Nhưng lúc đó tôi không biết, mình đã bị nhấn chìm.
Chiều ngày hôm sau, tôi vẫn đến thư viện tra tài liệu như bình thường, trong
lòng luôn nghĩ đến những lời anh nói, thái độ anh muốn nói nhưng lại
dừng lại rốt cuộc đang giấu điều gì?
Tôi dần dần cảm thấy nghi
ngờ, những bạn học quanh tôi dường như đều nhìn tôi đầy ẩn ý. Khi tôi
ngẩng đầu lên họ lại cúi đầu đưa mắt đi hướng khác. Bình thường cũng có
người nhìn ghen tỵ vì thân phận bạn gái của George Trần. Nhưng không
biết tại sao ánh mắt của mọi người hôm nay có cái gì đó.
Đang không hiểu, lại nhận được tin nhắn của Hàn Văn Hinh: “Tìm tờ báo, xem mục giải trí.”
Chắc lại xảy ra chuyện gì đó.
Chưa kịp đoán, tôi vội vàng đến phòng báo, tìm một tờ báo ngày hôm nay, lật
mục giải trí, thoạt nhìn đã tức giận đến mức muốn xé nát tờ báo trong
tay.
Trên báo đăng hình tôi và bà Lại gặp mặt ở quán cà phê vài
tháng trước, tiêu đề “bạn gái George tham lam phú quý, gặp riêng kẻ mai
mối kiếm người bảo kê”, trong đó còn viết bà Lại là kẻ mai mối nổi tiếng trong giới giải trí, rất thân với các đại gia Hồng Kông, ngôi sao nữ
trong giới, chuyên làm cầu nối giới thiệu, dẫn dắt và được lợi từ đó.
Trên báo còn nói tôi không biết trời cao đất dày đưa ra giá trên dưới 5
triệu một năm, đồng thời trả thù lao cao cho bà Lại, để bà làm cầu nối.
Cuối cùng tôi đã hiểu ra những ánh mắt đó, cũng hiểu bà Lại và ông Tạ đã sắp sẵn kế hoạch này, nếu tôi không sa lưới, họ sẽ cho tôi nếm “trái ngọt”.
Tôi không khóc, cũng không bi quan, chỉ phẫn nộ. Tôi rất rõ họ lên kế hoạch này để làm nhục tôi, muốn tôi sa vào lưới, không thể đứng vững trong
giới giải trí.
Lặng lẽ thu lại sách, tôi rời khỏi thư viện trong ánh mắt dò xét của bạn học xung quanh.
Hàn Văn Hinh và Minh Huân đã ở ký túc đợi tôi. Văn Hinh thấy tôi liền hỏi:
“Cậu không sao chứ? Đắc tội với ai vậy, sao lại làm vậy với cậu?”
“Cậu tin mình không?”
“Đồ ngốc, đương nhiên là tin! Chúng mình quen nhau lâu như vậy mình còn không hiểu cậu sao?”
Cạm bẫy ác độc không khiến tôi rơi lệ, nhưng câu nói của Văn Hinh lại khiến nước mắt tôi trào ra.
Bình tĩnh lại, tôi kể lại sự việc cho họ.
Văn Hinh nghe xong tức tối chửi bọn họ, Minh Huân rất lý trí, cậu hỏi tôi
có giữ lại tin nhắn của người đàn bà kia không, có thể tương lai cần
dùng. Nhờ cậu nhắc nhớ tôi mới nhớ ra tin nhắn gần nhất tôi chưa kịp
xóa.
Ngày hôm đó liên tục có người gọi cho tôi, đạo diễn nói tôi
yên tâm, công ty đã quyết định khởi tố tờ báo đăng tin này sớm nhất. Hàn Vũ Băng cũng nói nếu cần cô giúp đỡ cô sẽ lên tiếng, cô quen biết ở
Hồng Kông rất rộng. Ba mẹ gọi điện chất vấn xem tôi đắc tội với ai, để
họ yên tâm tôi chỉ nói chỉ là báo chí bịa đặt mà thôi.
