Tình Yêu Chốn Đô Thị

Chương 11: Chương 11




Kiều Thanh, dường như vô tình giọng nói của cô ta không hề nhỏ:
Chị, chị ấy không biết châm cứu gì cả… lỡ có chuyện gì thì đứa trẻ sẽ mất mạng..."
Ngay cả Triệu Doanh cũng cau mày, ngay từ đầu khi nhìn thấy các biện pháp hồi sức tim phổi của Kiều Ân, anh ta đã cảm thấy chán ghét.
Kiều Ân cô ấy đang làm gì vậy!
Nhiều người đã nghe thấy.
Ngay lập tức chỉ vào Kiều Ân, có rất nhiều cuộc thảo luận.
"Con nhỏ này bị làm sao vậy?"
"Cứu người không được cẩu thả, xe cấp cứu sắp tới rồi, mau ngăn cô ấy lại, nhỡ có chết người thì sao?"
Có nhiều người nói, nhưng ít người làm.
Kiều Ân căn bản không coi trọng lời nói của những người xung quanh, cô buồn bực không để ý đến Kiều Thanh có trong đám người đó.
Cô đưa mũi kim vào gáy đứa trẻ, ba mũi kim lên mặt.
Sau khi cắm ba mũi kim, khuôn mặt lấm lem của đứa trẻ dường như hồng hào hơn, có vẻ như sắp ổn rồi.
Kiều Thanh nhìn chằm chằm vào người đang hấp hối, hốt hoảng sợ hãi giữ cánh tay của Triệu Doanh, làm ầm lên:
"Anh, chị ấy điên rồi, đứa trẻ đó vẫn còn nhỏ như vậy, chị ấy đang làm gì vậy!"
Vân Ly cũng la ó:
"Nếu đứa nhỏ xảy ra chuyện gì thì sao..?"
Lần này, Kiều Thanh hoảng sợ đúng là không phải giả tạo.
Hôm nay Kiêu Ân cùng bố mẹ ruột trở về huyện Tháp Quy, ở đó cho dù có phá phách gì cô cũng không để ý.

Nhưng Kiều Ân vẫn đi loanh quanh trong thành phố, nếu bị tung lên mạng xã hội, người trên mạng sẽ phát hiện cô ta có loại chị gái thế này.

Kiều Ân này sao có thể gây phiền phức như vậy!
Những người xung quanh bị lời nói của cô ta bị ảnh hưởng, họ ngăn cản và buộc tội Kiều Ân.
Triệu Doanh cau mày, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ không tán thành, tiến lên một bước ngăn cản cô.
"Kiều Ân, đừng làm loạn nữa, đợi bác sĩ tới đi."
Kiều Ân không chút nghĩ ngợi, lạnh lùng nói:
Anh đừng nhiều lời, đừng quấy rầy tôi!"
......."
Tay Triệu Doanh như đông cứng lại giữa đám đông, anh ta sững người ở đó, xấu hổ không thể tả.
Kiều Ân chưa từng dùng thái độ này đối mặt với anh ta.
Trong một khoảnh khắc, anh ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đột nhiên, đứa trẻ đang nằm bất động trên mặt đất đột nhiên làm động tác như sặc nước, cuộn người lại ho dữ dội, đồng thời ho ra cả thứ nước bẩn trong bụng…
"Thực sự hữu ích!"
Trời ơi, đứa nhỏ tỉnh lại rồi."
Cô bé này thật sự biết y thuật?
Những người đang xem náo nhiệt xung quanh phát ra những tràng cảm thán.
Kiều Thanh, Triệu Doanh cũng sửng sốt, đặc biệt là Kiều Thanh trợn to hai mắt, không nghĩ ra Kiều Ân làm sao có năng lực này.
Mặt khác, ông cụ đi từ trong đám người đi lên, ông quan sát nhóm của bọn họ từ đầu đến cuối đều là không lòng tốt, châm chọc lên tiếng:
"Đứa nhỏ đã không sao cả, các người không phải muốn cứu người sao? Sao không làm gì, mà còn đứng đây cản trở? Các người là học sinh ở trường nào?"
Vân Ly lúng túng phản bác lại:
"Chúng tôi không biết bơi!"

Ông cụ không bằng lòng nói:
"Cô bạn bên cạnh đã học bơi, vậy mà không cứu người còn đứng đây so đo! Vẹt của tôi còn không nói nhiều bằng cô ta!"
Kiều Thanh từ nhỏ đã được cưng chiều, chiều chuộng.

Bởi vì sức khỏe của cô ta, người bên ngoài cũng nhường nhịn, nói chuyện với cô ta cũng không muốn lớn tiếng, sợ dọa cô ta.

Chưa từng nghe những lời cay nghiệt như vậy! Khuôn mặt thanh tú của cô ta tái nhợt, cắn môi, cảm thấy vô cùng áy náy.
Đáng tiếc ông cụ không thích điểm này, nói với bọn họ mấy câu cũng chưa nói xong.
Cuối cùng, ông vẫn không quên nói:
Không biết cô bé cứu người đó học trường nào, ngoan lắm! Cô bé ấy có dũng khí cứu người, không tranh giành, không giành giật.

