Sáng ngày hôm sau, tôi bắt xe đến biệt thự lưng chừng núi.
Đã lựa chọn thì dù có buồn cũng vô ích, thà rằng làm tốt việc trước mắt.
Tôi biết rõ cơ hội này không dễ dàng đến với tôi, nếu không có sự giới
thiệu của Giáo sư Lưu và George Trần, công việc tuyệt vời này căn bản
không đến lượt tôi. Bản thân tôi cũng hy sinh không ít vì nó, càng cần
trân trọng hơn mới đúng. Do đó, tối qua tôi đã đọc kỹ kịch bản từ đầu
đến cuối hai lần, đưa ra nhiều ý kiến sửa đổi chi tiết ở nhiều chỗ, ghi
rõ cả lý do sang bên cạnh, đến tận 3h sáng mới lên giường ngủ.
Biên kịch Ngô vừa đến, tôi liền lật phần sẽ quay ngày hôm nay ra hỏi ý kiến anh.
Đồng thời đưa ra một số góp ý. Sau đó tôi lại chủ động pha cà phê cho
George, khích lệ cậu: “Hôm nay cậu phải diễn không ít, cần duy trì tinh
lực dồi dào mới được. Bắt đầu từ giờ coi mình là trợ lý riêng của cậu,
có yêu cầu gì mau nói ra!”
“Mình yêu cầu một cái ôm.” Ánh mắt cậu ta ánh lên.
Tôi hào phóng cho cậu ta một cái ôm, nói: “Đây là cái ôm khích lệ, quay
xong còn ôm thưởng! Quay thật tốt, tiền đồ của mình tùy thuộc vào cậu!”
Nhân viên làm việc bên cạnh đều cười.
Nói là cố vấn văn học, vì tôi luôn muốn học được nhiều thứ từ việc đó, nên
luôn cố gắng, ở đâu thiếu người tôi sẽ có mặt ở đó, việc gì không biết
sẽ hỏi. Trong lúc nghỉ pha cho mỗi người một cốc cà phê, George được
đằng chân lân đằng đầu bắt tôi bóp vai... Tóm lại, tôi đáp ứng mọi yêu
cầu. Hết một ngày toàn thân mệt mỏi nhưng lại thu hoạch được rất nhiều,
quen với tất cả mọi người trong đoàn phim, cũng coi như đã hòa nhập vào
đoàn đội.
Tối về phòng, đang bận gọi điện cho người nhà thì Giáo
sư Lưu đến tìm: “Ninh Khả, thầy đáp chuyến bay sáng mai quay về trường.
Đối với bộ phim này, thầy còn có vài ý kiến riêng. Hôm qua đạo diễn
Trương hỏi thầy cũng chưa nói, đều viết lên tờ giấy này, em theo đó để
kiến nghị, mọi người tự nhiên sẽ nhìn em với con mắt khác.” Nói xong đưa cho tôi tờ giấy, bên trên kín chữ.
Tôi cảm động rơi lệ, liên mồm cảm ơn thầy.
Giáo sư lại nói: “Con gái một mình ở bên ngoài, gặp chuyện tủi thân cũng
đừng để trong lòng, gọi điện cho thầy khi nào muốn, công việc gặp vấn đề gì cũng có thể gọi hỏi thầy.”
Tôi gật đầu.
Trước khi cáo
biệt, Giáo sư đặt trên bàn một tập tiền, nói thản nhiên: “Khi đến thầy
đổi ít tiền, chưa đùng hết, để lại cho em dùng!”
Tôi từ chối không nhận.
Thầy lại xị mặt: “Ngoan nào, không phải thầy tặng không em, thầy vẫn chưa
giàu đến mức đó! Chỉ là cho em mượn, có lương rồi nhớ trả lại thầy! Một
mình em ở nơi xa, trong tay không có tiền làm gì cũng không tiện, cầm
lấy đi.”
Tôi không thiếu tiền nhưng tấm lòng của thầy khiến tôi
cảm động, chỉ còn cách giữ lại. Đột nhiên nhớ ra, quay người tìm cà vạt
đã mua tặng cho thầy, sắp quà đã mua tặng người khác vào túi rồi nói:
“Đây là quà em mua cho bạn học, thầy giúp em mang về cho Hàn Văn Hinh
được không ạ!”
