"Tôi và Đình Phương từng có một đứa con, hai tháng mười bảy ngày." Trong làn khói thuốc lượn lờ, Bách An Ny nói: "Khi đó, tôi còn trẻ, cho rằng mình có thể che giấu được tất cả, vì thế, nhân cơ hội Đình Phương còn chưa biết tôi vụng trộm đi phá thai. Đó là lý do vì sao Đình Phương cho dù thế nào cũng phải cùng cô kết hôn, dùng cô để trừng phạt tôi. Cô cũng biết Đình Phương có bao nhiêu cố chấp, giống như khi anh ấy quyết định đốt cháy kinh Coran. Khi đó, anh ấy đưa cho mẹ mình hai lựa chọn, hoặc là bà chọn anh, hoặc là từ bỏ anh. Hai năm trước, mẹ anh ấy đến thăm anh ấy, anh ấy lễ phép lịch sự gọi bà là dì, sau đó ở trước mặt bà gọi điện thoại cho chồng bà ấy, nói cho ông ta nếu vợ ông còn nhận người thân lung tung, anh sẽ không quản được miệng mình mà đem chuyện gièm pha của gia đình bọn họ truyền ra bên ngoài. Từ đó có thể thấy được, muốn cùng anh ấy một lần nữa ở bên nhau khó khăn biết nhường nào."
Tôi cùng Đình Phương từng có một đứa con? Thì ra, thì ra bọn họ từng có một đứa con, thì ra là vậy, thì ra lý do mà Lan Đình Phương kết hôn cùng Cố Liên Hảo lại là một sự thật không thể chịu đựng được như vậy.
Thì ra, không phải là giận dỗi, thì ra, bản thân cô là một mũi tên, mũi tên dùng để trừng phạt Bách An Ny.
Cố Liên Hảo, không thể kích động, không thể hối hận, cũng không thể oán hận, lúc trước là do mày nguyện ý đi làm mũi tên kia.
"Đây chính là khúc mắc của Đình Phương." Bách An Ny rít một hơi thuốc, giọng nói thống khổ: "Cho nên, anh ấy tình nguyện dưỡng một bóng dáng giống Bách An Ny cũng không đồng ý tha thứ cho tôi. Cô gái kia tên là Thư Tiểu Tiểu, sinh viên của hệ truyền thông. Tổ Vọng biết cô ta, Gia Minh cũng biết cô ta, trong cái vòng luẩn quẩn kia tất cả mọi người đều biết Lan Đình Phương có một tình nhân tên là Thư Tiểu Tiểu, tất cả mọi người đều biết anh ấy rất yêu cô ta."
Thì ra, tất cả mọi người đều biết Lan Đình Phương có một tình nhân tên Thư Tiểu Tiểu? Tất cả mọi người đều biết anh rất yêu cô ta! Cơn đau âm ỉ bắt đầu lan rộng, hoá ra, hoá ra cô thế nhưng còn có thể đau đớn.
"Bất quá, tôi không để ý, hiện tại tôi cam chịu tất cả, coi như bù đắp lại cho anh ấy." Bách An Ny tiếp tục nói: "Chỉ cần trong lòng anh ấy còn có tôi, tôi không quan tâm mình phải đợi bao lâu."
"Liên Hảo, hiện tại có lẽ cô đang tự nghi vấn về những việc mà Đình Phương đang làm cho cô, có lẽ, anh ấy cũng thật tâm muốn cùng cô hòa giải. Một đứa trẻ lớn lên ở trong một gia đình không hoàn hảo luôn luôn khát vọng một cảm giác thân thuộc, tôi cũng đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cho nên so với bất kỳ ai, tôi hiểu rõ tầm quan trọng của sự thân thuộc này đối với Đình Phương. Tôi nghĩ, ở trên người cô, Đình Phương tìm được cái loại cảm giác thân thuộc này."
Cảm giác thân thuộc? Đúng vậy, ngày đó, Lan Đình Phương cũng đã nói qua, cùng cô kết hôn sáu năm, anh không thể nào quên được hình ảnh cô vì anh mà lưu lại một ngọn đèn, có lẽ chính ngọn đèn này khiến anh sinh ra cảm giác thân thuộc đi?
Hai người kia, quả nhiên là thanh mai trúc mã!
Chơi trò giả vờ? Dường như Cố Liên Hảo lại làm một việc vô cùng ngu xuẩn, có vẻ như chỉ cần Cố Liên Hảo gặp phải Lan Đình Phương, thì cô sẽ lại làm ra những việc cực kỳ ngu xuẩn.
