Sau tết nguyên đán, Liên Hảo cảm thấy Lan Đình Phương dường như có vẻ trở nên đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng anh sẽ có biểu hiện bần thần, cũng có đôi khi tỏ ra cáu kỉnh. Có vài lần Liên Hảo nửa đêm tỉnh lại, phát hiện Lan Đình Phương dựa người vào đầu giường ngẩn người, không đợi cô hỏi ra miệng anh đã vội vàng hôn cô, sau đó bắt đầu liều chết triền miên, dường như chỉ có ở trong cơ thể của nhau, thì mới có thể khiến anh cảm thấy an toàn.
Đêm nguyên tiêu, từ trong phòng ngủ có thể nhìn thấy ánh trăng cực lớn, ánh trăng xuyên qua mặt kính rơi xuống đất, và ánh sáng dịu nhẹ của đèn tường rọi xuống cơ thể Lan Đình Phương, trên mặt anh có một lớp mồ hôi tinh mịn.
Anh nằm sấp trên người Liên Hảo, vẫn không có rời khỏi cơ thể cô. Liên Hảo đem tóc trên trán anh vuốt ra phía sau đầu, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Có phải gần đây phát sinh chuyện gì rồi không? Có phải công ty xảy ra chuyện?"
Anh lắc đầu, vùi mặt vào cổ Liên Hảo. Giọng anh trầm như một tiếng thở dài: "Liên Hảo, em nói xem, chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau hay không? Con đường này của chúng ta quá gian nan, anh rất sợ!" Sợ em sẽ lại rời xa anh.
Người này thì ra là đang lo lắng chuyện này! Tay Liên Hảo chạm vào lưng Lan Đình Phương, cúi đầu, hôn lên thái dương của anh: "Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Em đó hả, còn muốn cùng anh sinh thêm một đứa nữa mà. Lần này, tốt nhất là sinh con trai. Chị Nguyệt nói em nên sinh một đứa con trai để trói chặt anh, củng cố địa vị của mình. Chị ấy còn nói đàn ông có sự nghiệp đều cần phải có một đứa con trai để kế thừa, bằng không Lan tiên sinh sẽ tìm đến phụ nữ ở bên ngoài để sinh con trai, hơn nữa không chỉ là một đứa. Cuối cùng đó hả, sẽ giống trong phim truyền hình, phòng nhất, phòng nhì, phòng ba sẽ vì tranh giành tài sản mà ngươi chết ta sống, giống em như vậy thật sự không tốt, kết cục nhất định sẽ rất thê lương."
Lan Đình Phương ghé sát vào người Liên Hảo, khẽ mỉm cười.
"Còn nữa, sau khi sinh đứa thứ hai xong em muốn đi học làm phim, em nghĩ, trên thế giới này cũng chỉ có anh nguyện ý đầu tư cho em, đến lúc đó, em sẽ lại càng không rời xa anh."
Cuối cùng, Lan Đình Phương hết lần này đến lần khác nói bên tai Liên Hảo: "Cố Liên Hảo, nhớ kỹ những lời nói này của em."
Nguyên tiêu qua đi, Liên Hảo mang Lan Đình Phương đến Washington. Vào tháng 2, Washington vẫn bị bao phủ bởi cái lạnh của hàn lưu Siberia. Liên Hảo và Lan Đình Phương cùng ngồi ở trên băng ghế có khắc tên Cố Liên Hảo và Hà Mỹ Âm. Bầu trời rải rác bông tuyết, những nhánh cây anh đào trong công viên trơ trụi, cho thấy một sự hiu quạnh thê lương. Rất ít người đến công viên vào thời tiết như thế này, chỉ có một vài người đi xe đạp băng qua lối đi dành cho xe đạp của công viên.
Lan Đình Phương đặt một bó hoa cẩm chướng lên ghế.
Liên Hảo cẩn thận vuốt ve tên của mẹ mình.
"Mẹ ơi, con đưa Đình Phương đến gặp mẹ."
"Mẹ ơi, con cũng đã trở thành một người mẹ rồi."
