Khuôn mặt Pin bỗng tối sầm lại khi nhìn vào nhiệt kế, nó nhíu mày
rồi chồm tới nhìn, nhiệt kế chỉ vào con số 35,5 độ khiến nó giật mình! Thân nhiệt nó đang càng ngày càng hạ xuống một cách nhanh chóng!
– Sao vậy? – Key nhíu mày
Pin chẳng nói gì rồi lấy từ trong hộp một ống dung dịch dài màu đỏ
cùng 1 kim tiêm, nó ngạc nhiên nhìn Pin trông như một bác sĩ già dày
dặn kinh nghiêm, từng cử chỉ đều dứt khoát và nhanh nhẹn. Pin bơm dung dịch đỏ vào kim tiêm rồi cầm tay nó và bơm vào, dù không có cảm giác
đau ở thể xác nhưng nó có thể cảm nhận được cơ thể đang đông cứng lại!
– Đừng nói đó là … – MC ngập ngừng
– Thân nhiệt đã xuống tới 35,5, chỉ cần nhỏ hơn 35 thì sẽ tự chảy
máu đến chết và không cách nào cầm được! – Pin rút kim tiêm ra khỏi tay nó
– Không được rồi! Tình hình xấu đi rồi! – Kino nói
– Nếu như duy trì được thân nhiệt thì sẽ ổn, nhưng hôm nay đã chạm
tới 35,5 thì phải dùng đến thứ này nếu không thì hậu quả không lường
trước! – Pin nói
Cả cơ thể nó đông cứng lại, cảm giác như các mạch máu không chuyển
động nữa, tim đập nhanh hơn mức bình thường rất nhiều. Pin nhấn mạnh
vào chỗ vừa rút kim tiêm, cơ thể nó bắt đầu trở lại bình thường, Pin
cũng thả tay nó xuống. Nó bất ngờ trước hiện tượng cơ thể phản ứng lại
lúc nãy, lần đầu có cảm giác như thế!
– Không sao, rồi em sẽ quen thôi! – Pin nhìn nó
– Cái quái gì vậy? – Nó khó chịu
– 1 loại thuốc thôi, không sao cả! – Pin cười
– Em không sao chứ? – Cen lo lắng
– Không sao, không sao! – Nó nói
Nó đứng lên bước về phía Key, từng bước chân đều không vững, mọi
người đều lo lắng nhìn nó. Ngồi xuống cạnh Key, nó ngả ra phía sau dựa vào sofa và hít thở thật sâu:
– Ổn rồi chứ? – Key lo lắng
– Ổn rồi! – Nó lẩm bẩm
Nhịp thở dần trở lại trạng thái bình thường, nó ngồi thẳng dậy như mọi người, lúc này một cô tiếp viên bước vào:
– 5 phút nữa sẽ hạ cánh, xe đã được chuẩn bị và mọi người sẽ về biệt thự của họ Trang, các vị chủ tịch cũng đã tới, nhiệt độ đã xuống dưới 5 độ nên mọi người hãy mặc thêm áo ấm vào! – Cô tiếp viên nói
– Được rồi, cảm ơn! – Key nói
– Vâng! – Cô tiếp viên thân thiện
Nó suy nghĩ một lát rồi mới chợt nhớ ra rằng ba mẹ mình đã đi công
tác ==’, vậy giờ nó phải đi đâu để sống đây:v! Key quay sang nhìn nó:
– Em làm sao vậy? – Key hỏi
– Không gì không gì! – Nó giật mình
– Mọi người về phòng lấy vali đi, mặc thêm áo vào, có thể sẽ hạ nữa nên cẩn thận chút! – Key nói
Mọi người trở về phòng và sửa soạn đồ đạc, nó ngồi trong phòng ngơ ra trong khi Ngọc mặc thêm áo len và áo khoác giữ ấm!
– Mày là đứa cần mặc nhiều áo nhất đó! Mặc vào đi! – Ngọc đưa cho nó áo len
– Aisss! Sao ba mẹ tao lại đi công tác chứ! – Nó khó chịu
– Chậc! Công việc mà biết làm sao được! – Ngọc nói
Thở dài rồi mặc áo Ngọc đưa, nó lại mặc thêm cả áo khoác giữ ấm bên
ngoài, đeo bao tay, đội cả nón len ==’! Đống quần áo trên người khiến nó như con gấu Bắc Cực biết nói:))!
– CHUẨN BỊ HẠ CÁNH, YÊU CẦU MỌI NGƯỜI HÃY TÌM MỘT CHỖ VÀ NGỒI CHẮC
CHẮN, VÌ ĐƯỜNG TRƠN NÊN SẼ HƠI SỐC, MONG MỌI NGƯỜI HÃY GIỮ AN TOÀN CHO BẢN THÂN! – Từ trên loa 1 tiếp viên nói
– Đi lại ghế! – Ngọc nói
Nó cùng Ngọc ngồi trên ghế, khi máy bay vừa hạ xuống như va chạm gì đó khiến tụi nó bị ngã sang một bên!