"Cô cho là hiện tại Đình Phương dành một buổi chiều để mua bánh dứa và bánh bà xã cho cô thì chính là biểu hiện của việc anh ấy yêu cô sao?" Cô ta thở dài một tiếng: "Nếu anh ấy thật sự yêu cô như cô đã nghĩ, vậy thì, ngày đó anh ấy sẽ không nói ra anh ấy cám ơn cô, cảm kích cô. Nếu anh ấy yêu cô thì thay vì nói cám ơn và cảm kích, anh ấy đúng lý ra nên đổi lại thành nhớ cô, yêu cô mới phải."
"Yêu?" Liên Hảo chậm rãi nhấm nuốt từ yêu này: "Bách An Ny, cô cho rằng ai cũng thích đem câu anh yêu em này đặt ở cửa miệng? Trên thế giới này có rất nhiều rất nhiều loại phương thức yêu, tôi thấy, tình yêu của cô quá ích kỷ, cô cuối cùng cũng chỉ coi Đình Phương là món đồ dùng cá nhân của mình."
Liên Hảo thu cánh tay vẫn luôn đặt bên ngoài cửa sổ lại, nghiêng đầu: "Thế nào? Bách An Ny, cô cảm thấy mình bị uy hiếp? Cho nên, cô vội vã đưa tôi đến đây để chứng minh cho tôi thấy tôi kỳ thực có bao nhiêu ngu xuẩn! Tôi không biết tương lai của chúng ta cuối cùng rồi sẽ diễn biến thành cái dạng gì, nhưng dựa vào chuyện ngày hôm nay, tôi có thể khẳng định rằng, cả đời này cô cũng không thể ở cùng với Lan Đình Phương."
Liên Hảo chỉ vào Bách An Ny gằn từng tiếng: "Hiện tại, theo tôi thấy, hành động mà cô đang làm không khác gì chó cùng rứt giậu."
Sau khi nói xong những lời này, Liên Hảo mở cửa xe ra.
Bách An Ny nắm chặt tay cô, lời nói lạnh lùng ác độc: "Cố Liên Hảo, cô đoán xem, có phải Đình Phương đang tính toán như thế này, một bên có được cô, người tạo cho anh ấy cảm giác thân thuộc, một bên có được tình nhân có bóng dáng của mối tình đầu? Tôi nghĩ, Cố Liên Hảo vĩ đại cô hẳn là sẽ dễ dàng tha thứ những việc này, không phải cô cũng như thế này trong suốt mười năm sao?"
Cho đến khi xe của Bách An Ny gào thét lướt qua trước mặt cô, và cho đến khi không còn nhìn rõ chiếc xe kia nữa, Liên Hảo dừng lại, chậm rãi đi tới một cột mốc ở ven đường, dựa vào trên cột mốc. Giờ phút này, Liên Hảo nhớ tới Chu Manh, vợ của Phòng Tổ Vọng, cùng với nữ chủ nhân xinh đẹp của Phong Lâm Các.
Thật là, Liên Hảo nở nụ cười, bánh dứa? Bánh bà xã? Bản thân vừa rồi thật đúng là ngây thơ, thật là...Liên Hảo vừa phỉ nhổ bản thân vừa cầm lấy điện thoại gọi đi.
"Kha Oánh, hiện tại mình đem địa chỉ gửi cho cậu, cậu tới đón mình. Kha Oánh, trước khi tới đón mình giúp mình đặt một phòng khách sạn, mình muốn một phòng có giường lớn xa hoa thoải mái. Còn có, Kha Oánh, cậu mua cho mình một đống lớn đồ ăn ngon, không đúng, không đúng, mua cho mình một ít đồ ăn không tốt cho sức khỏe đi, trước đây mỗi lần mình ăn xong về sau đều sẽ hối hận vì đã ăn nó."
Buổi chiều hôm đó, Liên Hảo ở trong phòng khách sạn năm sao, dưới cái nhìn chằm chằm của Kha Oánh, ăn một lượng lớn những thứ tích tụ chất béo còn có khả năng khiến đầu óc trở nên ngu ngốc như khoai tây chiên, Hamburg.....
