Tình Yêu Của Anh Sáng Như Biển Sao

Chương 10: Chị dâu



Edit: Cá Voi Xanh

Khi tỉnh dậy đã sáu giờ.

Lâm Thanh An mở mắt, đối diện trực tiếp với ánh mắt Bạc Tông, cô lại nhìn tư thế của mình bây giờ, cần phải giải thích một chút.

"Ha ha, tại sao em lại ở đây nhỉ? Anh bế em lên sao?" Lâm Thanh An gượng cười. Vốn dĩ cô còn định leo xuống trước khi Bạc Tông tỉnh dậy, không ngờ cô lại ngủ như heo.

Bạc Tông a một tiếng: "Tỉnh rồi thì ngồi dậy nào, anh dẫn em đi doanh trại, sẵn tiện ra nhà ăn đi ăn."

Bọn họ chỉ đơn giản rửa mặt qua loa, mặc áo khoác: "Đi thôi."

Hai người ra cửa, dọc theo đường chính tùy tiện đi dạo, Lâm Thanh An rất muốn khoác tay Bạc Tông, nhưng nghĩ đây là doanh trại, ảnh hưởng không tốt, coi như xong.

Trên đường đến phòng ăn, bọn họ gặp vợ của chính ủy Lưu, Vương Thục Hoa, Lâm Thanh An có biết, kiếp trước quan hệ của hai người bọn họ cũng không tệ lắm, khi Bạc Tông đi làm nhiệm vụ, cô ở một mình tại đơn vị, có chuyện gì đều là chính ủy Lưu và chị Vương Thục Hoa giúp cô.

"Đoàn trưởng Bạc đi ăn cơm à, vị này là?" Chị Vương cười tủm tỉm chào bọn họ.

Bạc Tông khẽ gật đầu: "Đây là bạn gái của em." Anh xoay qua nói với Lâm Thanh An: "Đây là vợ của chính ủy Lưu, em gọi là chị Vương được rồi."

"Chào chị Vương." Lâm Thanh An rất vui vẻ, gọi cũng rất chân thành.

"Ai da, được, được, tiểu cô nương thật là xinh đẹp."

Sau đó hai người đi đến nhà ăn, trong phòng ăn đã có rất nhiều người, hai người vừa đi vào, hàng loạt ánh mắt vù vù đưa tới.

Bạc Tông sắp xếp cẩn thận chỗ ngồi cho Lâm Thanh An rồi mới xoay người chuẩn bị đi mua cơm, anh đi được vài bước lại quay trở về: "Quên hỏi em có cái gì không thích ăn không?"

Lâm Thanh An: "Cà rốt, rau cần."

Thật là kỳ lạ, kiếp trước anh không có cho cô được kén ăn, chỉ có điều thế này cũng được, Lâm Thanh An cười trộm, cô không phải bị ép ăn những thứ không thích thức ăn.

Cô thấy Bạc Tông bưng đồ ăn về, Lâm Thanh An bất ngờ.

Quả nhiên không thể nghĩ tốt cho người đàn ông này, mẹ nó, anh lấy cho cô không những có cà rốt mà còn có cả rau cần, đồ xấu xa!

Ngay lúc Lâm Thanh An còn đang căm phẫn, một người cao lớn mặc quân phục bưng đồ ăn đến ngồi vào bàn của bọn cô.

"Đoàn trưởng, không giới thiệu một chút đi chứ." Giọng người đàn ông rất lớn.

Lâm Thanh An biết, Diêm Hổ, thường gọi là Hổ Tử, quan hệ anh em với Bạc Tông rất tốt.

Bạc Tông vẫn lạnh nhạt: "Ngồi sang một bên."

Hổ Tử cười ha ha: "Đừng mà đoàn trưởng, anh không nói em cũng biết đây là chị dâu rồi." Anh ta vừa nói vừa khoát tay: "Chào chị dâu."

Thấy Bạc Tông không phản bác, anh ta càng thêm đắc ý, chỉ cái bàn bên trái đằng sau Lâm Thanh An dương dương đắc ý nói: "Chị dâu, chị nhìn xem, đám ranh con kia cùng em đánh cược, nói chị là em gái đoàn trưởng, lần này tốt rồi, bọn nó phải giặt quần áo và đãi cơm em một tuần lễ."

Lâm Thanh An bật cười, những người lính ở doanh trại này, kiếp trước hay kiếp này, đều đáng yêu như nhau.

Bạc Tông ho nhẹ một tiếng, ngữ khí hơi không kiên nhẫn: "Tại sao mày còn chưa đi!"

Hổ Tử không chút cảm giác nào về ý ngầm trong lời nói của Bạc Tông: "Không sao, đoàn trưởng anh cứ tiếp tục ăn cơm, em sẽ trò chuyện với chị dâu."

Bạc Tông "...." Thật không muốn nói kẻ ngốc này là lính của anh, chẳng trách không tìm được vợ.

Nhìn biểu cảm của Bạc Tông, Lâm Thanh An cười hì hì ra tiếng.

Hổ Tử ngẩng đầu, má ơi, sao ánh mắt của đoàn trưởng lại đáng sợ như vậy chứ! Bị dọa, anh ta lập tức bưng cơm, nhanh chóng chạy mất.

Cô thấy tâm trạng Bạc Tông cũng không tệ lắm, Lâm Thanh An khều khều miếng cà rốt:"Bạc Tông, em không thích ăn cà rốt với rau cần."

Bạc Tông nhíu mày, nghe thấy giọng cô có một xíu tủi thân.

"Ăn nhiều cà rốt tốt cho sức khỏe."

Lâm Thanh An nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng mà, cái này quá nhiều luôn."

Bạc Tông bình tĩnh ăn cơm, gắp miếng thịt từ mâm đồ ăn của mình cho cô: "Em ăn đi, ăn không hết đưa cho anh."

Có anh cam đoan, Lâm Thanh An vui vẻ gẩy cơm, thấy Bạc Tông gắp thịt cho cô, cô vội vàng cự tuyệt: "Không phải gắp cho em, anh ăn đi, em ăn không hết."

Bạc Tông lấy cơm rất nhiều cho cô, Lâm Thanh An đã no rồi nhưng đồ ăn vẫn còn nhiều, thực sự không ăn hết được, cô cẩn thận đẩy đồ ăn sang Bạc Tông: "Anh bới nhiều quá, em không ăn hết được đâu."

Trái lại Bạc Tông không nói gì, ăn xong đồ ăn còn lại mà cô đưa rồi mang cô đến bãi tập tản bộ.

Đã hơn bảy giờ, Lâm Thanh An thầm suy nghĩ, Bạc Tông không nói với cô chuyện trở về, có phải muốn cô ở lại với anh không nhỉ.

Cô lấy tay giật giật tay áo Bạc Tông, Lâm Thanh An thấp giọng nói: "Đã muộn rồi, em phải đi về sao?"

Bạc Tông bật cười: "Em cũng nói đã muộn mà, vậy thì không trở về."

Lâm Thanh An muốn tát mình một cái, lời nói này giống như cô rất muốn ở lại vậy.

Mặc dù đây là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.