"Mẹ ơi, con nhất định sẽ trở thành một người mẹ giống như mẹ vậy."
Cả một buổi chiều họ đều ngồi trên băng ghế ấy, lắng nghe âm thanh của những nhánh cây anh đào bị gió thổi lung lay. Trước lúc đi, Lan Đình Phương yêu cầu Liên Hảo tránh mặt, còn mình thì lại đứng một mình ở trước băng ghế một lúc lâu.
Trên đường về khách sạn Liên Hảo hỏi Lan Đình Phương vừa mới cùng mẹ nói cái gì.
Lan Đình Phương chần chừ một lúc, mới nói: "Anh xin mẹ phù hộ cho chúng ta mãi mãi bên nhau."
Liên Hảo nhíu mày: "Đồ ngốc, hiện tại không phải em đang ở bên cạnh anh sao? Từ khi nào mà anh lại trở nên lo được lo mất như vậy? Trước đây anh luôn khoe khoang rằng mỗi ngày đều có rất nhiều phụ nữ khắp nơi trên thế giới này tỏ tình với anh ở trên mạng xã hội của anh, hay là, em cũng giống như bọn họ, nhắn lại ở trên mạng xã hội của anh rằng anh là tâm can bảo bối của em nhé?"
Lan Đình Phương không nói gì mà chỉ ngừng lại, ánh mắt thẩn thờ nhìn một nhà ba người ở cách đó không xa. Người chồng đang bế đứa con, tay của người vợ nhét vào trong túi áo khoác của người chồng, và đứa trẻ trên tay anh ta đội một chiếc mũ lông, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào. Người vợ đang nhờ một người da đen giúp bọn họ chụp ảnh một nhà ba người. Người da đen bày ra biểu cảm không kiên nhẫn. Liên Hảo bước qua nhận lấy máy chụp hình trên tay người vợ.
Đó là một đôi vợ chồng người Ba Lan, họ mang theo đứa con vừa mới một tuổi của mình đến Washington du lịch. Chụp cho bọn họ xong, Liên Hảo nhịn không được hôn đứa bé một cái. Cô có hơi nhớ Tiểu Long, giai đoạn này là giai đoạn nghịch ngợm đáng yêu nhất của nhóc con, cô muốn đưa bé đến đây, nhưng mà Washington năm nay quá lạnh.
Lan Đình Phương vẫn còn duy trì tư thế vừa rồi, đứng ở nơi đó ngẩn ngơ một cách vô hồn. Liên Hảo cầm tay anh, quơ qua quơ lại ở hắn trước mặt anh, anh mới như tỉnh ra từ trong mộng.
"Lan Đình Phương, dạo này rốt cuộc anh bị làm sao vậy?" Liên Hảo đứng ở trước mặt anh, hỏi thẳng.
Tay anh áp lên bàn tay đang đặt trên má mình của Liên Hảo, ánh mắt vẫn đuổi theo gia đình người Ba Lan đang càng lúc càng xa dần kia. Anh nói: "Liên Hảo, em sẽ vì Tiểu Long làm được những gì?"
"Em sẽ làm mọi thứ vì con." Liên Hảo trả lời.
Khuôn mặt Lan Đình Phương tái nhợt.
"Vậy, em sẽ vĩnh viễn ở bên anh chứ?"
"Đương nhiên rồi!" Liên Hảo buồn cười: "Em không ở bên anh vậy thì còn có thể ở bên ai?"
Đáp án này của Liên Hảo dường như không làm cho Lan Đình Phương hài lòng, cô thở dài: "Lan Đình Phương, anh có cần em thề không?"
Thật bất ngờ là, Lan Đình Phương vậy mà lại gật đầu: "Em thề đi, em vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa anh."
Liên Hảo kiễng chân, hôn lên khóe môi anh, không thể không giơ tay lên.
"Em thề, Cố Liên Hảo vĩnh viễn sẽ không rời xa Lan Đình Phương."
Lan Đình Phương cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Liên Hảo một cách ngốc nghếch, Liên Hảo mỉm cười với anh, anh chôn mặt vào vai Liên Hảo, rất lâu, rất lâu.
