- Về rồi sao cô không vào trong?_ Khang xuống taxi, thấy Ngọc đứng bên ngoài liền hỏi.
- Đầu cậu rốt cuộc có não không? Nhà của cậu, cậu khóa cổng thì làm sao tôi vào?
- Tôi không khóa cổng, chưa bao giờ khóa cổng! Cô chỉ cần... đưa tay vào chỗ này, tìm cái chốt rồi kéo ra. Thế là mở!
Ngọc nhìn Khang mở cổng, nhất thời không tin. - Cậu không sợ mất trộm à?
- Xung quanh đây có camera, an toàn rất cao. Không sợ.
- Ra thế! Mà cậu muốn cho tôi xem cái gì?_ Ngọc tò mò hỏi. Khang bảo cô vào nhà rồi nói. Cậu bật đèn phòng khách, ngồi xuống sôfa, đưa hai bàn tay đầy mẩn đỏ ra.
- Tác hại việc cô ép tôi uống sữa đấy.
- Cậu bị gì? Dị ứng sao?_ Ngọc nhìn tay Khang. Cô lo lắng cầm tay cậu lật qua lật lại. - Hay để tôi nấu đồ ăn, ăn xong tôi đi mua thuốc giúp cậu.
- Tùy cô._ Khang nói.
Ngọc lên phòng, lấy đồ rồi bước vào phòng tắm. Cả buổi chiều giao đấu, cô cảm thấy rất khó chịu nên giờ phải tắm rửa thay đồ trước. 5 phút sau, Ngọc mở cửa phòng tắm ra, phát hiện Khang đang mân mê đống đồng hồ của mình, cô hét lên:
- Cậu làm gì thế hả? Vào phòng tôi làm gì? Không biết xấu hổ à?
- Da mặt tôi dày, không biết. Haha.
- Cậu còn cười à? Đi ra, nhanh!_ Ngọc tức giận đẩy cậu ra ngoài.
- Cô không xuống nấu đồ đi, ở trong phòng mãi làm gì?_ Khang bị Ngọc đuổi. Cậu đập cửa.
Ngọc mở cửa: - Xuống thì xuống!
Cô đi xuống bếp, nấu cơm xong liền lấy đồ từ tủ lạnh ra ngoài. Cũng tối rồi nên cô chỉ làm vài món đơn giản, ít bước thực hiện. Bàn tay của Ngọc thoăn thoắt hết làm cái này đến làm cái kia giống như một đầu bếp chuyên nghiệp. Trong lúc Ngọc nấu ăn, Khang đứng gần đó. Cậu giơ điện thoại lên chụp lén Ngọc. Cô vẫn chưa biết là cậu ta chụp ảnh mình.
- Ăn nào!_ Ngọc bưng từng dĩa thức ăn đặt lên bàn. Khang ngồi xuống ghế, lấy đũa gắp một miếng trứng cho vào miệng.
- Này, cô có học nấu ăn không? Ngon.
- Ăn đi, bù cho ly sữa cậu uống lúc sáng.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, cười đùa rất vui vẻ. Ăn xong còn giúp nhau rửa chén. Ngọc không cho Khang rửa. Cô nói cậu đang dị ứng, không nên đụng vào việc này. Khang tặc lưỡi, đành ra ngoài xem TV.
Ngọc rửa chén xong đã 8h rưỡi. Trời bên ngoài tối đen, thêm cả việc trên đường vào nhà Khang cũng chả có đèn. Không khí có phần quỷ dị. Cô mặc áo ấm, xỏ giày rồi ra ngoài. Khang theo cô đến tận xe.
- Tôi muốn đi cùng.
- Cậu đi cùng? Lên xe đi.
Ngồi lên xe, Ngọc khởi động xe rồi tập trung lái. Khang cầm điện thoại chơi, không để ý gì đến cô.
Xe dừng trước một hiệu thuốc lớn sau 10 phút chạy xe, đối diện là một forum đồng hồ thể thao thương hiệu nổi tiếng.- Cậu cũng đúng là, vừa nãy có hiệu thuốc sao cậu không muốn vào? Lại phải chạy đến đây.
- Tôi muốn mua thuốc ở đây._ Khang xuống xe, đi vào trong.
- Cậu Khang? Cậu bị gì sao?_ Một cô gái khoảng 24 tuổi thấy Khang cùng Ngọc bước vào liền đứng lên chào hỏi. - Cô gái này là...
- Mẹ chị có nhà không?_ Khang hỏi.