Kha Oánh không hỏi Liên Hảo đã xảy ra chuyện gì, Liên Hảo thật sự cảm kích Kha Oánh đã không hỏi cô lý do, bằng không, cô sẽ rất xấu hổ. Trò chơi giả vờ? Một phụ nữ ba mươi tuổi còn làm những chuyện buồn cười như vậy, nếu lại tiếp tục nói nữa cô thật sự cảm thấy thật mất mặt.
Hơn sáu giờ, Kha Oánh rời đi, điện thoại của Liên Hảo lại bắt đầu vang lên. Kể tù lúc hơn bốn giờ nó liền vang lên không ngừng như vậy, mà Liên Hảo cũng không muốn tắt nó đi, vì thế cho nên cứ cách hơn mười phút nó lại vang lên một lần.
Hơn bảy giờ, Liên Hảo gặp được người không muốn gặp ở bên ngoài phòng khách sạn. Lan Đình Phương đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm bánh dứa và bánh bà xã mà hiện tại Liên Hảo thoạt nhìn cực kỳ cảm thấy mỉa mai.
"Sao anh lại ở đây?" Liên Hảo chặn ở cửa.
"Vì sao không nhận điện thoại?" Sắc mặt Lan Đình Phương cũng không tốt, khuôn mặt nhăn nhó.
"Anh còn không có trả lời tôi vì sao anh lại biết tôi ở trong này?" Liên Hảo cảm thấy sắc mặt của chính mình hẳn là cũng không tốt.
"Thời điểm hơn bốn giờ trở đi, cứ cách 15 phút anh lại gọi cho em một cuộc điện thoại." Sắc mặt của anh dịu lại một chút, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: "Hơn năm giờ, anh lại bắt đầu lo lắng, lo lắng có phải em đã xảy ra chuyện gì hay không. Công việc của anh là làm báo tin tức, trên thế giới này mỗi ngày đều sẽ có vô số điều xảy ra, cho nên đối với những chuyện này anh tương đối nhạy cảm. Liên Hảo, về sau, nếu có xảy ra tình huống giống như hôm nay, em có thể gọi một cuộc điện thoại cho anh để anh không phải suy nghĩ bậy bạ có được không em?".
Về sau? Người đàn ông này còn muốn đem thời gian kéo dài ra. Nhưng hiện tại, điều khiến Liên Hảo tò mò hơn là làm sao mà anh biết được cô ở trong này, chẳng lẽ thật sự là có mắt thần?
"Lan Đình Phương, anh còn chưa có trả lời tôi, sao anh biết tôi ở đây?" Liên Hảo cắn răng: "Có phải, anh cho người theo dõi tôi không?".
Liên Hảo thật sự muốn nghe tiếng "Ừ" từ miệng anh và sau đó cô nhất định sẽ ngay lập tức cho anh một đôi mắt gấu mèo.
"Liên Hảo, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Chúng ta buổi chiều không phải là vẫn còn đang rất tốt sao, có phải anh đã làm sai chuyện gì?" Lan Đình Phương nói đến đây, giọng nói càng trở nên nhỏ dần.
"Tôi hiện tại chỉ muốn biết có phải anh tìm người theo dõi tôi hay không?" Liên Hảo đè nén giọng nói, cô không muốn gây sự chú ý khiến những khách trọ xung quanh vây lại xem.
"Không có!" Lan Đình Phương nhanh chóng trả lời, anh rũ mắt xuống: "Anh... Anh chỉ là gắn hệ thống định vị ở trên điện thoại của em."
Hệ thống định vị? Thiết bị theo dõi? Những thuật ngữ khoa học mà cô thích nhất ở trong phim 007 thế nhưng lại có một ngày thật vinh hạnh đặt lên người chính cô, lúc này đây Liên Hảo thật sự rất muốn vỗ tay, việc này so với bị theo dõi càng quá đáng hơn.
"Trong một tháng này anh không muốn lại đột nhiên không tìm thấy em giống như hôm nay." Lan Đình Phương nói lời nguỵ biện cho mình một cách hết sức tự nhiên.
Liên Hảo tựa vào trên tường, Lan Đình Phương nhân cơ hội này bước vào đồng thời cũng đem cửa đóng lại. Liên Hảo bình tĩnh trở lại, cô cầm lấy điện thoại đặt ở trên sofa, giơ cao qua khỏi đầu, buông tay, di động "Chụp" một tiếng rơi xuống đất, đáng tiếc là điện thoại vẫn nguyên vẹn nằm trên mặt đất, Liên Hảo nâng chân lên hung hăng dẫm nát, điện thoại rốt cuộc cũng vang lên tiếng vỡ vụn.
