Cùng với George đi tìm nhà là một việc gian khổ nhất từ khi tôi vào đoàn phim.
Để tương xứng với thân phận ngôi sao của anh ta, công ty quy định quy cách của khu đô thị phải cao, diện tích trong phòng không nên quá nhỏ mà
George lại có thêm vài yêu cầu: Không phải nhà mới không ở, nhà có đồ
dùng không ở, ánh sáng, cảnh quan không tốt không ở, kiểu nhà không tốt
không ở...
Thế là chúng tôi dưới sự dẫn đường của bên công ty bất động sản tìm khắp thành phố.
Lần thứ bảy, George từ nhà bước ra lắc đầu với tôi, tôi tức giận bước lên
gõ mạnh vào đầu cậu ta! Hỏi nguyên nhân, cậu trả lời màu sắc của gạch
tường phòng bếp không đúng ý. Tôi tức sôi máu: “Cậu chắc chẳng bao giờ
xuống bếp làm cơm đâu nhỉ?”
Bên công ty bất động sản cũng đã mệt, nhìn người tìm nhà không dễ đối phó, liền đưa ra ngôi nhà chủ chốt cuối cùng, “còn có một ngôi nhà, rất phù hợp với yêu cầu của cậu nhưng giá
hơi cao.”
“Sao không nói sớm, nào, đưa chúng tôi đi xem đi.”
Nhà đó ở khu đô thị cực kỳ đẹp, tỷ lệ cây xanh hơn 60%. Trong khu đô thị
phần lớn là biệt thự, chỉ có hai tòa chung cư. Theo như công ty bất động sản, rất nhiều người nổi tiếng trong giới văn nghệ đều mua nhà ở đây,
vì thế bảo vệ ở đây cũng rất tốt, tốt cho các ngôi sao giữ chuyện đời
tư.
Bên ông ty bất động sản đưa chúng tôi qua thảm cỏ và rừng
trúc rộng, đến một tòa nhà cao 5 tầng. Đi thang máy lên tầng cao nhất,
vừa mở cửa căn hộ, tôi đã dự cảm cậu ta nhất định hài lòng. Căn hộ được
thiết kế theo kết cấu cao cấp, ánh sáng rất tốt, trang trí rất nhã nhặn
không quá khoa trương. Gạch nền màu tro, giấy tường màu tro nhạt có hoa
màu tối, phòng khách cao 6m, trên đỉnh là đèn thủy tinh Baccarat màu
đen, cầu thang gỗ kiểu quay, đơn giản mà cao cấp. Chủ nhà chắc chắn là
người rất có khí chất.
Trên tầng dưới tầng tổng cộng có 4 phòng,
lại thêm một phòng chiếu phim, sàn nhà là sàn gỗ, tất cả các phòng đều
dùng cùng một tông màu nhưng sơn tường khác nhau. Tôi còn đi xem phòng
bếp, gạch màu vàng sáng, trắng, đen sát nhau, khiến màu sắc trên tường
như nhảy múa. Xem xong George rất đắc ý. Cuối cùng bên công ty bất động
sản cũng thở phào, xem ra việc môi giới này đã là việc trong tầm tay.
Tôi kéo cậu qua một bên khẽ nói: “Cậu một mình ở nhà rộng vậy làm gì? Hơn
nữa tuy công ty trợ cấp tiền nhà cao cho cậu nhưng cũng không đủ để trả
tiền nhà ở đây! Cậu còn phải mua đồ dùng trong nhà, không ít tiền đâu.”
“Mình biết! Nếu muốn, thứ nhất cậu đàm phán giá với bên công ty bất động sản, thứ hai sống cùng mình, chia tiền nhà, làm bạn với mình.”
“Mình chịu không nổi. Mình không phải ngôi sao, không có nhiều tiền như vậy.”
“Không phải là chịu một nửa, cậu có thể ở một gian, trả 1/5 là được rồi! Phòng khách, bếp mình cùng dùng, mình sẽ mua đồ đạc cho cậu, thế nào? Như vậy mình đều có thể sống rất thoải mái.” George nhìn tôi mong đợi.
Tôi trầm ngâm giây lát: “Vậy mình chọn phòng rộng có nhà vệ sinh khép kín
và ban công! Còn muốn một chiếc giường rộng 2m và một tủ áo to, tủ trang điểm cũng không thể thiếu, và đều phải là gỗ tự nhiên!”
“Cậu đúng là không khách khí! Được, thống nhất thế!” George đồng ý với tôi.
