ghế
sa lon trong phòng khách, xem tin tức buổi chiều trước chương trình phim thiếu nhi.
Sau khi Cao Gia Kỳ vào nhà, ngồi một bên trên ghế sa
lon, tầm mắt không dám nhìn trên người cô, hỏi:“Đói bụng không? Có
muốn ăn chút gì hay không?”
Lục Minh Tuyết liếc đồng hồ trên tường một cái, hỏi: “ Tối nay em trai của cậu về có khuya không?”
Trước kia cô luôn ngại hai em trai của cậu về nhà sớm, nhưng mà hôm nay cô lại hy vọng bọn họ về sớm một chút.
Nói tình hình của Cao Gia Xương, Cao Gia Thànhcho cô nghe, rồi Cao Gia Kỳ đi vào bếp làm cơm chiên đơn giản, hai người bọn họ ăn trước.
Lục Minh Tuyết vẫn ngồi ở đó, cả người cô vẫn vùi trên ghế salon trong
phòng khách, cho đến khi quần áo của cô được hong khô, Cao Gia Kỳ đicho
cô mới thôi.
Trong khoảng thời gian này, Cao Gia Kỳ cũng không
có chủ động mở miệng nói chuyện, tất cả đều là Lục Minh Tuyếtmở ra chủ đề trước, cậu mới nói theo, thay xong quần áo, Lục Minh Tuyết nổi giận.
“Gia Kỳ, rốt cuộc cậu giận tôi cho tới lúc nào hả?”
Rõ ràng cho cô thời gian suy nghĩ, cô đã tránh xa cậu, đợi cậu hết giận rồi mới đi tìm cậu.
“Tôi hết giận rồi.” Khi bỏ cô lại một mình để đi chợ, thì Cao Gia Kỳ cũng đã hết giận, nam tử hán đại trượng phu, nào có giận dai như thế chứ?
“Cậu gạt người, nếu như không có tức giận, tại sao cậu không nói chuyện với tôi chứ?”
“Tôi vốn là người ít nói.”
“Vậy tại sao trước kia cậu lại nói rất nhiều chuyện với tôi hả?”
“Tôi có sao?” Cao Gia Kỳ kéo kéo khóe môi, cười nói: “Chị Minh Tuyết, ý chị
là nói chuyện có liên quan với chị hai của tôi sao? Chuyện đó muốn bao
nhiêu thì có bấy nhiêu, nhưng bây giờ tôi không muốn nói những chuyện đó với chị.”
Lục Minh Tuyết bị cậu trực tiếp từ chối,giận đến thiếu chút nữa phát điên: “Được, vậy chúng ta nói chuyện khác đi!”
Cô cũng không có từ chối nói chuyện với cậu về chuyện liên quan đến Tố Trinh mà?
Cao Gia Kỳ suy nghĩ một chút, hỏi : “Chị Minh Tuyết, rốt cuộc chị thích dáng vẻ nam sinh như thế nào?”
“Không ngây thơ.” Lục Minh Tuyết lớn tiếng:“Không tức giận!”
Người ngây thơ lại thích tức giận, đó không phải là giống tính cách của cô
sao? Bộ dáng hai người ầm ĩ như vậy sẽ không dứt, cho nên ngây thơ lại
thích tức giận người tuyệt đối không được.
“Ha ha...! Vậy tôi
không giữ quy tắc thôi!” Cao Gia Kỳ vỗ ngực nhìn cô bảo đảm nói: “ Chị
Minh Tuyết, tính cách của tôi coi như rất trầm ổn, hơn nữa, tôi thật sự
biết chăm sóc người nhé!”
“Nhưng cậu rất thích tức giận!”
“Tôi không có?” Cao Gia Kỳ phản bác: “Chị Minh Tuyết, tôi yêu chị thích như vậy, làm sao tôi có thể tức giận với chị?”
“Cậu còn dám nói, cậu mới vừa bỏ một mình tôi trên đườngphố, nổi giận đùng đùng bỏ đi đó thôi!”
“Thật xin lỗi, tôi đã giải thích với chị rồi!” Sau khi cô thay xong quần áo,
cuối cùng Cao Gia Kỳ cũng dám nhìn cô trò chuyện:“Chị Minh Tuyết, hôm
nay chị mặc đồ rất đẹp, nhưng tôi cảm thấy tối ngày hôm qua chị mặc quần áo ở nhà bộ dạng cũng rất đáng yêu!”
Mỹ nữ trang phục gọn gàng
xinh đẹp tất nhiên sẽ làm người ta cảnh đẹp ý vui, nhưng cậu làm người
ta hay là muốn thay đổi cuộc sống, xem ra mới bình thường.
“Có thật không? Không ngờ cậu vậy mà lừa tôi?”
Lục Minh Tuyết cảm thấy hình như Cao Gia Kỳ có tiến bộ, thời gian trước chỉ là thấy khuôn mặt tươi cười của cô, cậu sẽ ngây ngốc, nhưng bây giờ một câu lại một câu lời ngon tiếng ngọt, nghe được đầu cô đều muốn hôn mê.