Tôi phải viết một lá thư khen ngợi, gửi cho trường học của cô ấy!
Khuôn mặt thanh tú của Kiều Thanh lúc đỏ lúc trắng, cô ta nắm chặt ngón tay, hồi lâu không nói được lời nào.
Cô ta ngước mắt lên nhìn Triệu Doanh, ann ta lại một lần nữa bị Kiều Ân hấp dẫn ánh mắt, mím môi, nhẹ giọng nói:
Triệu Doanh, tim em đột nhiên đau quá!"
Cô ta có sức khỏe yếu từ khi còn nhỏ, mọi người xung quanh đều biết điều đó.
Vân Ly và một cô gái khác lập tức đỡ lấy cô ta, lo lắng hỏi:
A, cậu không sao chứ?
"Sao đột nhiên lại đau tim?"

Kiều Thanh thấy rằng sự chú ý của Triệu Doanh lại bị cô ta thu hút trở lại, nhỏ giọng nói với khuôn mặt nhợt nhạt.
Em cũng không biết, chỉ là đột ngột đau."
Triệu Doanh không quan tâm đến Kiều Ân đang ướt sũng, ủ rũ bế cô ta lên nói:
"Anh đưa em đi bệnh viện!
"Tôi cũng đi!"
Vân Ly và cô bạn kia bị ông cụ nói, họ không còn mặt mũi nào ở lại đây, họ nhanh chóng rời khỏi đám đông.
Kiều Ân thấy cậu bé nhổ nước trong bụng ra ngoài, rút ​​cây châm cứu sau gáy ra thì thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy cảm giác đau nhói trên cổ, cô đưa tay lên chỗ đau nhói thấy một vệt máu trên tay.
Nhất định là cậu bé trong lúc sợ hãi cào quá mạnh.
Ông cụ chú ý đến vết thương trên cổ cô, lo lắng nói:
Cô gái nhỏ, cổ cô bị trầy xước rồi, mau đến bệnh viện sát trùng vết thương, không sẽ bị nhiễm trùng mất!"
Kiều Ân không quan tâm chút máu này, trước khi Kiều Thanh khỏi bệnh, mỗi tháng cô đều bơm 300cc máu để duy trì sự sống cho Kiều Thanh.

Đối với cô mà nói, chút máu này không khác gì máu muỗi.
Tôi ổn!"
Ông cụ lo lắng theo cô, lẩm bẩm nói:
"Hay là đi bệnh viện tìm bác sĩ khám cho cô đi.

Nước sông bẩn, cổ cô lại có vết thương nếu bị nhiễm trùng sẽ rất rắc rối."
"Mà này cô bé, cô từng học y chưa? Tôi thấy kỹ thuật châm cứu của cô trông có vẻ đầy kinh nghiệm, không giống như một người mới.

Đáng lẽ ở độ tuổi của cô là sắp vào đại học? Nhà cô có ai theo ngành y không? Ông nội hay bà nội của cô?"
Những người thuộc thế hệ của họ đều rất tôn trọng, tin tưởng vào y học cổ truyền.


Chỉ là với sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, tây y dần dần trở thành lựa chọn hàng đầu của mọi người, các phòng khám đông y cũng sa sút dần.
Ông thấy Kiều Ân thông thạo thuật châm cứu, thấy cô còn trẻ nên tò mò hỏi.
Không, tôi chỉ tình học được thôi, lần này là nhờ may mắn."
Có một âm thanh ù liên tục trong tai Kiều Ân.
Kiều Ân đau đầu, từ trong túi lấy ra một tờ giấy lau vết máu trên cổ, sau đó lơ đãng trả lời ông cụ.
Người đã được giải cứu, giờ cô ấy còn phải đi mua sắm!
Lúc này, trong đám người truyền đến âm thanh ầm ĩ, giống như có người từ phía sau tiến vào.
Cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Kiều Ân?"
Giọng nói này?
Kiều Ân ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói, tại sao lại là bạn của Trạch Dương!
Vương Hạo Hiên lao đến với tốc độ cao, khi anh nhìn thấy rất nhiều người tụ tập dưới cầu, anh chắc chắn rằng Vương Thần ở đó.
Anh sợ rằng những gì mình nghe được sẽ là tin xấu, nhưng sự tự chủ mạnh mẽ của anh đã buộc anh phải tiến lên một bước, tình hình ở đây tốt hơn nhiều so với anh tưởng tượng!
Vương Thần nằm trên mặt đất, nhắm mắt nhưng vẫn còn thở, cuộn người lại ho và khạc ra nước liên tục.
Cách cậu bé một bước, có một cô gái toàn thân ướt sũng, làn da trắng nõn gần như trong suốt, mái tóc đen nhánh đang ôm lấy chiếc cổ trắng như tuyết, bộ quần áo ướt sũng dính sát vào người, lộ rõ ​​ra ngoài dáng vóc thanh mảnh.

Đôi mắt đen như mực kia nghe thấy tiếng hét của anh thì kinh ngạc nhìn anh, tựa hồ có chút...!mất kiên nhẫn?
Vương Hạo Hiên không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ gặp cô ở đây, một hoàn cảnh như thế này.
Cấp dưới của anh đã kiểm tra thân thể của Vương Thần bằng thị lực sắc bén, và báo cáo với anh như để giúp anh thêm phần nhẹ nhõm.
"Vương tổng, thiếu gia không sao! Thiếu gia mới rơi xuống nước không lâu, đã được cứu kịp thời, nhưng cậu ấy vẫn đang hôn mê..."
Đưa người đi bệnh viện trước đi."
Vương Hạo Hiên thấp giọng ra lệnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.