“Đợi đã mình còn có điều kiện, cậu phải chọn nhà dưới tầng làm phòng ngủ,
chưa được cho phép thì không được vào phòng mình, không được làm phiền
mình, còn nữa giữ chỗ của cậu sạch sẽ gọn gàng! Nếu mình sống không
thoải mái có thể trả phòng vô điều kiện!” Tôi tuôn một tràng.
“Chà, cậu đúng là một người thuê nhà hà khắc! Mình đồng ý!” George ra bộ miễn cưỡng chấp nhận.
Tôi cười đắc ý, quay người đi tìm bên công ty bất động sản để thương lượng cụ thể.
5.
Sau khi bộ phim trình chiếu, George còn bận hơn cả lúc quay phim.
Thân phận nam chính trong phim mới của đạo diễn Trương Du Ninh lộ ra bị sự
săn lùng của không ít giới truyền thông, phỏng vấn, lên truyền hình,
chụp ảnh, tham gia hoạt động công ích xã hội và các loại hoạt động thời
trang. Làm xong công tác tuyên truyền và quảng bá, bộ phim vẫn chưa
trình chiếu nhưng vai chính đã thu hút ánh mắt hiếu kỳ của không ít khán giả.
Công ty phân trợ lý chuyên nghiệp dành cho cậu ta. Trợ lý
mỗi ngày đều cùng cậu đến các nơi quảng bá, bận rộn tối mặt tối mũi.
George lại bận rộn đi tìm mua đồ gia dụng, đồ dùng hàng ngày, trong một
tuần hàng hóa lần lượt được chuyển đến. Tôi bận rộn soạn thảo phương án
tuyên truyền, quảng bá, sau vài ngày không gặp mặt, cậu ta điện thoại
thông báo tôi có thể vào ở nơi căn hộ thuê.
Ngôi nhà đã được quét dọn sạch sẽ, phòng khách bày bộ sofa màu sợi đay nguyên bản, quây quanh một bàn trà bằng gỗ tự nhiên, trên nền trải thảm màu lông lạc đà dày,
bên tường có bày hoa tươi. Cửa sổ hình chữ nhật có ba mặt rộng tới 4m đã treo rèm màu trắng tinh khiết, bay bay khi những cơn gió thổi qua.
George nhìn tôi mong đợi, tôi đưa ngón cái lên, sau đó nói: “Nhưng tốt nhất cậu đừng bỏ qua phòng mình.”
Phòng mà tôi chọn trên tường sơn màu tím, George cố ý chọn một chiếc giường
uốn sắt màu trắng, giải thích: “Xin lỗi, mình không tìm được giường rộng 2m, mình nghĩ là màu sắc của tường thích hợp với chiếc giường này, mình còn chọn bộ ga giường bằng vải nhung dài của Ai Cập. Cậu xem, có giống
giường ngủ của công chúa không?” Tôi gật đầu: “Giống, nhưng mình không
phải công chúa!”
“Mình là con một, từ nhỏ đã ngưỡng mộ những
người có anh chị em. Mình thường muốn có một người em gái giống như búp
bê, như vậy mình có thể lên giường của cô ấy, ru cô bé ngủ.” George
trong bộ dạng mơ mộng.
Tôi cười phá lên: “Không ngờ cậu còn muốn có một công chúa, lần sau sinh nhật cậu mình nhất định sẽ tặng một búp bê Barbie!”
“Đừng cười mình! Giường này chỉ rộng l,5m, nhưng mình nghĩ đủ để cậu ngủ rồi, sẽ không rơi xuống đất đâu!” George lắc lắc đầu nói.
Để đồng bộ
với giường, tủ áo và tủ trang điểm trong phòng cũng là màu trắng, tường
đối diện giường còn có tivi màn hình tinh thể lỏng, không to nhưng tôi
cũng không thích xem tivi lắm. Bên cạnh tủ áo là nhà vệ sinh chuyên dụng dành cho tôi, chủ nhà đã trang trí trước đó, tôi thích nhất là bồn tắm
hình vỏ chai, chỉ cần thêm một ít tinh dầu và nến thơm là có thể thư
giãn trong phòng tắm rồi!
Bên ngoài phòng là ban công hình bán
nguyệt rộng. George bất mãn chống đối: “Cậu chọn phòng đẹp nhất rồi,
phòng ngủ dưới tầng của mình cũng có ban công nhưng không bằng nửa của
cậu!”