Tối ngày hôm qua cô không có trang điểm lại mặc đồ mặc ở nhà, thực sự chỉ
có người thân mới thấy, hại cô bây giờ vừa nghĩ tới đã cảm thấy xấu hổ,
hơn nữa mới vừa rồi dáng vẻ cô không mặc áo lót cũng bị Gia Kỳ nhìn
thấy, mặc dù nói đó là bất đắc dĩ, nhưng cảm giác giống như cô đã bị Gia Kỳ xem sạch bách như vậy.
Nhìn bề ngoài cô rất cởi mở, nhưng
trong xương vẫn có mặt bảo thủ, mặc dù không đến mức khoa trương nhưng
bị cậu nhìn thấy hết, không tới mức cần phải gả cho cậu, nhưng không thể phủ nhận là, trải qua nhiều chuyện như vậy, giữa hai người giống như
chia sẻ rất nhiều bí mật, cảm giác rất thân mật.
“Chị Minh Tuyết, chị phải tin tưởng tôi, tôi không nói dối.” Vẻ mặt Cao Gia Kỳ chân thành.
Lục Minh Tuyết mỉm cười nhìn cậu nói: “Gia Kỳ, về sau cậu giống như bây
giờ, nói chuyện với tôi là được, không được cố ý không để ý tới tôi,
biết không?”
Giữa bọn họ có thể bình thường chung đụng với nhau như trước kia, cô thật sự cảm thấy rất vui vẻ.
“Chị thật lòng muốn kết giao với tôi sao?” Dĩ nhiên Cao Gia Kỳ sẽ không bỏ
qua cho cái cơ hội tốt này, cậu muốn biết nhất chính là chuyện này: “Chị Minh Tuyết, chị cũng yêu thích tôi phải không?”
“Việc này. . .
.” Không thể dọa sợ cậu được, Lục Minh Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ một
chút, khi thấy ánh mắt thiết tha mong đợi của cậu, cô nói với cậu thế
này: “Gia Kỳ, cậu biết có rất nhiều nam sinh theo đuổi tôi đúng không?”
“Ừ!” Không thể phủ nhận, muốn làm bạn trai chị Minh Tuyết thật sựphải dọa nhiều người nha!
“Lúc trước tôivẫn coi cậu là em trai, cậu cũng có cảm giác như vậy chứ?”
Nhìn cậu gật đầu, cô tiếp tục nói: “Mặc dù chúng ta đã bắt đầu kết giao, nhưngrốt cuộc tôi có thích cậu hay không, phải chờ biểu hiện của cậu
sau này mới biết!”
“Chị muốn tôi theo đuổi chị phải không?”
“Dĩ nhiên!” Muốn giànhđược trái tim của cô, không phải là tùy tùy tiện
tiện là có thể thành công:“ Ngoài ra cậu phải giúp tôiđuổi kẻ cuồng
theo dõi đó đi, có rất nhiều việc cậu cần phải làm đó!”
“Thật không?
Nói ví dụ. . . . . .” Đột nhiên Cao Gia Kỳ tiến tới bên cạnh cô, vuốt
nhẹ đuôi tóc còn ướt của cô:“Giống nhưgiúp chị sấy tóc cho khô, coi
như là biểu hiện tốt phải không?”
Chợt cậu lại tới gần hơn nữa,Lục Minh Tuyết lập tức nín thở, có chút khẩn trương nhìn cậu.
Rõ ràng là cô nói muốn cậu đối tốt với mình, không ngờ cậu lập tức bắt đầu làm, cô cũng chưa chuẩn bị tâm lý mà.
Cô ngẩng mặt lên nhìn vẻ mặt của cậu thật quá mê người rồi, cậu từ từ cúi
đầu, để cho ánh mắt đối diện với ánh mắt của cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị
Minh Tuyết, nếu chúng ta bắt đầu kết giao rồi, tôi có thể có hành động
tương đối thân mật có được không?”
“Hả? Cái gì. . . . . .” Lục
Minh Tuyết trợn tròn mắt nhìn cậu tiếp tục đến gần, mặc dù tốc độ kia
hơi chậm, nhưng là khoảng cách đang từ từ giảm bớt, cô xấu hổ đưa tay
ngăn ở giữa cô và cậu, lại không thể ngăn cản cậu đến gần được.
“Có thể không?” Cao Gia Kỳ mê muội nhìn chằm chằm cánh môi mê người của cô.
Lúc chạng vạng giờ tan học thì cô chủ động hôn lên mặt của cậu, từ khi đó bắt đầu, cậu vẫn muốn được hôn cô.
Lục Minh Tuyết căn bản không kịp trả lời có thể hay là không thể, cậu đã
nâng cằm của cô lên, nhẹ nhàng ấn môi mình lên môi của cô.
Đó chỉ là khẽ hôn, một chút cảm giác bị áp bức cũng không có, nhưng mà Lục
Minh Tuyết thở rất nhanh, gương mặt cũng bắt đầu nung đỏ.
Cao Gia Kỳ cũng không có quá phận, nhẹ nhàng hôn cô một cái rồi lui ra.
Nụ hôn này, giống như bây giờ bọn họ vừa mới bắt đầu một loại quan hệ mới, nhàn nhạt là được.