George là
người lo lắng cho tôi nhất, cậu lo đến nỗi muốn mua vé máy bay bay đến,
tôi ra sức khuyên cậu an tâm làm việc, tôi rất tốt, không bị ảnh hưởng
gì.
Quả thực là vậy.
Nếu là vài tháng trước, tôi có thể sẽ cảm thấy tiền đồ hiểm ác, muốn rút lui. Nhưng giờ tôi hiểu thế giới này tuy không trong sạch như chúng ta nghĩ nhưng vẫn đáng để chúng ta nỗ
lực. Chỉ cần tình bạn, tình thân, tình yêu ấm áp đã đủ rồi.
Sự tình không chỉ dừng ở đó.
Báo ngày hôm sau lại đăng ảnh tai tiếng của George ở Hồng Kông, tiêu đề là
“tai tiếng George tại Hồng Kông, rong chơi cùng người bạn gái trăng
hoa”. Nội dung đại khái không chỉ nói George sớm bị tôi đá và tình yêu
sét đánh với một ngôi sao mới nổi ở Hồng Kông. Cảnh thân mật của chúng
tôi ở sân bay chỉ là giả bộ trước báo chí mà thôi. Tờ báo còn tiện đề
cập đến “chuyện Tết Dương lịch” của tôi và Văn Hạo, bóng gió tôi dùng
đàn ông làm nấc thang, không từ thủ đoạn leo lên, có bạn trai là ngôi
sao liền vứt bỏ bạn trai là tiến sỹ, vì đại gia Hồng Kông nên gạt bỏ
ngôi sao.
Báo chí mâu thuẫn khiến tôi cũng mở rộng tầm mắt, mấy ngày trước không phải họ nói: “tôi tấn công George Trần sao!”
8.
Trưa, George gọi điện thoại giải thích, giọng điệu của anh mệt mỏi: “Khả Khả, tin anh không?”
“Đương nhiên là tin!”
“Nhưng anh...”
“Em còn bị họ chụp cảnh gặp bà mối!”
“Cảm ơn em, em không biết anh lo lắng như thế nào đâu, giờ anh đã yên tâm rồi.” Lúc này anh mới lấy lại tinh thần.
Sau đó anh giải thích cho tôi chuyện tấm ảnh.
Sự tình phát sinh trước khi chúng tôi đi Maldives, lúc đó anh đang chạy
tiến độ ở Hồng Kông. Quay xong ngày hôm đó, anh đợi trợ lý đến đón ở bên đường. Không biết từ đâu có một người con gái chạy đến bên anh, như sắp ngất. Anh vội đến đỡ cô ta, còn bắt taxi giúp cô ấy, không ngờ có người chụp trộm. Còn người con gái này, anh còn chưa nhìn rõ cô ta như thế
nào, cho đến hôm nay xem báo mới biết cô ta là một ngôi sao mới nổi.
Ngài Tạ thật hiểm độc, tôi thật không ngờ ông ta bỏ ra nhiều công sức bày ra trò này vậy.
Buổi chiều, Văn Hạo lần nữa đến ký túc tìm tôi, lúc đó tôi đang lên mạng nói chuyện về việc khởi tố với đồng nghiệp.
Đồng nghiệp nói công ty mới lên tiếng đòi khởi tố, chủ biên báo đó đã vội
vàng gọi điện mong hòa giải, còn chủ động tiết lộ ảnh đó do một người
phụ nữ giấu tên cung cấp, sau ảnh còn ghi chú một số chi tiết, tờ báo đó muốn công khai xin lỗi tôi. Công ty hỏi ý kiến của tôi, tiếp tục khởi
tố hay nhận lời xin lỗi công khai. Tôi đáp lại cần suy nghĩ, sau đó
offline.