“Được, vậy em ngủ sớm đi, sáng mai phải chuyển đến khách sạn trên núi rồi, nhớ sắp sẵn hành lý!” Giáo sư nói xong, bước ra.
Mở máy tính lên mạng, Văn Hạo vẫn không online, Hàn Văn Hinh vẫn trên QQ
đợi tôi. Tôi nói với cô ấy mình sẽ ở lại Hồng Kông hai tháng và nói quà
của cô ấy đã nhờ thầy Lưu mang về, ngày mai đến nhận. Hàn Văn Hinh lại
lo lắng cho tương lai của tôi và Văn Hạo, cuối cùng khuyên tôi nhất định phải gọi cho Văn Hạo, nói chuyện để hiểu nhau.
Tôi lần nữa gọi cho Văn Hạo, vẫn chuông reo hồi lâu không ai nhấc máy - xem ra anh thực sự rất, rất tức tôi.
Sáng hôm sau tôi tiễn Giáo sư lên taxi. Thầy lại dặn dò tôi, nói dù có điều
gì không thuận ý thì gọi cho chầy. Sau đó George lái xe xuống đón tôi.
“Cậu còn giống trợ lý riêng hơn cả tôi, biết quan tâm như vậy.” Tôi trêu.
“Ở phim trường cậu là trợ lý của mình. Không ở phim trường mình là trợ lý
của cậu! Cần là có, không cần cũng có!” Cậu ta cười hihi.
Hai
chúng tôi cho hành lý lên xe, làm thủ tục trả phòng. Sau đó lái xe về
khách sạn trên núi, làm thủ tục nhận phòng. Phòng của tôi đối diện của
George, cậu ta vội vàng, “vốn cậu và mình không ở cùng một tầng, mình
phải gạ gẫm người phụ trách ánh sáng ở phòng đối diện mãi, anh ta mới
đồng ý nhường phòng đấy, ha ha.”
Phòng ở đây trông rộng hơn ở Đại học Hồng Kông, vật dụng, đồ dùng cũng đầy đủ hơn.
Kéo rèm cửa nhìn ra xa, một rừng cây xanh trông thật dễ chịu.
Sắp xếp xong hành lý, George kéo tôi đi tham quan phòng cậu ta. Cách bố trí ở đây không có gì khác phòng tôi, chỉ là ngoại cảnh bên ngoài có thể
nhìn thấy vịnh Victoria, Hồng Kông trong ánh mặt trời buổi sớm hừng hực
sức sống, trong khung cảnh này tôi cảm giác dịch máu dưới da đều dồi dào sức sống hơn bình thường.
“Chà, đúng là ngôi sao lớn, được ở phòng có thể ngắm cảnh biển!” Tôi giả bộ tủi thân.
George nhún nhún vai: “Đã là gì. Hàn Vũ Băng ở phòng dành cho nguyên thủ quốc gia! Cả đoàn chỉ có cô ấy được đãi ngộ đặc biệt.”
Tôi liền an ủi: “Đợi cậu phấn đấu vài năm rồi sẽ được như cô ấy, thành ngôi sao quốc tế, đến lúc đó cũng được ở phòng dành cho các nguyên thủ quốc
gia! Ai sợ ai chứ.”
“Hiếm lắm!” Nói xong cậu kéo tôi đi ăn sáng.
5.
Từ ngày hôm nay tôi mới coi như chính thức ra nhập đoàn phim “Trần Hương Tiêu.”
Lâu dần, tôi dần dần phát hiện trong đoàn phim có thể nói là Ngọa Hổ Tàng
Long, mọi người đều rất xuất sắc. Có người nhận vô số giải thưởng, có
người có lý lịch xuất sắc, nhưng phần lớn họ đều dễ gần, hiếm có người
ngạo mạn, cộng với đạo diễn Trương vốn là người hài hước, cả đoàn luôn
cười vui, mọi người rất quan tâm đến tôi.
Đương nhiên ngoại trừ Hàn Vũ Băng.
Mấy ngày nay dưới sự quan sát của tôi thì đại mỹ nhân Hàn cũng không kiêu
ngạo ta đây, khó để chiều theo như báo chí nói, ngược lại cô ấy rất yêu
nghề, chỉ cần đạo diễn không hài lòng dù có mệt mấy cô cũng cố gắng diễn lại. Cô chỉ không hòa đồng, khi quay, ngồi xe riêng của trợ lý, chuẩn
giờ đến chỗ quay; xong lại lập tức biến mất không dấu vết; ở phim trường không nói nửa câu với mọi người.