– ĐÃ HẠ CÁNH AN TOÀN, CHÂN THÀNH XIN LỖI VÌ CÚ SỐC LÚC NÃY, MỌI NGƯỜI HÃY ĐEM ĐỒ VÀ RA CỬA! XIN CẢM ƠN
– Lần nào về cũng vậy hết! – Ngọc đứng lên
Tụi nó kéo vali ra cửa chạm mặt mọi người đã đứng trước ở đó, cửa
vừa mở thì một làn gió ùa vào và mang theo không khí lạnh giá của mùa
đông. Nó cảm thấy lạnh run cả người khi bước ra khỏi máy bay, xung
quanh mọi thứ đã bị bao phủ bởi lớp tuyết dày, đường thì trơn trượt bởi băng. Mọi người đều thở ra khói vì cái lạnh khắc nghiệt ở nước Anh! 1 chiếc Limo màu đen đã đợi sẵn ở phía dưới, mọi người lần lượt bước vào và mó là đứa cuối cùng. Chiếc xe bắt đầu di chuyển, bên ngoài cửa sổ, các ngôi nhà đều bị phủ bởi tuyết nhìn rất mắc cười:))! Khoảng nửa
tiếng sau, chiếc xe dừng trước 1 cánh cổng lớn!
– Tới rồi! – Pin nói
– Hình như họ không biết mình về lúc nào! – MC cười ranh ma
– Vậy giống lần trước nhá! – Key nói
– Okay! – Cả đám đồng thanh trừ nó
Nó lơ ngơ bước xuống xe theo mọi người, Key đẩy cổng nhẹ nhàng bước
vào, Ngọc bỗng kéo nó chạy sang phía bên trái khiến nó bất ngờ. Mọi
người bỗng tản ra và nhanh chóng biến mất ==’!
– Đi đâu vậy? – Nó nói
– Ở đây, đúng rồi! – Ngọc dừng lại
2 đứa nó đứng trước 1 vách tường lớn của căn biệt thự, Ngọc lấy ở ngăn ngoài vali ra 2 cây súng bắn điện và đưa cho nó:
– Cầm lấy, một lát nữa mà vào đó lạc mất tao thì gặp ai đuổi theo mày cứ bắn! – Ngọc nói
– Mày đang khuyên tao giết người à? – Nó nhíu mày
– Aisss! Này là súng bắn điện do nhà Key sản xuất mà, không chết
đâu. Loại này đặc biệt và chỉ làm cho tổ chức chứ không bán! – Ngọc
cười
– Mày biết tao không bắn được mà? – Nó nói
– Giết hoặc Bị Giết! Luật đó bấy bê! Không sao đâu đi nào! – Ngọc nói
– Còn vali? – nó nói
– Không sao, để đó đi có người đem vào! – Ngọc nói
Ngọc quay sang bức tường rồi đẩy vào, bức tường lập tức di chuyển,
bước vào trong, nó đành thở dài rồi nhét 1 cây súng vào túi áo, 1 cây
cầm trên tay! Tụi nó đi vào bên trong căn nhà:
– Mà tại sao phải làm thế này? – Nó thắc mắc
– Nếu mày đi thẳng vào thì sẽ bị đập cho 1 trận! Nếu đi vào phòng khách thì mày thoát rồi! – Ngọc phấn khởi
– Đập thì chịu thôi! Sao cứ làm chuyện tào lao thế này! – Nó nhăn mặt
– Không thử sao biết, đúng không? Cố lên! Giờ phải chia nhau ra
thôi, tìm được cầu thang hoặc thang máy thì thoát! – Ngọc nói
Vừa nói xong thì nhanh chóng chạy mất để lại một mình nó ở không gian rộng lớn này ==’! Đôi lúc tự hỏi có phải những người này bị điên kh
>
– Tiểu thư, đứng lại! – 1 tên nói
Nó chẳng nói gì, nhanh nhạy dừng lại rồi bắn! Cứ như phim hành động, bách phát bách trúng và những tên đó bị nó bắn đã bị tê tiệt tạm thời:))! Nhanh chóng chạy đi kiếm phòng khách như Ngọc nói, trên đường
chạy thì gặp thêm vài tên nữa khiến nó phát mệt ==! May là trong lớp nó luôn chú ý bài giảng và thực hành tốt nên vận dụng dễ dàng! Nó bắt đầu đi chậm lại, đi vào một không gian sáng rực bởi đèn chùm trên trần nhà! Căn biệt thự này rộng thật, cái phòng khách nằm ở đâu mà không thấy! Cây súng trên tay đã hết đạn, nó phũ phàng quăng thẳng xuống sàn:))! Thảnh thơi tay không đi kiếm phòng khách:v! Đi lòng vòng một chút,
nó phát hiện một cánh cửa bằng gỗ lớn, trông cổ kính và được điêu khắc
rất đẹp. Mở cửa bước vào và cảnh tượng hãi hùng ở ngay trước mắt nó!