Văn Hạo thấy tôi tắt máy liền hỏi: “Vẫn tốt chứ? Tối qua muốn đến thăm em nhưng không đi được.”
“Đừng lo, em không sao, việc này sẽ được giải quyết rất nhanh, dù giải quyết không xong cũng không thể đả kích em?”
“George và ngôi sao đó là thật không?”
“Đương nhiên là không, em tin anh ấy.” Tôi mỉm cười. Văn Hạo cúi đầu. Tôi đột
nhiên ý thức được mình làm tổn thương anh: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi gì?” Anh cười chua chát, “Anh nghĩ, em nhất định đã yêu cậu ta rồi... Anh thực sự mất em rồi.”
“Không, em không, em vẫn quan tâm anh như trước kia, thậm chí...”
“Thậm chí gì? Thậm chí thương anh? Em sẽ rời xa cậu ta trở về bên anh không?” Anh nhìn thẳng vào tôi: “Không, em sẽ không, trái tim em sớm đã không
thuộc về anh.”
Nói xong, anh quay người đi, không cho tôi thời gian để trả lời.
Thực ra tôi rất muốn nói em vẫn quan tâm anh như trước kia, thậm chí vẫn yêu anh như vậy. Em không biết đồng thời có cùng cảm xúc với hai người là
đúng hay không nhưng anh sớm đã nằm sâu trong sinh mạng của em.
Sau một tối suy nghĩ, tôi quyết định bỏ qua cho họ, nhận lời xin lỗi công
khai của báo đó, khởi tố tốn sức người sức của, mất thời gian, bất lợi
cho công ty. Hơn nữa kiện tuy là một báo nhưng cũng đắc tội với cả giới
truyền thông, cũng không tốt cho tiền đồ của George.
Nhưng suy
nghĩ của tôi chỉ là ảo tưởng của riêng tôi, tuy lời xin lỗi được đăng
nhưng vẫn có tờ báo khác công kích, chỉ một chút động tĩnh của George ở
Hồng Kông đều bị theo sát chụp trộm, chỉ cần lộ mặt ở nơi công khai sẽ
bị hỏi đến chuyện của tôi, tôi sợ cứ như thế này sớm muộn ống kính sẽ
đến trường đại học, ảnh hưởng rất xấu.
Vào lúc quan trọng nhất Hàn Vũ Băng ra mặt dẹp yên tất cả.
Mới đầu cô ấy cố ý để lộ ảnh kết hôn và thông tin mang thai, để thu hút sự
chú ý của họ, tôi và George bị gác lại một bên. Sau đó cô ấy nhờ vào
quan hệ ở Hồng Kông thăm dò ngài Tạ rốt cuộc là ai. Cô ấy vào nghề nhiều năm, giao lưu rộng, cộng với David lại là nhân vật có tiếng trong giới
tài chính Mỹ, ngài “Tạ” hứa nể mặt cô ấy, từ đó không còn làm khó cho
tôi.
Xử lý xong tin tức này, cô ấy mới gọi điện an ủi tôi.
Tôi rất cảm động, cô ấy vất vả lắm mới giấu được chuyện kết hôn, mang thai, nhưng vì tôi bỗng chốc đều vô ích, ngoài cảm ơn tôi còn có thể nói gì.
“Đồ ngốc, có gì phải cảm ơn, chỉ là việc nhỏ! Cậu nên sớm nói với mình mới
đúng, mình sớm đã giúp cậu rồi, sao lại để thành như này. Sau này nhớ là tình cảm của chúng mình không phải bình thường, cậu còn giấu mình thì
không coi cậu là bạn nữa.” Cô ấy giả bộ tức giận.
Tôi vội gật đầu.
Việc này coi như đã tạm gác lại, mọi người đều thở phào.
Thầy Lưu sau khi đi công tác về, tôi đến thăm thầy, nói với thầy về chuyện
“ngài Tạ”. Thầy cũng lo lắng cho tôi. Vì bảo vệ luận văn sắp đến, thầy
hỏi tôi vài vấn đề tôi đều trả lời được, phân tích rõ ràng. Thầy khá hài lòng.
