Ngay khi Liên Hảo trở về Bắc Kinh, cô được đưa vào bệnh viện và bắt đầu một loạt các cuộc kiểm tra thai sản. Sau khi nằm viện gần mười ngày, Liên Hảo trở về Thanh Nguyên. Bệnh viện cũng đặc biệt bố trí một y tá chăm sóc cho Liên Hảo, cô ấy có nhiều năm kinh nghiệm làm y tá trong khoa sản, họ Vương.
Vào giữa tháng 3, Bắc Kinh vẫn đắm chìm trong mùa đông lạnh lẽo. Trong mười ngày khi trở về Bắc Kinh, Adelaide vẫn không truyền đến bất kỳ tin tức nào. Vào thời điểm này, tin vào một câu nói của người Trung Quốc, không có bất kỳ tin tức nào chính là một tin tốt, ngày nào Liên Hảo cũng sợ hãi việc nghe được tin tức đến từ Adelaide.
Mỗi ngày Lan Đình Phương đều có một ca làm việc hơn bốn tiếng, mỗi buổi sáng anh ra ngoài lúc 8 giờ và trở về lúc 2 giờ chiều. Trong thời gian anh không có ở nhà, y tá Vương ở nhà với cô và dạy cô kiến thức của một người phụ nữ mang thai. Vì tư thế của thai không đúng, y tá Vương yêu cầu Liên Hảo thực hiện một số bài tập aerobic, và làm theo các động tác hít thở cùng với cô ấy. Vào cuối tháng 3, Liên Hảo cảm thấy axit dạ dày của cô đã không còn tăng lên và không có cảm giác buồn nôn giống như khi ở Adelaide nữa.
Trong thời gian này, Kha Oánh và Tô Tứ thường thay phiên nhau đến thăm cô. Kha Oánh đã sinh ra một cậu bé to tròn. Mỗi khi đến đây cô ấy đều ôm thằng bé theo cùng. Hai người thực sự đã giúp Liên Hảo quên đi rất nhiều phiền muộn.
Vào một ngày đầu tiên của tháng Tư, lần đầu tiên Liên Hảo nhận được một sự truyền đạt mạnh mẽ đến từ em bé trong bụng. Đó là vào buổi trưa. Khi cô đang nằm trên một chiếc ghế bành mềm mại bên ngoài phòng hoa, em bé đã cử động. Cảm giác bất ngờ này giống như khi còn bé, lúc cô đang ngủ thì có cảm giác hụt chân và bất ngờ tỉnh dậy. Y tá Vương nói rằng đó được gọi là chuyển động của thai nhi, và đó là một cách đặc biệt để em bé truyền đạt cho mẹ rằng bé rất khỏe mạnh.
Rất khỏe mạnh. . . Liên Hảo lẩm bẩm câu này trong miệng, việc đầu tiên làm là cầm điện thoại lên: "Đình Phương, Đình Phương, em bé đá e... em bé nó đá em..." Liên Hảo cầm điện thoại nói năng lộn xộn.
Hơn một giờ sau, Lan Đình Phương vội vã từ công ty trở về. Liên Hảo ngồi dưới ánh mặt trời rực rỡ, khẽ mỉm cười, chậm rãi đưa tay ra và di chuyển các ngón tay để ra hiệu cho anh đến. Dường như Lan Đình Phương có cảm giác rằng những bước chân bước về phía Liên Hảo của anh đều đang bồng bềnh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt dịu dàng, với niềm vui được làm mẹ, nhẹ nhàng kéo tay anh ngồi xổm xuống: "Đình Phương, em bé đang di chuyển" cô nói, đầy tự hào.
Lan Đình Phương nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô, mỉm cười và nhìn Liên Hảo một lúc: "Liên Hảo, em bé thật sự cử động, thật sự đang cử động."
"Thật thần kỳ phải không?" Liên Hảo hành xử như một đứa trẻ đang khoe kho báu của mình với người khác.
Lan Đình Phương gật đầu trong vô thức. Liên Hảo như thế này khiến anh hoảng hốt, một số từ ngữ, một số háo hức, cứ như thế được anh nói ra như những gì mà anh đang nghĩ đến.