Đêm đó, Liên Hảo cùng Lan Đình Phương uống rượu. Rượu vang được sản xuất từ vùng đất Petersburg là loại rượu độc nhất vô nhị của Nga, loại rượu vang đỏ này được sản xuất bởi khí hậu băng giá nên có hương vị rất đặc biệt. Đêm nay Lan Đình Phương có vẻ đặc biệt vui vẻ, anh uống rất nhiều rượu. Khách sạn mà bọn họ thuê nằm ở Washington, DC, nơi có thể quan sát một nửa cảnh đêm của Washington. Với những bông tuyết bay trong đêm, ánh đèn của toàn thành phố trông giống như một thế giới cổ tích dưới những bông tuyết.
Liên Hảo tựa vào vai Lan Đình Phương, bọn họ ngồi trên thảm, cùng nhau ngắm những bông tuyết trắng bay qua cửa sổ trên bức tường kính lớn của khách sạn. Phía trước mặt họ đặt rượu, rượu rất thơm và dễ chịu, nhân men say Lan Đình Phương bắt đầu hát cho Liên Hảo nghe, từ hát tiếng Anh đến hát tiếng Quảng Đông và tiếng Quang Thoại, cuối cùng còn hát luôn cả tiếng Nhật.
Chất giọng của Lan Đình Phương giống như rượu nguyên chất, ở trong một đêm khuya yên tĩnh như thế này lại càng làm cho người ta sinh ra cảm giác quyến luyến. Liên Hảo nghe mãi nghe mãi thì lâm vào mộng đẹp, mộng bông tuyết, mộng Nguyên Anh Hùng.
Ở thành phố nơi Nguyên Anh Hùng lớn lên, Cố Liên Hảo lần đầu tiên mơ thấy Nguyên Anh Hùng. Khi những giọt nước mắt từ giấc mơ thấm vào miệng Liên Hảo, cô tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh lại vẫn như cũ là màn đêm thâm trầm, Lan Đình Phương đang ngủ say ở bên cạnh.
Thời điểm Liên Hảo rời khỏi khách sạn là lúc nửa đêm. Khi cô rời đi tuyết đã ngừng rơi. Liên Hảo nhờ nhân viên khách sạn gọi một chiếc taxi an toàn. Tài xế taxi là một người phụ nữ người Hoa, cô ấy đưa Liên Hảo đến một khu dân cư cách khách sạn 40 phút lái xe. Liên Hảo để người lái taxi ở một bên đợi mình.
Cây sồi mà Anh Hùng trồng năm ngoái đã phát triển cao. Nguyên Anh Hùng đã từng nói cây sồi này sẽ phát triển rất tốt, quả nhiên là vậy, cây sồi mảnh mai đã vươn cao đến cửa sổ. Liên Hảo đứng ở bên dưới gốc cây sồi và nhìn vào ngôi nhà phía trước. Ngôi nhà có sắc tường màu vàng nhạt, mái nhà màu nâu, giống như hầu hết tất cả những ngôi nhà ở đây. Vào cuối năm ngoái, cô và Nguyên Anh Hùng đã sống ở trong ngôi nhà này trọn một tháng. Trong suốt một tháng sống ở đây, Nguyên Anh Hùng luôn nói chuyện không ngừng nghỉ, cũng không ngừng tìm ra ý tưởng mới.
Hiện tại, Liên Hảo đã có chút không nhớ nổi khi đó Nguyên Anh Hùng đã nói những gì, cũng không nhớ nổi những ý tưởng mà khi đó anh đã nghĩ ra. Liên Hảo ước gì Anh Hùng không nói nhiều như vậy, nếu Anh Hùng không nói quá nhiều, vậy thì chắc có lẽ cô nhất định sẽ nhớ rất kỹ những lời mà anh đã nói.
Hình như, điều duy nhất cô có thể nhớ là thời điểm cuối cùng rời khỏi đây, Nguyên Anh Hùng nói muốn làm một cái giá bóng rổ ở sân sau nhà, về phần vì sao muốn làm giá bóng rổ Liên Hảo dường như cũng đã quên.