Trước lúc tôi chào thầy, thầy lại quan tâm nói: “Thành
viên chấm bảo vệ lần này có thầy Hạo và vợ của thầy... thầy cũng biết
quan hệ giữa em và thầy Hạo trước kia rất tốt, đến lúc đó em có bối rối
không?”
Tôi cười “Không đâu ạ.”
Tuy nói vậy nhưng trong lòng tôi vẫn có chút thấp thỏm.
9.
Ngày bảo vệ cuối cùng cũng đã đến.
Sáng tôi cố ý mặc chiếc áo phông tay ngắn đơn giản và chiếc quần bò từ vài
năm trước, đi một đôi giày vải, mặt không trang điểm, tóc chỉ buộc bằng
dây chun sau đầu. Soi mình trong gương tôi chợt hoảng hốt, dường như
nhìn thấy mình của một năm về trước.
Bảo vệ tiến hành trên bàn
tròn trong phòng họp của trường. Xung quanh bàn tròn là 8 thầy giáo
trong nhóm chấm bảo vệ và 10 sinh viên bảo vệ, chỗ trống còn lại là các
sinh viên kém tuổi chúng tôi. Tôi đến từ sớm, chọn một vị trí kín đáo
nhất, nhưng bên tai vẫn nghe thấy những lời nhận xét, đánh giá của các
em sinh viên.
Hàn Văn Hinh an ủi tôi ở bên cạnh: “Kệ họ nói, chúng mình đừng căng thẳng.”
Nói không căng thẳng là không thể. Đặc biệt là khi các thầy giáo trong tổ chấm lần lượt ngồi xuống.
Tôi cúi đầu, đã nhìn thấy Văn Hạo và Liễu My bước vào. Anh vẫn mặc sơ mi
trắng của vài năm trước, sắc mặt xanh xao. Liễu My mặc một chiếc váy
liền áo màu lá sen dáng suông, không nhìn kỹ chắc chắn không nhận ra cô
đang mang bầu. Thầy Lưu ngồi ở vị trí Chủ tịch, Văn Hạo và Liễu My ngồi
vị trí đối diện với tôi, chỉ cần tôi ngẩng đầu là bắt gặp ánh mắt họ.
Nên tôi cứ cúi đầu như vậy giống như một phạm nhân bị chất vấn.
Trình tự bảo vệ đại khái là: 7 thầy giáo, ngoài người hướng dẫn lần lượt nói
lên suy nghĩ của mình đối với luận văn của sinh viên, chỉ ra ưu điểm và
nhược điểm, sau đó đưa ra câu hỏi liên quan đến luận văn, người bảo vệ
phải đưa ra đáp án trong hai phút.
Theo như các anh chị đã tốt
nghiệp nói, đừng nhìn họ cười hi ha mà cho rằng họ dễ gần, đến ngày bảo
vệ mới để lộ ra đuôi cáo. Không những chỉ trích không thương tiếc đối
với luận văn mà còn đưa ra những vấn đề cổ quái nhất, khó nhất. Nếu bạn
không trả lời được không những bị phê bình nghiêm khắc mà còn mất mặt
với các em sinh viên khóa dưới.
Không biết là năm nay chúng tôi
may mắn hay luận văn đều phù hợp yêu cầu của giáo viên mà bảo vệ bắt đầu trong không khí rất thoải mái. Các giáo viên tuy luôn đưa ra những lời
phê bình nhưng tóm lại vẫn nể tình đối với người bảo vệ.
Không khí đó cũng giúp tôi thoải mái hơn.
Đến lượt Hàn Văn Hinh, tôi mới trở nên căng thẳng. Một là giáo viên phê
bình gay gắt với luận văn của cô bạn, chỉ có phê bình của Văn Hạo nhẹ
nhàng chút. Hai là sau khi cô ấy bảo vệ xong là đến lượt tôi.
