Bữa tiệc đó tuy vui nhưng vẫn có chút mất hứng bởi tôi chưa đồng ý lời cầu hôn của George.
Ngô Thẩm lương thiện giải thích với George và khách rằng, con gái Trung
Quốc rất cẩn thận, hôn nhân đại sự không quá vội vàng, nhất định phải
suy nghĩ kỹ mới đảm bảo cuộc sống tương lai hạnh phúc, nói xong lại bê
đồ ăn Trung - Tây mà bà đã chuẩn bị đến, mới khuấy động lại không khí
trong phòng.
Nói thực, giây phút đó, nói tôi không động lòng là
giả dối. Nhưng trong đầu luôn có sự mềm yếu và tia hy vọng trong ánh mắt Văn Hạo.
Mới ở Bắc Kinh một đêm, tôi đã phải tạm biệt George, Ngô Thẩm và hoa trên ban công, theo đoàn phim đến Đôn Hoàng.
Công việc bận rộn trong đoàn và cảnh tượng hùng vĩ của Đôn Hoàng thường
khiến tôi quên đi mình. Nhưng mỗi khi đêm đến, George và Văn Hạo giống
như hai vị khách thường trực trong đầu tôi, tôi không lỡ vứt bỏ thời
khắc vui vẻ bên George, cũng không thể vứt bỏ mối tình sâu đậm với Văn
Hạo.
Quay phim ở nơi có điều kiện gian khổ, tôi lại nằm mơ một
giấc mơ hoang đường. Trong giấc mơ, tôi xuyên qua những khoảng không.
Trong những phong cảnh khác nhau, một mình tôi diễn hai vai, ở bên tôi
có khi là George có khi lại là Văn Hạo, tôi lần lượt yêu, và sống với
họ.
Giấc mơ hoang đường, hiện thực tàn khốc.
Khi tỉnh dậy, tôi phát triện có hai tin nhắn, lần lượt của hai người đó.
Văn Hạo: “Anh và mẹ đã đến Bắc Kinh. Mọi việc sắp xếp đã đâu vào đấy, chỉ đợi em nhanh về đoàn tụ.''
George: “Hôm nay quay cảnh mới, thật tình cờ, cảnh đầu tiên là cảnh kết hôn, hy vọng đây là điềm lành! Anh đặt nhẫn trên tủ trang điểm trong phòng em,
suy nghĩ kỹ và đeo nó nhé!”
Các bạn đọc yêu quý, các bạn thử nói xem tôi nên làm thế nào?