Cùng với tiếng vang đó, Liên Hảo bình tĩnh nói: "Lan Đình Phương, tôi không biết hiện tại là mình nên cảm thấy vinh hạnh hay là nên buồn nữa, anh đi đi, cho dù là một giây tôi cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt này của anh."
"Nói với anh, đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì?" Toàn bộ cơ thể anh chặn ở trước mặt Liên Hảo.
"Xảy ra chuyện gì?" Liên Hảo mỉa mai: "Lan Đình Phương, không phải anh rất có năng lực sao? Anh có thể tự mình đi tìm đáp án!"
"Nói cho anh biết, đến cùng thì xảy ra chuyện gì?" Anh không khác gì một đứa trẻ bướng bỉnh.
"Không đi đúng không? Vậy thì, tôi tuyên bố trò chơi của chúng ta đến đây kết thúc." Liên Hảo hung hăng đẩy anh ra: "Lan Đình Phương, tôi không muốn tiếp tục chơi nữa, cho nên, anh có thể lăn."
"Hiện tại còn chưa tới ngày 10 tháng 8." Lan Đình Phương không di chuyển, anh nắm lấy cổ tay Liên Hảo: "Nói với anh vì sao?"
Nói cho anh vì sao? Chẳng lẽ muốn cô nói với anh rằng Cố Liên Hảo đã biết anh nuôi một tình nhân có bóng dáng giống Bách An Ny nên cảm thấy trong lòng khó chịu, khó chịu vô cùng?.
Liên Hảo lắc đầu: "Không vì cái gì cả. Tôi chỉ là cảm thấy chơi không vui, tôi cảm thấy không thú vị, cảm thấy Lan Đình Phương người đàn ông này kỳ thực không ra gì cả, cho nên không muốn chơi nữa."
Cánh tay Lan Đình Phương dùng một chút lực, Liên Hảo liền bị anh áp ở trên tường, anh cúi đầu: "Liên Hảo, em đang nói dối."
Liên Hảo tựa vào trên tường, nghĩ tới khuôn mặt kia của Thư Tiểu Tiểu cùng Bách An Ny có vài phần giống nhau. Cô gái kia đến cùng là muốn làm chuyện điên rồ gì, lại đem bản thân biến thành bộ dạng trước kia của Bách An Ny? Người đàn ông Lan Đình Phương này chẳng lẽ lại thật sự giống như lời Bách An Ny đã nói, anh vừa muốn có được cảm giác thân thuộc lại muốn ôm ấp tình nhân có bóng dáng của mối tình đầu sống qua ngày?
Ngẩng đầu, Liên Hảo lạnh lùng nói:
"Đúng vậy, tôi nói dối. Không phải khi đó anh hỏi tôi có phải là không cam lòng không sao? Tôi đúng là không cam lòng, cho nên, cái trò chơi kia, tôi chính là muốn trêu đùa anh, tôi muốn nhìn xem người tình trong mộng trong mắt mọi người đến cùng có thể vì một người phụ nữ làm được đến trình độ nào, nhưng mà chưa đến một tháng, càng chơi tôi lại càng cảm thấy không có ý nghĩa gì, vì thế tôi rất mệt mỏi."
"Lan Đình Phương, anh thật nhàm chán. Nếu so sánh với Anh Hùng thì anh có vẻ càng giống đầu gỗ hơn, tôi mà đem kỹ xảo này của anh nói cho Anh Hùng nghe, anh ấy nhất định sẽ cảm thấy đây không khác gì một cái nhà trẻ, cùng anh ngốc một giây tôi đều cảm thấy khó chịu, cho nên, chúng ta không cần chơi tiếp nữa."
Anh áp sát vào người cô, ngực kịch liệt phập phồng, tựa như mặt biển trước cơn bão, dường như chỉ trong một giây tiếp theo sẽ đem cô nuốt chửng. Liên Hảo mặt không biểu cảm nhìn khuôn mặt tuy rằng đang phẫn nộ nhưng lại đẹp mắt đến nỗi tìm không ra một chút khuyết điểm nào kia.
Căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng tí tách của chiếc đồng hồ cổ ở bên cạnh.
Một lúc sau, anh buông cô ra, cứng ngắt nói:
"Cố Liên Hảo, hiện tại còn chưa đến ngày 10 tháng 8, trò chơi này không thể dừng lại."