Tôi vào đoàn phim gần một tháng, vẫn chưa có cơ hội nói một câu với cô ấy.
Đêm đó, gió bão nhiệt đới kéo đến Hồng Kông, trên trời bắt đầu mưa, mưa
không nhỏ, kéo dài đến tận trời sáng vẫn chưa tạnh. Vì không quay ngoại
cảnh nên không ảnh hưởng đến đoàn phim, mọi người vẫn làm việc như bình
thường. Hàn Vũ Băng luôn đúng giờ mà hôm nay mãi không đến phòng trang
điểm, đạo diễn Trương đành cho quay phân đoạn của người khác, vừa bảo
tôi đến phòng cô ta xem sao, rốt cuộc là có chuyện gì.
Tôi vào
thang máy lên tầng cao nhất của khách sạn, đi về phòng dành cho các
nguyên thủ quốc gia ở cuối hành lang, cửa khép hờ, đẩy nhẹ là mở ra, tôi nghĩ có chuyện không hay nên vội vàng bước vào, chỉ thấy Hàn Vũ Băng
ngã trên thảm, không cử động.
Lật lại nhìn, tôi biết cô ấy bị
ngất, liền ôm dậy. Người cô lạnh như băng, vóc dáng 1m7 cao hơn hẳn tôi, ôm trong tay lại rất nhẹ. Tôi đặt cô ta nằm lên giường, kéo chăn đắp,
đến nhà vệ sinh lấy khăn nóng thấm ướt, đắp nhẹ lên trán.
Hồi lâu cô mới từ từ mở mắt, tôi vội rót nước nóng cho cô.
Cô uống một chút, nhìn tôi nói: “Thật không may, trợ lý của tôi hôm nay xin nghỉ, thật cảm ơn cô!”
Tôi lắc đầu ra hiệu đừng khách khí. Thấy cô ta vùng dậy khỏi giường, tôi
vội nói: “Nếu khó chịu thì nghỉ ngơi một ngày đi, tôi đi xin phép đạo
diễn giúp cô.”
“Không cần, không cần, bộ phim này đang quay gấp,
không thể bỏ lỡ thời gian.” Cô vừa nói vừa dậy khỏi giường, lại giải
thích với tôi, “tôi chỉ là đến ngày, nên cơ thể hơi lạnh.”
Tôi nghe nói vậy, trầm ngâm một lát liền hỏi: “Bình thường cô... có phải ăn chay?”
“Phải, sao vậy?”
“Ăn chay đương nhiên là giữ được vóc dáng nhưng lâu ngày không có vị tanh
cũng rất có hại cho cơ thể. Khí huyết hư, thận hư, cơ thể yếu ớt, còn
dẫn đến rụng tóc nữa.” Tôi cố gắng truyền lại những kiến thức y học đã
học từ mẹ làm nghề bác sỹ cho cô.
Hàn Vũ Băng sờ tóc của mình,
nói với giọng rất buồn: “Tôi cũng biết như vậy không tốt. Nhưng cô không biết trong nghề này đói chết chẳng sao, phát phì mới đáng sợ! Tôi cũng
chẳng còn cách nào”.
“Lẽ nào cô không biểt trong thời kỳ kinh nguyệt dù ăn nhiều cũng sẽ không béo sao?”
“Thật sao? Thật sao?” Hàn Vũ Băng vội hỏi, hai mắt lấy lại thần thái.
“Đương nhiên rồi, tôi lừa cô làm gì.” Tôi trả lời chắc chắn, “hôm nay cô muốn
quay thì giờ gọi đồ ăn cũng không kịp rồi, trong tủ lạnh phòng tôi còn
có pizza hải sản, tôi vẫn chưa động vào. Nếu cô không chê, tôi dùng lò
vi sóng hâm nóng lại rồi mang đến, cô thấy thế nào?”
Hàn Vũ Băng cảm kích nhìn tôi, gật đầu ngoan ngoãn như đứa trẻ.