Hàn Văn Hinh bị các giáo viên phê bình đến nỗi mặt đỏ tía tai, khi trả lời
câu hỏi lắp bắp, tôi và Minh Huân ở bên cạnh chỉ có thể lo lắng chờ đợi.
Thầy Thành ngồi nhìn học trò cưng bị công kích, liền nói: “Tôi nói thêm một
câu, theo quy định tôi là thầy hướng dẫn không nên nói nhưng trường hợp
của Văn Hinh rất đặc biệt, mọi người đều biết, em ấy mới làm mẹ... Người làm mẹ đương nhiên con cái là quan trọng nhất nên công sức bỏ vào luận
văn cũng giảm đi, nhưng điều này cũng không chứng tỏ luận văn của Văn
Hinh không có cơ sở vững chắc.”
Thầy Lưu cười: “Chúng tôi cũng
không nói không để trò ấy qua cửa ải, thầy đã vội như vậy! Được rồi,
được rồi, mọi người còn có câu hỏi không? Nếu không thì đến người tiếp
theo. Ồ người tiếp theo là Ninh Khả do tôi hướng dẫn, mong các thầy góp ý kiến, tôi sẽ không lên tiếng bảo vệ, ha ha.”
Câu nói này đều khiến những người có mặt phì cười, nhưng tôi chú ý có Văn Hạo và Liễu My không cười.
Các giáo viên rất khách khí với tôi, đầu tiên là khẳng định luận văn của
tôi có sáng tạo, sau đó chỉ ra một số lỗi về kết cấu, còn một số lỗi đặt câu. Vấn đề mà các thầy đưa ra không quá khó, tôi đã chuẩn bị kỹ càng
nên trả lời rất mạch lạc.
Văn Hạo là người thứ ba lên tiếng, đánh giá của anh tương đương với các giáo viên khác, còn đặc biệt chỉ ra vận dụng tài liệu một số chỗ không phù hợp với viết luận văn. Tôi đều gật
đầu ghi nhận, chỉ không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cuối cùng anh hỏi
một câu hỏi ngoài lề, tôi nghĩ rồi đưa ra đáp án.
Qua cửa ải của anh, tôi thở phào. Hàn Văn Hinh véo tay tôi ở dưới, ra hiệu chúc mừng,
Đợi khi tất cả giáo viên đều đưa ra đánh giá và câu hỏi, Liễu My vẫn án binh bất động.
Mọi người yên tĩnh một lúc, cuối cùng có thầy giáo lên tiếng :”Liễu My, cô thấy thế nào về luận văn của Ninh Khả?''
“Luận văn này tôi không xem.”
Nói ra câu này, không khí đột nhiên nín thở. Tất cả mọi người đều im lặng,
có gì đó bất thường. Tôi có thể cảm nhận được mấy em sinh sinh phía sau
đang bàn tán xôn sao, hứng thú, giống như họ đang chờ đợi trò đùa này từ lâu. Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Liễu My, cô ấy vẫn không có biểu
cảm.
“Tôi nghĩ là luận văn này không đáng để tôi xem.” Liễu My
nhìn thẳng vào mắt tôi, lạnh lùng nói, “Nghiên cứu sinh thạc sỹ hai năm
có nửa số thời gian đó không ở trong trường, sinh viên như vậy có thể
làm được luận văn như thế nào chứ, tôi nghĩ không cần xem cũng có thể
đưa ra kết luận công bằng.”
“Cô Liễu, tôi nghĩ tôi vẫn cần giải thích một chút...” Giáo sư Lưu tuy nói không bảo vệ tôi, nhưng lúc này lại lên tiếng.
