Tình Yêu Của Anh Sáng Như Biển Sao

Chương 11



Bạc Tông đi trước, Lâm Thanh An đi sau, hai người dọc theo bãi tập chậm rãi tản bộ.

Lâm Thanh An bước nhanh về phía trước, mắt vẫn nhìn thẳng, cô nắm lấy tay Bạc Tông, nhoẻn miệng cười rồi tiếp tục đi về phía trước.

A, Bạc Tông nhìn xuống tay, cảm giác cũng không tệ lắm.

Tản bộ một lúc, về đến nơi đã trễ, Lâm Thanh An thản nhiên ngã xuống ghế sô pha. "Em đi tắm trước đi." Bạc Tông giục cô.

Lâm Thanh An nghĩ nghĩ: "Em không có quần áo để thay."

Bạc Tông nhìn cô một lát rồi quay người vào phòng ngủ, chốc lát sau trong tay anh đã cầm một bộ quần áo đi ra, anh đưa cho Lâm Thanh An: "Áo thì anh đã mặc qua, giặt rồi, quần thì chưa mặc đâu."

Lâm Thanh An nhận lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.

Bạc Tông ngồi ở trên ghế, anh đã từng cho rằng phụ nữ là một sinh vật rất phiền toái, về sau làm lính, doanh trại kỷ luật nghiêm minh, nhiệm vụ bận rộn, ông cụ trong nhà cứ luôn mực nhắc mãi, nhưng anh không muốn lập gia đình.

Nhưng khi nghe phòng tắm truyền đến tiếng nước, anh lại cảm thấy lập gia đình có lẽ cũng không tệ đâu nhỉ.

Điều kiện đầu tiên là người đó nhất định phải là cô —— Lâm Thanh An.

Trong phòng tắm, Lâm Thanh An mặc đồ lót của Bạc Tông, không phải anh nói là quần à.

Mặc dù có hơi rộng, Lâm Thanh An dùng đồ cột tóc buộc lại lưng quần, mặc thêm áo của anh, Bạc Tông cao 1m90, Lâm Thanh An cao 1m68, mặc quần áo của anh có thể làm váy được luôn.

Cô thay quần áo của mình ra rồi đem giặt, sau đó mới mang ra ngoài.

Lúc cô đi ra thì thấy Bạc Tông đang ngồi ở trên ghế sô pha hút thuốc, anh thấy cô bước ra, ánh mắt có hơi tối lại, yết hầu khẽ chuyển động, cô mặc quần áo của anh, thật ngoan, anh muốn..., anh ngắt ngay tư tưởng bẩn thỉu này, Bạc Tông dụi thuốc, đứng dậy đi tắm.

Sau khi phơi quần áo, đi vào phòng ngủ, Lâm Thanh An hơi nghi ngờ, làm sao hôm nay Bạc Tông tắm lại lâu như vậy, trước kia ba đến năm phút đã xong rồi mà.

Đợi một lúc, Lâm Thanh An có chút khẩn trương, liệu Bạc Tông có nghĩ rằng cô sẽ không ngại đâu, nhưng có phải cô nên ngủ trên ghế sô pha không.

Đến khi Bạc Tông đi ra cô vẫn chưa nghĩ xong, nhìn nét mặt cô có chút không đúng, Bạc Tông hỏi: "Sao thế?"

Lâm Thanh An xấu hổ: "Em đang nghĩ có phải em nên ngủ trên ghế sô pha không?"

Đôi tay đang lau tóc khẽ dừng: "Không cần, giường của anh đủ lớn."

Lâm Thanh An "...."

Được thôi, thực ra cô chỉ sợ mình không nhịn được sẽ biết bổ nhào vào anh, nhưng anh đã không lo lắng thì cô cứ ngủ thôi.

Bạc Tông mặc một chiếc áo ba lỗ và cái quần đùi, anh thuộc dạng có cơ bắp vừa đủ xài, vào một cái sau lưng một đầu lớn quần cộc, hắn thuộc về loại kia cơ bắp vừa vặn, nhìn thì không quá khoa trương, nhưng khi cởi quần áo ra thì cái nào ra cái đó.

Anh tùy ý lau tóc thêm hai lần, bỏ khăn xuống, Bạc Tông đi đến tủ bên cạnh đầu giường, mở ngăn kéo lấy ra hai chiếc điện thoại, một chiếc màu hồng, một chiếc màu đen, là điện thoại ấn phím phổ thông, phía trên không có bất cứ chữ gì, anh đưa chiếc màu hồng đưa cho Lâm Thanh An.

"Cái này cho em, bên trong có số điện thoại của anh, sau này dễ liên lạc."

Lâm Thanh An cũng không cự tuyệt, đưa tay lấy, cô nhìn thoáng qua đã biết cái này nhất định là đồ làm theo yêu cầu, kiếp trước Bạc Tông đưa đồ gì cho đều không có tên nhãn hiệu, cô cho là đồ vật phổ thông, về sau mới biết được là tư nhân đặt trước, giá cả không ít.

Thấy cô đã cất kĩ điện thoại, Bạc Tông lại cầm lấy khăn đưa cho Lâm Thanh An: "Đứng dậy, lau khô tóc đi, không ngày mai lại đau đầu."

Kiếp trước hay kiếp này, giọng nói của anh đều êm tai đến nỗi lỗ tai cũng có thể mang thai. Không biết cô lấy can đảm ở đâu, cô xoay đầu, để gáy của mình đối diện với Bạc Tông, làm nũng: "Anh lau cho em đi."

Bạc Tông hơi ngây người, cuối cùng vẫn cầm khăn cẩn thận lau tóc cho cô, đây là lần đầu tiên anh giúp người khác lau tóc, động tác có phần hơi cứng ngắc.

Lau tóc không lâu, Lâm Thanh An nằm dài trên giường, Bạc Tông cũng nằm xuống, hai người nằm cách nhau một cánh tay.

Tắt đèn, Lâm Thanh An trợn tròn mắt, cô không buồn ngủ chút nào, cô cẩn thận trở mình, đối diện với Bạc Tông, cô khẽ nói: "Bạc Tông, em không ngủ được."

Không ai trả lời, một lát sau Bạc Tông mới đáp: "Nhắm mắt lại, một hồi thì ngủ."

"Không được, em thật sự không ngủ được." Lâm Thanh An lay lay cánh tay anh: "Em kể cho anh chuyện trước kia của em nha."

"Ừ". Bạc Tông thấp giọng đáp.

"Từ khi sinh ra em đã ở cô nhi viện, ở đó viện trưởng đối xử với em rất tốt, nhưng nơi đó người chăm sóc em lại không thích em. Có thể là khi đó em quá nghịch ngợm, ở cô nhi viện cho dù là nam hay nữ cũng không dám coi thường em, có một lần một thằng nhóc mập mạp cướp bánh quy của em, sau khi cướp nó còn muốn em gọi nó là anh, em đã nghĩ, tên đó xấu như vậy còn muốn làm anh, em liền đánh nó một trận."

Lâm Thanh An xấu hổ: "Nó đánh em, em liền nắm lấy tóc của nó, cắn cánh tay nó, thằng nhóc mập mạp bị cắn oa oa khóc, nhưng khi đánh nhau xưa nay em chưa bao giờ khóc, bởi vì khi anh khóc bọn họ sẽ nghĩ anh đang sợ hãi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.