- Ông ngoại! Ông nội!_ Một cậu bé 4 tuổi dễ thương, mũm mĩm, trắng trẻo vừa nhảy xuống xe đã kêu toáng lên. - Cháu về rồi đây!
- Cháu trai tôi!_ Bố Khang từ trong nhà bước ra, ôm lấy thằng bé. - Bánh bao của ông có mệt không?
- Ơ! Bố cháu gọi cháu là bánh rán cơ mà!_ Thằng bé chỉ cánh tay mập mạp về phía bố mẹ mình. Ngọc nghe thế liền cười: - Bảo Thiên, con là bánh ú!
- Con là bánh ú ạ?_ Thằng bé nghiêng đầu. - Bánh ú có ngon không mẹ?
- Ngon! Con đi bảo ông ngoại làm cho con ăn đi!_ Khang vuốt tóc con trai mình, để nó vào nhà tìm ông.
- Bố, chúng con về rồi ạ!_ Khang và Ngọc tươi cười nói. Ông đứng lên: - Đi chơi có vui không? Lần sau hai ông già này cũng phải đi mới được.
- Chúng con đã mua vé cho hai bố rồi, tuần sau hai người đi chơi thỏa thích!_ Ngọc nói.
- Hai đứa về rồi à? Vào nhà đi!_ Bố Ngọc cầm tay cháu ngoại đi ra. - Hai ông già này vừa vào bếp, làm được món bánh rất được! Nhanh vào thử đi!
- Bố thấy ở đây thế nào?_ Ngọc hỏi bố Khang. - Có thoải mái không ạ?
- Từ ngày mẹ Khang mất đến giờ đã hai năm. Cảm ơn con. Nếu con không đưa bố sang đây, chắc bố đã cô đơn ngần ấy thời gian rồi._ Ông lắc đầu.
- Chúng con chỉ muốn tốt cho hai người. Bố yên tâm, lúc nào rảnh, cả nhà chúng ta sẽ về Việt Nam thăm hai mẹ!_ Ngọc an ủi.
- Cháu chào ông! Cháu chào ông! Cháu chào ông!_ Lần lượt ba cậu bé khác đi vào nhà, cả ba đều đáng yêu, khả ái như nhau.
Bánh ú chạy tới bên cạnh cậu bé mắt xanh (thế là biết con ai rồi): - Xe cần cẩu! Cậu tới rồi à?
- Ơ! Đúng thế! Tớ đang đứng với cậu mà!_ Thằng bé chu môi. - Cậu đi chơi về có vui không?
- Rất vui!_ Bánh ú cười. - Máy xúc, máy nghiền, hai cậu tới chơi đi!
Hai cậu bé Máy xúc, máy nghiền bước tới: - Đã bảo gọi bằng anh! Đây 5 tuổi rồi nhé!
- Hoàng Quân, Hoàng Đăng! Hai đứa để em gọi thế cũng được._ Vi nhíu mày. - Giống y như mình (chuẩn gòi!).
- Nguyên, con chơi với bạn cẩn thận._ Nam gọi cậu bé mắt xanh. Đấy chính là con trai của cậu và Lia.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng ai cũng tìm được cho mình hạnh phúc riêng. Không phải ai cũng triền miên trong sự hạnh phúc vô bờ mà chưa từng nếm trải mùi vị đau khổ để đến được hạnh phúc. Bởi vì... con đường ngắn nhất để đến được với hạnh phúc, là đi qua sự đau khổ khi bản thân bạn đang kiếm tìm sự hạnh phúc đó...
- Mọi người, chụp ảnh kỉ niệm nào! Cười lên!_ Khang nói, hẹn giờ máy ảnh rồi chạy nhanh về phía Ngọc và con mình.
- Anh yêu em._ Khang bế Bánh ú, nói vào tai Ngọc.
- Em cũng thế!_ Ngọc cười mãn nguyện, tựa đầu vào vai cậu.
Trong bức ảnh đấy, mọi người, ai cũng nở nụ cười tươi sáng rạng rỡ, sự mãn nguyện hạnh phúc đong đầy.