- Mẹ tôi hôm nay có ca mổ, chưa về.
- Vậy chị lấy cho tôi thuốc dị ứng. Lần trước cô ấy kê cho tôi, chắc chị cũng biết._ Khang nói, cô gái đó biết nên đi lấy thuốc. Ngọc thấy lạ mới hỏi: - Cô ấy là ai?
Khang nói nhỏ: - Là con của cô ấy.
- Cô ấy là ai?_ Ngọc không hiểu.
- Bác sĩ riêng. Đây là tiệm thuốc của cô ấy.
- Cậu Khang, thuốc của cậu._ Cô gái đó gói thuốc lại, đưa cho Khang. Cậu đưa thẻ ra bảo cô ta tính tiền.
- Không cần đâu, mẹ tôi nói không cần lấy tiền của cậu...
- Tôi sẽ tính vào tiền lương của cô ấy._ Chưa để cô ta nói xong, Khang đã cắt lời. Cậu quay sang Ngọc: - Chúng ta đi.
Ngọc mở cửa xe bằng điều khiển từ xa. Khang ngồi vào, bắt Ngọc lái xe sang tiệm đối diện. Sang đến nơi, Ngọc mới ngạc nhiên. Khang kéo tay cô vào trong.
- Tôi muốn mua đồng hồ._ Khang nói.
- Quý khách muốn mua đồng hồ đơn hay đôi ạ? Ở forum vừa nhập mấy mẫu đôi rất đẹp._ Nhân viên ở đó thấy người đi vào, lại là một nam một nữ nên mạnh miệng hỏi.
- Tôi xem đồng hồ đơn._ Ngọc nhảy lên, nói.
- Mời quý khách theo tôi.
Ngọc cùng nhân viên xem hết qua một lượt đồng hồ màu sắc sặc sỡ đủ loại. Xem cái nào cô nhăn mày cái đó. Tính cô rất ghét thứ màu mè, ai lại đưa cô xem mấy cái đỏ xanh như thế cơ chứ! Dừng lại trước một hộp kính, bên trong là chiếc đồng hồ thể thao màu trắng, kiểu cách tinh tế trang nhã, mặt đồng hồ sang trọng, Ngọc cho người mở ra xem. Cô vừa nhìn đã thích, nhân viên vui vẻ cầm đồng hồ bỏ vào hộp. Lúc đó, một người khác chạy tới: - Khoan đã! Cái này không thể bán đi được.
- Vì sao?_ Ngọc nhíu mày hỏi.
- Chiếc đồng hồ này thật ra là hàng đôi, lại là mẫu hiếm của cửa hàng, trên đời chỉ có một đôi. Một chiếc để ở đây là vì lần trước cửa hàng chúng tôi nhập sai đơn, vừa nãy chiếc kia mới được đưa đến, tôi đang muốn đặt nó vào trong.
- Được rồi, nhưng giờ tôi muốn mua chiếc này._ Ngọc khoát tay.
- Nhưng mà..._ Người kia nói.
- Khỏi cần nhưng nhị, tôi lấy chiếc còn lại. Gói lại cho tôi._ Khang đi tới.
Cậu tới quầy thanh toán, đưa thẻ cho nhân viên tính tiền. Ngọc trơ mắt ra đứng nhìn, không biết cậu ta muốn làm gì.
Đi khỏi forum, Khang mở hộp đồng hồ ra, cầm một cái lớn đeo lên tay mình.
- Đưa tay cho tôi._ Khang ngửa tay mình ra.
- Làm gì?
Khang chụp lấy tay Ngọc, cởi chiếc đồng hồ đen cô đang mang, nhanh tay đeo vào chiếc đồng trắng đó.
- Ừ... được rồi. Đừng có không thích rồi vứt đi. Tôi mà phát hiện thì chết đấy._ Khang nói.
- Đe dọa tôi đấy à?_ Ngọc nhìn chiếc đồng hồ, cảm thấy trong lòng có chút vui mừng. Cô cười thật tươi.
- Hử? Cười gì đấy?
- Ai! Đâu có!_ Ngọc đánh vào bắp tay Khang. Trúng vào chỗ bị dao cứa, cậu hét lên: - Đau!
- Sao không? Tôi không cố ý._ Ngọc ngước mắt nhìn Khang, Khang cúi xuống nhìn Ngọc. Bốn mắt nhìn nhau trong khoảng cách rất gần. Ngọc quay đầu đi.