Tôi cãi lại: “Ngôi sao nổi tiếng như cậu bận rộn làm gì
rảnh rỗi ở nhà? Ban công đẹp thế này dành cho cậu thật lãng phí. Còn
mình sẽ trồng hoa, trồng cỏ ở đây, sau đó sẽ đặt một bộ bàn nhỏ, ban
ngày đọc sách, tối đếm sao trời.”
Nói đến đây lại nhớ đến ngôi
nhà nhỏ của tôi và Văn Hạo. Ban công cũng đặt một bộ bàn xinh xắn, Văn
Hạo bài trí đến từng chi tiết còn số lần ăn cơm ở đấy của tôi chỉ đếm
trên đầu ngón tay... Lại nhớ đến lời chia tay trong điện thoại của chúng tôi, lại chợt buồn.
George phát hiện thần sắc tôi thay đổi: “Cậu sao vậy? Mình còn có một tin mừng! Nào, đến đây!” Nói xong liền kéo tôi ra khỏi phòng ngủ.
Tôi theo cậu ta vào phòng bên cạnh phòng ngủ, đây là một gian phòng khá nhỏ, sơn tường màu xanh lam đậm, ngoài hai
mặt tường của cửa sổ và cửa, hai mặt còn lại đều là tủ sách dài, trước
cửa sổ đặt một chiếc bàn vừa rộng vừa to, trên cửa sổ là rèm lá màu
trắng.
“Sao vậy? Hài lòng không? Đây là phòng sách mình tặng cậu. Cậu xem, mình còn mua rất nhiều sách đặt lên đó.”
Là một bộ Trương Ái Linh toàn tập, bốn bộ Hồng Lâu Mộng khác nhau, một bộ
Thẩm Tòng Văn toàn tập, còn có Borges toàn tập, Kafka toàn tập... đều là sách tôi thích đọc.
Tôi cảm động thốt lên: “George, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã nghĩ đến mình nhiêu như vậy.”
George tiến gần đến bên tôi, đưa tay xoa mặt tôi: “Mình biết chuyện cậu và Văn Hạo. Đừng đau lòng, dù là việc gì chỉ cần cậu vui mình đều sẽ làm!”
“Mình gọi điện cho Văn Hinh, hỏi về em bé, cậu ấy nói với mình.”
6.
Đến cuối tháng 9 để phối âm, lồng tiếng cho bộ phim, Hàn Vũ Băng trở về Bắc Kinh. Tối đó trợ lý của cô gọi điện cho tôi, nói Hàn Vũ Băng hẹn tôi
đến khách sạn nơi cô ở.
Cô vẫn ở loại phòng dành cho các nguyên thủ quốc gia của khách sạn sang trọng và diễm lệ nhất Bắc Kinh như thường lệ.
Lúc tôi đến đã gần 9h tối, Hàn Vũ Băng mặc một bộ đồ ở nhà bằng lụa tơ tằm, không trang điểm, tóc cũng chỉ thả trên vai, rất yêu kiều, nếu đi trên
phố của Bắc Kinh cũng chỉ là một cô nương xinh đẹp, nhưng nay đứng ở nơi xa hoa nhất thành phố như nhìn xuống đông đảo chúng sinh...
Cô vui mừng ôm tôi: “Khả Khả, mình rất nhớ cậu, mình xuống máy bay là bảo trợ lý gọi điện ngay cho cậu!”
Tôi cười: “Cậu càng ngày càng xinh, bộ phim mới đàm phán thế nào?”
“Thành công rồi. Hai tháng nữa sẽ khởi quay!”
“Chúc mừng, chúc mừng, sự nghiệp của cậu chắc chắn sẽ lên bậc cao mới!”
“Nhưng, sao cậu lại gầy nhiều vậy? Cậu không phải ăn kiêng giữ dáng chứ, xảy ra chuyện gì vậy?” Hàn Vũ Băng quan tâm hỏi.
“Mình chia tay rồi.”
“Hả, tại sao?”
“Vì quan niệm khác nhau, chuyện dài lắm.”
Cô kéo tay tôi, để tôi ngồi xuống sofa, lại rót trà cho tôi: “Đừng vội, cậu từ từ nói, mình tham mưu cho cậu!”
Lần đầu tiên tôi kể cho người khác những chi tiết về lần chia tay này của
tôi và Văn Hạo. Tôi kể tất cả cho cô, khách quan nói với cô ấy, cô chỉ
yên lặng lắng nghe.