“Không cần thiết phải như vậy.” Liễu My quả đoán ngắt lời thầy, sau đó đứng
lên, nhìn thẳng vào tôi, “em thử nói cả năm nay em gây ra bao nhiêu tin
đồn, khiến cho cả trường mất mặt. Dù em không cần sỹ diện, trường học
vẫn cần, bao nhiêu giáo viên và sinh viên đều cần! Em thử nói xem vài
ngày lại có một tin, toàn tin chẳng ra gì, như vậy sao em có thể để tâm
vào việc học! Trường học nếu để em tốt nghiệp, cầm được bằng, thì đã làm hạ cấp thạc sỹ...”
“Đủ rồi? Cô đã nói xong chưa?” Văn Hạo đứng lên, tức giận với Liễu My, cũng làm cho tất cả mọi người trong phòng hoảng sợ.
Trong giây lát, Liễu My liền phản ứng, cô ta cười lạnh nhạt, lập tức ngắm
thẳng Văn Hạo: “Sao nào, chịu không nổi sao, nghe không lọt tai sao, đau lòng sao? Tôi là giáo viên, tôi có quyền phê bình cô ta, là vợ của anh
cũng có quyền trách mắng cô ta! Anh không phải yêu cô ta đến chết đi
sống lại sao, anh không phải nhớ cô ta đến tan nát cõi lòng sao, giờ là
lúc anh thổ lộ rồi! Sao nào, tôi làm nhục cô ta, anh mắng tôi, chửi tôi
sao!”
Văn Hạo nghẹ những lời này lại mềm lòng, ngồi chết lặng trên ghế, cúi đầu không nói.
Cả phòng im ắng.
Sự tình đã ngoài dự đoán của tôi, tuy trước đó cũng dự đoán được buổi bảo
vệ ngày hôm nay sẽ không dễ dàng nhưng tôi không ngờ lại xuất hiện tình
cảnh này. Chưa từng bị sỉ nhục như vậy, nước mắt bắt đầu giàn giụa, Văn
Hinh luôn nắm chặt tay tôi.
Không lâu sau có giáo viên bừng tỉnh
lại sau sự kinh hoàng, miễn cưỡng cười lấy lại không khí: “Giáo viên
Liễu, nhẫn nại chút, giữa vợ chồng luôn có mâu thuẫn, nói riêng với nhau một tiếng là được, giờ đang là lễ bảo vệ, nếu cô nói xong rồi thì đến
lượt người tiếp theo.”
“Tôi vẫn chưa nói xong.” Liễu My lớn
tiếng, “hôm nay tôi để quý vị xem thầy Văn Hạo quan tâm đến học trò cưng như thế nào, bảo bối của thầy khiến thầy phải lưu luyến ra sao?”
Nói xong cô cầm lên một túi tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ trên ghế, tung ra
bàn, đều là những mảnh báo rơi xuống, có một tấm bày trước mắt tôi,
trong nước mắt mơ hồ nhìn thấy ảnh phía trên là ảnh tôi và George dạo
phố bị chụp trộm.
Liễu My nhặt lên một tấm, mỉa mai: “ồ, tấm này
George và bạn gái nắm tay nhau rất chặt, chiếc vòng tay tình nhân dạt
dào tình cảm. Vì tấm ảnh này thầy Văn Hạo giam mình trong nhà tắm hơn
một tiếng.”
Cô lại nhặt tấm khác: “Lại đến tấm này, thầy Văn Hạo tối đó một mình đi uống rượu, sáng sớm mới loạng choạng về nhà.”
Cô ta lại cầm tấm khác: “Mấy ngày trước trên báo nói Ninh Khả của chúng ta gặp riêng bà mối, đòi làm bồ nhí giá cao. Thầy Văn Hạo chờ ở cửa phòng
sinh viên nửa ngày, chạy đến ký túc an ủi. Được rồi, tôi cũng không kể
hết ra, dù sao đều ở đây, mọi người hứng thú thì tự xem, những tin đồn
trong hơn nữa năm của Ninh Khả, thầy Hạo không bỏ qua dù chỉ một tin.