"Liên Hảo, có lẽ Anh Hùng không thể quay lại nữa. Liên Hảo, hãy để anh chăm sóc cho em. Khi em rời đi, mỗi ngày anh đều có một giấc mơ như vậy. Anh hy vọng Chúa có thể cho anh thêm một cơ hội, bây giờ anh cảm thấy giấc mơ đã thành hiện thực. Liên Hảo, khi chúng ta bắt đầu lại, anh sẽ coi đứa bé đó là của mình, và anh sẽ cố hết sức để yêu con và cho con một cuộc sống giống như hoàng tử công chúa. Nếu như vậy còn không đủ, vậy thì anh hứa, trong tương lai, anh sẽ chỉ có một đứa con này. Liên Hảo, hãy để cho anh được chăm sóc em nhé? Liên Hảo..."
Lan Đình Phương chỉ mãi chú tâm nói chuyện mà không chú ý đến khuôn mặt ngày càng tái nhợt của Liên Hảo. Sau đó, anh nghe thấy một tiếng hét sắc bén: "Lan Đình Phương, anh im miệng cho tôi."
"Lan Đình Phương, tại sao Anh Hùng không thể trở lại?" Liên Hảo đẩy mạnh anh ra và nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt sắc bén: "Tôi không cho phép anh nguyền rủa Anh Hùng, ngay cả việc nguyền rủa anh ấy trong lòng, anh cũng không được phép."
Liên Hảo chưa từng kích động như lúc này. Cô chỉ tay vào Lan Đình Phương và nói mà không cần suy nghĩ:" Anh không cần phải mơ, anh sẽ không thể nào biến giấc mơ thành hiện thực. Lan Đình Phương, có phải vì muốn giấc mơ của anh thành hiện thực nên anh đã đưa tôi đến Bắc Kinh hay không?"
Liên Hảo ôm lấy đầu:" Sao tôi lại có thể quên mất, anh luôn mưu mô xảo quyệt, anh có thể làm bất cứ điều gì. Không, tôi muốn rời khỏi đây, tôi muốn trở về Mỹ, tôi sẽ ở trong căn nhà của chúng tôi đợi Anh Hùng trở lại và đợi anh ấy đặt tên cho cục cưng..."
Nói đến đây, Liên Hảo đứng dậy. Cô hoảng loạn bước đến phòng ngủ và đứng trước tủ quần áo. Lan Đình Phương đứng ở phía sau cô, cách cô khoảng ba bước. Anh dịu dàng ôm lấy cô, vùi đầu vào tóc và vòng tay ôm lấy cô: "Đừng đi, Liên Hảo, xin lỗi, Liên Hảo, nếu em không thích nghe, sau này anh sẽ không nói những điều như vậy nữa."
Liên Hảo tiếp tục lấy những bộ quần áo đó xuống, lắng nghe anh nói sau lưng mình: "Liên Hảo, anh lấy danh nghĩa ba anh ra thề, sau này anh sẽ không đề cập đến bất kỳ một chữ nào nữa."
Liên Hảo dừng động tác, móc áo trong tay cô rơi xuống, phát ra âm thanh nặng nề.
"Đình Phương, tôi yêu Anh Hùng." Liên Hảo chậm rãi nói, giống như một tội nhân đang xưng tội với linh mục.
"Ừm." Anh nhợt nhạt đáp lại.
"Đình Phương, tôi thật sự yêu Anh Hùng." Liên Hảo hất tay anh ra: "Bây giờ, tôi rất hối hận tại sao tôi không nói câu này ngay từ đầu. Ba của con tôi là Nguyên Anh Hùng chứ không phải Lan Đình Phương. Người ấy sẽ không bao giờ là Lan Đình Phương."
"Anh hiểu rồi!" Trong giọng nói của anh không có nửa điểm gợn sóng.
Liên Hảo xoay người lại, người trước mặt cô có khuôn mặt tái nhợt như Edward, luộm thuộm và gầy gò. Kể từ sau khi Anh Hùng gặp tai nạn, người đàn ông này luôn túc trực ở bên giường cô, những đêm khi bừng tỉnh vì gặp ác mộng, mở mắt ra người mà cô nhìn thấy đầu tiên sẽ chính là anh. Luôn có một ly nước đặt ở trên đầu giường của cô, và ly nước ấy luôn ấm.