Ăn xong miếng Pizza, quả nhiên hiệu quả hơn bất kỳ loại linh đơn nào, toàn thân Hàn Vũ Băng như lấy lại sức lực. Đợi cô sửa soạn xong, tôi cùng cô đến đoàn phim. Đến phòng hóa trang, tôi hỏi có cần cà phê không, cô suy nghĩ kỹ rồi nói “Thật... không béo phì chứ?”
Tôi khẳng định, bảo đảm nếu cô ấy béo phì tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm, mặt cô liền tươi
rói: “Vậy thêm cho mình nhiều sữa, kẹp thêm hai cục đường!” Tôi đột
nhiên phát hiện, ngôi sao quốc tế mang vẻ ngoài lạnh lùng khi cười giống như một đứa trẻ ngây thơ, rất đáng yêu.
Sau đó thợ trang điểm
cho cô khen tôi: “Tiểu thư Ninh, cô thật lợi hại! Tôi trang điểm cho cô
ấy hơn một năm, cô ấy chưa từng cười với tôi.”
Sau khi kết thúc
buổi quay ngày hôm đó, tôi đang ở trong phòng đọc kịch bản thì có người
gõ cửa, là Hàn Vũ Băng. Tôi vội mời cô vào.
Cô nhẹ nhàng ngồi
xuống, muốn nói nhưng lại dừng lại, nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Phóng
viên săn lùng ngôi sao thật lợi hại! Mình muốn gọi bò bít tết lại sợ họ
dò la ra thông tin, viết mình tham ăn tục uống.”
Tôi hiểu ra liền cười: “Bữa tối mình cũng chưa ăn no. Như này nhé, mình gọi điện gọi hai suất, mỗi người ăn một suất nhé!”
Phòng không rộng, chúng tôi khoanh chân ngồi trên giường, vừa ăn vừa nói
chuyện. Cô vừa ăn vừa hiếu kỳ hỏi tôi: “George Trần là bạn trai cậu à?”
“Không phải.” Tôi thành thật.
“Không phải?” Cô ta rất kinh ngạc, “mình vẫn nghĩ là...”
“Nghĩ gì...”
“Mình vẫn cho rằng cậu vào đoàn làm phim vì mối quan hệ này!” Cô nói nhanh.
Tôi đặt đĩa xuống, dùng giấy ăn lau miệng: “Thực ra, mình có thể vào đoàn
làm phim là nhờ sự giúp đỡ của George, và còn có cả Giáo sư Lưu là thầy
giáo hướng dẫn của mình, mình rất cảm ơn họ nên cũng rất trân trọng cơ
hội này. Nhưng bạn trai của mình... là người khác.”
Không ngờ ngôi sao lớn vốn cũng rất tinh nghịch, hai mắt cô ánh lên: “Ồ? Là thần thánh phương nào vậy?”
Tôi kể cho cô ấy nghe chuyện mình và Văn Hạo, đương nhiên cũng có cả George Trần và Liễu My trong đó, còn có Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân, cô
chăm chú, gật đầu theo câu chuyện của tôi.
Sau đó, cô hơi buồn hỏi: “Vì ở lại Hồng Kông nên cậu và bạn trai mất liên lạc gần một tháng rồi sao?”
Tôi gật đầu: “Thực ra, cũng không phải hoàn toàn mất liên lạc, Hàn Văn Hinh thường lên mạng thông báo cho mình tình hình của anh ấy, nên mình biết
chuyên đề của anh đã xuất bản, phản hồi rất tốt, mọi thứ rất thuận
lợi...”
Hàn Vũ Băng nghe xong nói: “Thực ra đối với phụ nữ tình
yêu và sự nghiệp đều rất quan trọng. Chỉ là trong hiện thực cả hai luôn
có xung đột, khiến cậu không thẽ không nhắm mắt đưa ra lựa chọn nhẫn
tâm! Không giống đàn ông, muốn được cả hai đều không khó.” Cô cười rồi
an ủi tôi, “mình thấy lựa chọn của cậu là chính xác! Cũng hy vọng bạn
trai cậu sớm hiểu ra, mình ủng hộ cậu!”
Ăn xong bít tết, cô cảm ơn và chào tôi về phòng.
Tôi lại gọi điện cho Văn Hạo như thường ngày, anh vẫn không nghe máy. Gần một tháng trôi qua rồi, anh vẫn chưa nguôi giận.