Liên Hảo không dám bước đến mở cánh cửa kia ra, dường như một khi cô mở ra, cô sẽ nhìn thấy Nguyên Anh Hùng, luôn luôn cười một cách vô tâm, Nguyên Anh Hùng.
Nhưng mà, rõ ràng là Nguyên Anh Hùng đã không còn nữa.
Liên Hảo không biết bản thân đứng ở bên dưới cây sồi này bao lâu, chỉ là lúc rời đi đêm vẫn như cũ rất sâu rất trầm.
Khi trở lại khách sạn, người nhân viên gọi taxi cho cô thở phào một cách nhẹ nhõm. Trước cửa khách sạn ngừng hai chiếc xe cảnh sát, nhân viên khách sạn nhìn Liên Hảo khóc không ra nước mắt.
Một giờ sau sau khi Liên Hảo rời khỏi khách sạn, một vị khách đến từ Trung Quốc, Lan tiên sinh, mãnh liệt yêu cầu công khai các góc băng theo dõi của khách sạn, bởi vì anh hoài nghi vợ của mình bị bắt cóc. Người phục vụ tên Nina đã nói với anh rằng vợ của anh chỉ là có việc nên đã ra ngoài. Lan tiên sinh vẫn còn mang theo men say đã nghi ngờ người phục vụ kia có liên quan đến vụ bắt cóc. Người quản lý khách sạn giải thích với anh rằng dựa theo luật pháp nước Mỹ, họ chỉ có thể công khai video của khách sạn nếu khách mất tích trong 24 giờ và cần phải có sự can thiệp của phía cảnh sát. Nửa giờ sau, Lan tiên sinh gọi một cuộc điện thoại đến New York, phía New York nửa đêm lại gọi đến nhà của cảnh sát trưởng đặc khu Colombia. Hai giờ sau, hai chiếc xe cảnh sát được cử đến. Hai giờ bốn mươi phút sau, những người vô gia cư và những người có tên trong hồ sơ tiền án ở gần khu vực này đều được đưa lên xe cảnh sát. Hai giờ năm mươi phút sau, Liên Hảo về tới khách sạn.
Trong phòng giám sát, Liên Hảo chột dạ phát hiện tất cả mọi người có mặt ở nơi này đều đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào mình. Liên Hảo giơ tay ra nói xin lỗi với từng người một, cuối cùng, đứng ở trước mặt Lan Đình Phương.
Lúc này Lan Đình Phương đang mặc áo choàng tắm của khách sạn, mặt anh không biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng. Liên Hảo thật sự đau đầu, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh anh.
Cảnh sát rời đi, quản lý và nhân viên khách sạn cũng rời đi, Lan Đình Phương không nói gì bước đi trong im lặng, Liên Hảo ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.
Ngay khi trở về phòng khách sạn, Lan Đình Phương cầm lấy ly nước, Liên Hảo nịnh nọt chạy qua, sợ sệt rót nước cho anh.
Lan Đình Phương uống cạn cả một ly nước tràn đầy, cầm ly nước trong tay, anh lạnh lùng nói: "Cố Liên Hảo, đêm hôm khuya khoắt em lại chạy đi đâu?"
Liên Hảo trầm mặc, cúi đầu nhìn giày của mình, bởi vì quá vội, cô không kịp thay giày khác, trên giày có vết trầy xước của cỏ và một chút vết bùn.
"Nếu không, để anh đoán xem, có phải em tình cũ khó quên, cho nên đi thăm lại chốn xưa? Chẳng hạn như, đến căn nhà mà trước kia em và anh ta đã ở, hoặc là đi đến nơi mà các người đã từng hẹn hò. Đúng rồi, nghe nói, hôn lễ của các người là cử hành ở Washington, có phải em vừa mới đến nơi đó đúng không? Hả?"
"Cố Liên Hảo, anh hỏi em một vấn đề, nếu, bây giờ anh và Nguyên Anh Hùng đứng ở trước mặt em, em sẽ chọn người nào?"
Liên Hảo ngẩng đầu, không thể tin nhìn Lan Đình Phương.