Ở Adelaide, anh ngủ trên ghế sofa trong phòng khách sạn. Ở Bắc Kinh, anh cũng ngủ trên ghế sofa trong phòng ngủ. Người đàn ông này rất theo đuổi chất lượng cuộc sống. Anh sẽ trở nên rất cáu gắt nếu như ngủ không ngon. Trong những ngày này anh hầu như đều không được ngủ ngon, làm thế nào một người có thể ngủ ngon trong khi nửa giờ lại phải thay nước một lần!
Nhưng anh đã không cáu gắt! Anh dịu dàng hơn bất cứ ai.
Trái tim Liên Hảo đau nhói, cô nắm chặt tay và siết chặt, không biết nên tức giận với ai.
Anh khẽ cúi xuống, gở từng ngón tay đang siết chặt của cô và nói: "Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, không phải em đã từng hứa với anh rằng mọi thứ đều lấy đứa bé làm trọng hay sao? Tất nhiên rồi! Ba của đứa bé dĩ nhiên tên là Nguyên Anh Hùng, có ai nói không phải đâu?"
Liên Hảo dựa vào tủ quần áo, bàn tay đặt ở vị trí trái tim mình: "Đình Phương, Nguyên Anh Hùng tựa như một ngọn núi được đặt ở nơi này. Đình Phương, tại sao thời gian đã lâu như vậy vẫn không có tin tức gì của Anh Hùng? Tại sao lại không thể tìm thấy anh ấy? Em đã không còn sức để cùng anh ấy chơi trò trốn tìm nữa rồi. "
Vào tháng Năm, Liên Hảo đã gặp được Amy ở Bắc Kinh. Cái tên người Italia này có vẻ rất buồn và đi theo anh ta là một người đàn ông trung niên. Lan Đình Phương đưa họ đến phòng khách với một khuôn mặt trống rỗng.
Dường như dự cảm được điều gì đó, Liên Hảo lùi lại vài bước, vươn vai và mỉm cười xin lỗi cho Amy: "Amy, đưa bạn đến Bắc Kinh du lịch à? Nếu vậy thì để Đình Phương đưa các anh đến Tử Cấm Thành đi. Không phải anh luôn muốn đến thăm Tử Cấm Thành sao? Xin lỗi, Amy, tôi cảm thấy rất buồn ngủ, tôi nghĩ tôi sẽ đi ngủ, tôi nghĩ em bé cũng muốn tôi đi ngủ, tôi nghĩ, tôi phải đi ngủ ngay bây giờ. . ."
Liên Hảo thì thào nói xong, vốn muốn đi về phòng ngủ nhưng không hiểu vì sao lại đi sai hướng. Cô lại mỉm cười xin lỗi với Amy, tìm hướng phòng ngủ.
"Liên Hảo..." Amy mở miệng.
"Tôi không nghe, tôi không nghe..." Liên Hảo bịt tai, cuộn người dưới góc tường. Ca Ca chạy đến hướng về phía Amy sủa inh ỏi, tiếng sủa dường như muốn xuyên qua màng tai Liên Hảo.
Ca Ca đầy địch ý lẫn quẩn bên chân cô, ngay cả đầu của Liên Hảo cũng trở nên đau nhói. Liên Hảo buông tay ra, một lúc sau, cô nhàn nhạt nói: "Các người nói đi."
Amy chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh: "Đây là một chuyên gia về DNA. Vài ngày trước, người dân bản địa đã tìm thấy một số vết máu và một vài xác máy bay bên bờ sông. Một trong những vết máu đã được thử nghiệm và khớp với DNA của Anh Hùng. Một số khác thuộc về một người mất tích khác. Các chuyên gia do Mỹ phái đi đã suy luận rằng 80% máy bay đã tan rã giữa không trung. Đáng tiếc là không biết tại sao chỉ có một chiếc dù ở đó. Họ đã phỏng đoán hai người bọn họ trong lúc cấp bách đã dùng chung một chiếc dù. May mắn thay, một số nhánh cây đã chặn họ khi họ rơi xuống. Những vết máu đó đã bị bỏ lại do những vết sướt khi họ rơi xuống. Có nhiều dấu hiệu khác nhau cho thấy họ đã bị thương khi hạ cánh nhưng không trực tiếp chết. Bằng chứng là có những dấu vết nhóm lửa mà họ đã để lại."