Cuối cùng tôi tổng kết lại: “Mấy tháng nay
không biết tại sao giữa bọn mình đột nhiên có nhiều mâu thuẫn, hơn nữa
mọi người đều đứng trên lập trường của mình xem xét sự việc. Tuy biết rõ mình yêu đối phương, đối phương yêu mình nhưng không có cách thỏa hiệp. Có thể anh cần có một nửa cùng lập trường, cùng mục tiêu với mình! Như
vậy sẽ chẳng có ai phải hy sinh vì ai.”
“Cậu nói đến Liễu My.” Hàn Vũ Băng hỏi.
Tôi gật đầu.
Hàn Vũ Băng vỗ nhẹ tay tôi an ủi: “Cậu nghĩ quá nhiều rồi. Vấn đề hiện tại
là giữa hai người cậu, không có sự tham gia của Liễu My. Tóm lại trong
lòng cậu vẫn chưa bỏ qua chuyện ở Thụy Sĩ của họ. Nhưng mâu thuẫn trước
mắt thì hai người đều có đủ lý do. Mọi chuyện luôn như vậy, hai người
chia tay không nhất định là ai đúng ai sai. Cả hai đều đúng nhưng không
đến được với nhau! Cậu đừng quá buồn, có lẽ thời gian qua đi chuyện hôm
nay tưởng như rất to tát đến lúc đó sẽ chẳng còn là gì.”
Tôi gật đầu không nói.
Hàn Vũ Băng cười nói: “Ninh Khả, biết tại sao mình với cậu rất hợp nhau
không? Vì cậu chưa từng chất vấn chuyện đời tư của mình, nhưng rất thẳng thắn kể chuyện tình cảm của bản thân, mình nghĩ đến chuyện đó thấy rất
hổ thẹn! Thực ra trước kia mình đã có một người bạn rất tốt. Năm đó bọn
mình là bạn học cùng ở học viện điện ảnh, ở cùng ký túc, chuyện gì cũng
kể với nhau, nguyên nhân khiến bọn mình thân như vậy là do nữ sinh khác
trong lớp đến năm thứ ba đều đã từng đóng phim, thậm chí có người đã nổi tiếng chỉ còn hai đứa mình, vì từ chối tất cả quy tắc ngầm trong giới
điện ảnh nên bị đối xử lạnh nhạt. Còn nhớ bọn mình đã từng thề kiên
quyết không bị ô uế như người cùng ngành.”
“Về sau?” Tôi quên đi nỗi buồn của mình, hiếu kỳ hỏi.
“Về sau mình đã có được một cơ hội, một cơ hội có thể diễn vai chính trong
một bộ phim. Đương nhiên rồi, cơ hội này có thể rớt xuống đầu mình không phải vì mình rất xuất chúng, cũng không phải ông trời thương tình mà vì bộ phim đó quay trong trời tuyết giá lạnh, ngoài ra còn phải đánh nhau, chịu khổ, bị thương là không thể tránh được. Vài diễn viên được đạo
diễn để ý đều không muốn chịu khổ, chỉ còn cách đến lớp mình để chọn
người, bạn học khác đều chê thù lao thấp, đều từ chối. Chỉ có mình cắn
răng kiên trì.”
“Mình biết bộ phim đó! Tác phẩm đầu tiên của cậu
cũng là tác phẩm đưa cậu thành người nổi tiếng! Cậu bắt đầu xuất hiện đã nổi tiếng, sau khi được vai diễn là con đường nghệ thuật bằng phẳng.”
Tôi khẳng định.
“Có một điểm không đúng, về sau sự nghiệp không
hề bằng phẳng. Nổi tiếng sẽ nhiều thị phi, đài báo bới móc quá nhiều đời tư của mình, ngay cả ba mẹ mình cũng không bỏ qua. Thậm chí có cả
chuyện trên trời rơi xuống như mình quyến rũ đại gia nào đó, đại gia đó
bỏ tiền mua vai chính cho mình! Thực ra năm đó mình có bạn trai, anh chỉ là nhân viên bình thường, thường đến trường thăm mình, người trong
trường đều biết. Công tử nhà giàu không những mình không quen mà còn
chưa từng nghe nói đến! Nhưng một khi trang bìa tạp chí đã đăng thì mình có trăm cái miệng cũng cãi không nổi, bạn trai không chịu tin mình,
kiên quyết chia tay. Lúc đó mình tuy bắt đầu nổi tiếng, cũng có vài kịch bản được đưa đến tận nhà để mình chọn, kinh tế cũng dần dần tốt lên,
nhưng những tin tức tiêu cực như nước hồ dội lên mình, đài báo làm khó
mình, nên sau khi nổi tiếng tâm tính mình ắt xấu. Sau khi chia tay bạn
trai, mình luôn cố đòi lại sự trong sạch cho mình, đi tìm tạp chí đó,
nói mình nhất định sẽ kiện họ!”