Những người lúc nãy nó nhìn thấy đang quỳ dưới sàn, 4 ĐMV cùng TA thì
ngồi trên ghế cười nhìn những người quỳ! Có vài người ở độ tuổi trung
niên nam lẫn nữ đang vui vẻ uống trà và trò chuyện, nó bước vào thu hút sự chú ý của mọi người!
Một người con gái với thân hình nhỏ nhắn, mái tóc bạch kim nổi bật, đôi mắt tím u buồn ma mị, làn da trắng gần như trong suốt, từng bước chân đều dịu dàng và toát ra sự quyền lực! Ken quay sang cười với nó:
– Nhóc con tới rồi! Giỏi lắm! – Ken nói
– Đây là phòng khách? – Nó nhíu mày
– Đúng rồi! – Ken cười
Nó bước lại đứng kế bên TA đang ngồi, nó nhìn sang những người già
kia, ở họ toát ra sự lạnh lùng, sang trọng và quyền lực. Một người
phụ nữ ngước lên nhìn nó, nở nụ cười hiền hậu:
Những người đó đều quay sang nhìn nó, lúc này nó mới nhận ra họ đều là ba mẹ của Anh và mọi người!
– Con đúng quả là búp bê sống! Rất đẹp và hoàn hảo! – Một người đàn ông nói
– Dạ không phải đâu! – Nó cuối đầu
– Không cần lễ phép đến thế đâu, ta tự giới thiệu, ta là ba của Tuấn Anh! Cháu cứ gọi là ông Võ được rồi! – Ba TA nói
– Ta là mẹ của TA! Gọi là bà Võ được rồi!
Từng người một giới thiệu, nó quan sát và phát hiện ra, ba mẹ và
con cái của họ đều có màu tóc và màu mắt giống nhau! Nhưng không giống
tính cách chút nào ==! Nó lúc này mới để ý đến 1 người đàn ông vẫn bình tĩnh uống trà, ông ta đặt ly trà xuống ngước lên nhìn nó, người này
có đôi mắt xám khói y chang Yun!
– Ta là ba của Yun! Gọi là ông Trang được rồi! – Ba Yun nói
– À vâng! – Nó nói
– Ông đang làm con bé sợ đó! – Mẹ TA nói
– Cháu thông cảm, tính cách cha con họ như thế đấy! – Ba Key cười
– Dạ không sao không sao! – Nó lắc đầu
– Thành thật xin lỗi con, do có việc nên ba mẹ con, Ngọc, Kino, Pin và MC đều đã đi công tác cho chúng ta! – Ba Cen cười
– À vâng! – Nó cười buồn
Lúc này bỗng cánh cửa bị đạp mạnh vào, mọi người đều chú ý sang
hướng đó, một người con trai với khuôn mặt baby đang đứng trước cửa và
trên tay là khẩu súng điện! Tên đó tiến tới rồi ngắm vào nó:
– Bỏ xuống đi Bi! – Ken nói
Nó nhíu mày nhìn tên được gọi là Bi, có ai mà mới gặp nhau đã chỉa súng vào mặt người ta không ==! Tên đó nhìn sang Ken:
– Con nhóc này cứ đu đeo theo Anh 2! Anh 2 là của tôi! Cô biết chưa? – Bi hét lên
– Đấy, ai đụng tới anh 2 nó là bắt đầu rồi đó! – Ba Ken cười
– Chứ gì nữa! – Mọi người đồng thanh
Thì ra tên này là em của Ken ==, nó nhếch mép và hất mặt lên tỏ vẻ
thách thức đối phương. Bi nhìn có vẻ lớn tuổi hơn nó và cũng cao hơn,
nó đưa tay bỏ vào túi áo!
– Thôi nào, Bi ngồi xuống đi! – Ba Key cười
– Đừng con nít như thế! – Mẹ TA nói
– Tại con nhóc này mà Anh 2 không về ăn Giáng Sinh với con! – Bi tức giận
Nó nhíu mày, tên này làm nó tức điên lên ==! Tay nắm chặt cây súng
trong túi, nhanh như gió nhờ thân hình nhỏ nhắn và những bài tập huấn
luyện khắc nghiệt của MC, nó như biến mất rồi xuất hiện kế bên Bin và
bắn vào chân Bi một phát!
– * Đoàng * * Đoàng *
Cả 2 tiếng súng diễn ra cùng một lúc, ngã khuỵu xuống …..