Liên Hảo cảm thấy nhẹ nhõm, như được sống sót sau một tai nạn.
"Nhưng, Liên Hảo, cuối cùng chúng tôi cũng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì ở đó." Amy dừng lại, như thể đưa ra một quyết tâm lớn: "Chúng tôi đã tìm thấy một hang gấu ở gần hiện trường vụ tai nạn, và ở đó, chúng tôi tìm thấy đôi giày của Anh Hùng."
Liên Hảo thở dốc, dường như nếu không làm như vậy thì cô sẽ vì khó thở mà chết.
"Ngay cả các chuyên gia đi rừng cũng không dám đến khu vực này. Những người bản địa ở đó nói với chúng tôi rằng từ lâu ở đó đã có sự kiện gấu ăn thịt người. Một số người bản địa sống ở đó cũng đã chuyển đi vì sợ gấu. Liên Hảo, đã gần ba tháng kể từ khi Anh Hùng gặp tai nạn... "
"Vì vậy, anh đến đây là để bảo tôi từ bỏ. " Ngực của Liên Hảo run rẩy dữ dội.
Lan Đình Phương muốn lao tới, Amy ngăn anh lại và lắc đầu nhìn anh.
Một lúc sau, lưng của Liên Hảo trượt xuống tường, cô đờ đẫn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên do Amy mang đến, nói: "Anh có phải là người Mỹ không? Người Mỹ các anh đều thích nói những lời vô trách nhiệm."
Quay sang Amy, cô châm chọc: "Amy, không phải anh nói tôi là một ngôi sao chổi sao? Anh nói đúng, tôi thật sự một ngôi sao chổi, anh thấy đó, mẹ tôi, Nguyên Anh Hùng, tôi không biết ai sẽ là người tiếp theo, Amy, anh nói xem lần sau sẽ là ai?"
Lan Đình Phương đẩy Amy ra và ôm lấy Liên Hảo: "Không phải, đó là do anh ngu ngốc, anh đã không thể nghĩ ra những biện pháp tốt hơn và nhiều hơn để tìm thấy anh ta sớm hơn. Liên Hảo, là do anh ngu ngốc, là lỗi của anh, là do anh không những không có bản lĩnh mà còn mạnh miệng."
Liên Hảo chậm rãi quay mặt lại nhìn anh. Cô nghĩ về điều đó và nói: "Lan Đình Phương, bây giờ anh có hài lòng không? Bây giờ anh có vui vẻ không? Hả?"
Trong phòng rất yên tĩnh, thông qua sự yên tĩnh này, Liên Hảo nhìn thấy sự hoảng loạn trên khuôn mặt của tất cả mọi người.
Lúc này, cánh cửa mở ra và y tá Vương bước vào với một thứ gì đó trong tay, sau khi nhìn thấy tình hình trong phòng, cô ấy thoáng sửng sốt. Sau đó, ánh mắt cô ấy dần dời xuống, và những thứ trong tay cô ấy rơi xuống đất.
Cuối cùng thì Liên Hảo cũng biết sự hoảng loạn này đến từ đâu.
Khuôn mặt của mọi người đều tái nhợt, mắt họ tập trung trên chiếc váy màu xanh nhạt của cô.
Khi Liên Hảo mười tuổi, cô rất thích vừa đi bộ vừa cúi đầu xuống. Vào một buổi chiều mùa hè có ánh mặt trời màu lòng đỏ trứng gà, cô cứ cúi đầu đi, có một người đi qua, người đó ngã trước mặt cô, nước ép dưa hấu trên tay người kia cứ như thế hất vào bộ đồng phục học sinh màu xanh nhạt của cô, như máu bắn tung tóe.
Hiện tại, Liên Hảo dường như lại nhìn thấy bản thân của mình vào thời điểm đó, bị nước ép dưa hấu văng lên váy và cảm thấy hụt hẫng. Lúc đó, cô đặc biệt ước rằng mình sẽ nhanh chóng lớn lên. Khi lớn lên, cô sẽ không còn cảm thấy bàng hoàng hụt hẫng với thế giới xung quanh nữa.
Nước mắt và mồ hôi tuôn rơi ào ạt. Lần này, Liên Hảo biết rằng màu đỏ rải rác trên chiếc váy xanh của cô đã không còn là nước ép dưa hấu nữa.