Nhắc đến chuyện cũ, tuy trên mặt
Hàn Vũ Băng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nhưng hai tay đã run run. Có thể
thấy mọi việc đã qua đi nhưng nỗi đau gây ra cho cô vẫn chưa hoàn toàn
hồi phục.
Cô uống ngụm trà, lại nói tiếp: “Thực ra các ngôi sao
lớn đều không chú ý lắm đến những tin tức tiêu cực, vì những tin này có
thể đánh bóng tên tuổi họ, có thể nói là chỉ có lợi không có hại. Tạp
chí đó thấy thái độ của mình kiên quyết, có chút lo lắng, nói với mình
tin tức của họ không phải trên trời rơi xuống, là có người tiết lộ,
người đó là bạn thân của mình! Mình đương nhiên không tin, liền đi hỏi
cô ta, trong lòng chỉ muốn chứng thực lời của tạp chí đó. Ai ngờ cậu ta
thừa nhận, khiến mình không kịp trở tay. Cậu ấy nói cả lớp chỉ còn một
mình cậu ấy không có vai diễn, cậu ta không thể không giở trò này, tạp
chí đó hứa sẽ có một kỳ chuyên phỏng vấn cô ta. Cô ta còn nói như vậy có lợi cho tất cả mọi người, tại sao lại không làm? Mình chẳng biết nói
gì, từ đó không qua lại với người đó nữa. Người đó đến nay vẫn thường
công khai nhắc đến mình, ra điều tình cảm chị em sâu đậm lắm.”
Tôi ngạc nhiên: “Ồ, người cậu nói chính là...”
“Đúng, chính là cô ta! Mình không nhắc đến tên cô ta nữa, mình không muốn
nghe. Sau này mình hiểu trong xã hội một người phụ nữ muốn thành công
phải trả giá rất nhiều, tình yêu, tình bạn, thậm chí cả danh dự và cả
trinh tiết.” Hàn Vũ Băng cười đau khổ.
Tôi an ủi: “Đừng nản lòng, thứ dễ mất đi chỉ có thể chứng tỏ cậu vốn không nên có. Cậu nhìn xem sự nghiệp hiện tại rất tốt, có bạn trai yêu cậu, còn có người bạn là mình, mình tuyệt đối không bán đứng cậu.” Nói xong tôi đưa tay lên thề, chọc
cô ấy cười.
Hàn Vũ Băng cười: “Cậu nghĩ như vậy là đúng, đây là
lời mình muốn khuyên cậu. Cậu vẫn trẻ, chọn sự nghiệp đáng tin cậy hơn
chọn tình yêu nhiều, nếu có duyên cuối cùng vẫn là của cậu, không cân
cậu lo lắng quá nhiều.”
Từ hôm đó, trong tôi dồn thời gian và sức lực nhiều hơn cho công việc, lại mua nhiều hoa cỏ trồng ở ban công ngoài phòng tôi.
Trong khoảng thời gian này, tình cảm của tôi và Hàn Vũ Băng ngày càng sâu
đậm. Tôi nói với cô ấy tôi đã ký hợp đồng ba năm với đạo diễn Trương Du
Ninh, vì thế càng có cảm tình đối với văn học Hoa ngữ và điện ảnh, nên
rất xin lỗi không thể làm với cô. Cô ấy hiểu sự lựa chọn của tôi, và cho rằng theo đạo diễn Trương Du Ninh là lựa chọn sáng suốt.
Thời
gian cô ấy ở Bắc Kinh, chúng tôi dường như mỗi ngày đều gặp nhau, đến
nay cô ấy không còn ngần ngại khi nói chuyện với tôi, chỉ là vận động
nhiều hơn để duy trì thể hình, khí sắc ngày càng tốt hơn, càng tươi sáng và có thần thái. Chúng tôi thường cùng nhau xuất hiện ở các nhà hàng
hay chỗ tập thể dục thẩm mỹ, dùng đồ ăn ngon để lấp chỗ trống về tình
cảm, vận động để thải ra những chất độc đối với tâm trạng trong cơ thể,
dần dần tôi không còn ủ rũ vì chuyện chia tay nữa.
Nhưng không có nghĩa là tôi gạt Văn Hạo ra khỏi suy nghĩ. Trên mạng tôi thường tìm
cách thăm dò thông tin mới nhất của anh qua Văn Hinh.