Các thầy làm chứng, sinh viên thích gây thị phi, không chuyên tâm học có xứng đáng cầm bằng thạc sỹ không? Tôi chỉ muốn nói những vấn đề này!”
Nói xong cô ta đẩy ghế bước ra, để lại hội trường không một tiếng động.
Trong đầu tôi trống rỗng.
Hồi lâu, Giáo sư Lưu mới lên tiếng nói: “Thời gian không còn sớm, buổi bảo
vệ sáng nay đến đây kết thúc, mọi người tự đi ăn trưa, chiều lại tiếp
tục.”
10.
Văn Hinh và Minh Huân dìu tôi về ký túc, lại gọi cơm cho tôi, tôi không thể nuốt nổi, không muốn nói, không muốn cử động.
Không lâu sau Văn Hạo cũng đến. Không nói, chỉ im lặng đứng đó.
Văn Hinh và Minh Huân thấy vậy, đóng cửa đi ra.
Trong ký túc chỉ còn lại tôi và anh.
“Xin lỗi!” Anh nói.
Lại câu nói này, dường như giữa chúng tôi luôn bắt đầu với câu nói này.
Tôi vốn đã không còn khóc, giờ nước mắt lại tuôn ra. Anh ngồi bên tôi, khẽ
lên tiếng: “Đều là lỗi của anh, anh tự làm tự chịu lại còn liên lụy đến
em, Khả Khả, em cứ mắng anh đi!”
“Anh luôn nói là lỗi của anh, lỗi của anh! Anh rốt cuộc sai ở đâu?” Tôi tức giận.
“Anh từ trước đến giờ đều làm sai. Anh không nên quen cô ấy, không nên làm
tổn thương em, càng không nên từ bỏ em, tùy tiện kết hôn, anh sai quá
nhiều, muốn quay đầu lại cũng không thể.”
“Thật không ngờ cô ấy hận em như vậy!” Tôi lẩm bẩm.
Văn Hạo ủ rũ: “Anh cũng không ngờ cô ấy để mọi chuyện trong lòng. Bình
thường giả bộ không quan tâm, hóa ra chỉ là giả bộ! Cô ấy sớm đã chuẩn
bị cảnh hôm nay... anh phát hiện mình không hiểu chút gì về cô ấy.”
“Anh có thể nói với em giữa hai người rốt cuộc đã có chuyện gì không?”
Anh không nói, rất lâu sau đó mới lên tiếng: “Xin lỗi, anh không thể.”
“Vậy anh nên biết cô ấy yêu anh chứ?”
“Cô ấy yêu anh?” Văn Hạo dường như nghe thấy một việc không thể tin nổi
trên thế giới này, “đều này không thể, cô ấy không thể yêu anh! Nếu yêu
anh sao có thể làm chuyện như hôm nay!”
“Tại sao không thể? Cô ấy mang đứa con của anh! Hơn nữa nếu không yêu anh tại sao lại chú ý đến
từng hành động của anh?” Tôi vặn lại.
Văn Hạo không trả lời được, chỉ lí nhí: “Cô ấy không thể yêu anh, không thể...”
Dù miệng nói không thể, tôi biết trong lòng anh đang dao động, vì sự thực không thể tranh cãi đang bày ra trước mắt.
Buổi bảo vệ chiều hôm đó tôi không tham gia.
Chuyện phát sinh ban sáng đã lan khắp toàn trường nhanh như vũ bão, tôi lần
nữa thành đối tượng bàn luận, vô số những dự đoán, đặt điều về chuyện
tôi chen chân vào cuộc sống của họ đã lan nhanh khắp nhà ăn.
Giáo sư Lưu cố ý gọi cho tôi, bảo tôi không cần tham gia buổi bảo vệ chiều, nghỉ ngơi ở ký túc là được.
George liên tục gọi cho tôi, tôi đều không nghe. Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói nói cười cười với anh là điều không thể, còn nói rõ mọi
chuyện chỉ khiến anh không yên lòng.