Lam Tịch trợn mắt: "Nhân phẩm không tốt? Anh ấy rất tao nhã và ôn hòa mà."
Lâm Thanh An chế giễu:"Có người nhìn bên ngoài tưởng chừng vô hại, nhưng bên trong lại như một con rắn độc."
Lam Tịch bị cô dọa, Lý Ngọc buông đũa nói:"Thế thì trước tiên cậu đừng đồng ý vội, quan sát một thời gian xem sao."
Nghiêm trọng như vậy sao? Lam Tịch hơi do dự nhưng vẫn đồng ý việc tạm thời chưa chấp nhận lời hẹn hò của Trần Tư Dữ.
Suốt một tuần, giáo sư Ôn Diễn Thâm đặt câu hỏi cho cô những bốn lần, một tuần có tổng cộng năm tiết của hắn, không thể không nói rằng đây là tỉ lệ trúng thưởng rất cao,vấn đề nàng bốn lần, một vòng tổng cộng liền hắn năm lần khóa, không thể không nói này tỷ lệ trúng thưởng rất cao.
Cuối cùng đến khi cô hỏi, giáo sư cười cười:"Rất có duyên phận."
Lâm Thanh An: "......." Mẹ nó duyên phận nỗi gì, tôi không muốn.
Lam Tịch vẫn gặp mặt Trần Tư Dữ, chẳng qua hai người không có hẹn hò.
Lâm Thanh An không nói với Lam Tịch về Trần Tư Dữ, nàng nghĩ cần đợi đến lúc nào đó, Lam Tịch sẽ hoàn toàn thấy rõ bản chất của con người Trần Tư Dữ này.
Thứ bảy và chủ nhật Lý Ngọc dẫn cô theo đi bán hàng, cửa hàng ở gần. Lâm Thanh An lầu một, Lý Ngọc ở lầu hai.
Giữa trưa nghỉ ngơi một giờ, hai người đi các quán ăn ở gần trường ăn cơm, Lâm Thanh An thích ăn malatang, Lý Ngọc thuận theo, hai người đi vào tiệm malatang. (*)
(*): Ở chương 2. Mình quyết định sẽ giữ nguyên tên chứ không chuyển thành thuần Việt tên các món ăn nữa nhé!
Malatang vừa mới đặt lên bàn, thì có mấy nữ sinh ăn mặc thời thượng bước vào.Nữ sinh đi trước tên Thời Hân Vi, Lâm Thanh An không ấn tượng gì.
Thời Hân Vi giương mắt nhìn về phía các cô, khóe miệng cong lên, đi tới: "A, tôi còn tưởng rằng là ai, thì ra là là nữ thần Lý ngay cả cha mình cũng không biết là ai."
Giọng nói chanh chua khiến Lâm Thanh An nhíu mày, nhìn Lý Ngọc.
Lý Ngọc vẫn thản nhiên gắp nấm kim châm, giống như đã là thói quen, Lâm Thanh An cũng không nói chuyện, gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
Hai cô không để ý tới bọn chúng, chúng không những dừng lại mà còn cay nghiệt hơn.
"Nói cô đó, lúc này còn có thể ăn sao, sợ thật, thật không biết anh họ tôi vừa ý cô ở điểm nào!" hai tay cánh tay Thời Hân Vi chống trên bàn hai cô, từ trên cao nhìn Lý Ngọc.
Lý Ngọc vẫn không nói gì.
Lâm Thanh An đặt đũa xuống, tay đột nhiên vung mạnh lên khiến cánh tay chống trên bàn Thời Hân Vi ngã xuống.
Cánh tay không có điểm tựa, thân thể bỗng ngã xuống, cằm Thời Hân Vi bùm một tiếng va vào mặt bàn, mắt thường cũng có thể thấy sưng lên.
"Ai nha, thật ngại quá, tay tôi lại không nghe theo chủ, thấy có người nói chuyện bẩn thỉu đã không nghe lời mà tự tiện vung tay". Lâm Thanh An một bàn tay còn đang vẫy, tay còn lại túm lại, giống như thể hiện là, cô xem, tôi thật sự không khống chế được.
Lý Ngọc đứng hình hai giây,kéo kéo Lâm Thanh An, "Tớ không có quen bọn họ, chúng nói gì kệ chúng, từ trước tơi nay tớ không để trong lòng." Cô nói xong lại cười lạnh một tiếng: "Cũng giống như bị chó cắn một cái, ta cũng không thể cắn lại chúng mà."
Lâm Thanh An khoanh tay trước ngực: "Chó cắn chúng ta, ta không cắn được thì vẫn có thể giết ăn thịt."
Lý Ngọc lắc đầu, cười cười: "Thanh An, tớ vẫn tin tưởng câu nói này, quân tử báo thù mười năm chưa muộn."
Nhớ lại kiếp trước những người khinh thường Lý Ngọc có kết cục thế nào, Lâm Thanh An mới bỏ qua, tiếp tục cùng cô ăn malatang.
Nhìn thấy Thời Hân Vi bị thương, nữ sinh đi cùng buông thực đơn, đi tới.
"Hân Vi, làm sao vậy?"
Lâm Thanh An mắt trợn trắng, biết rõ còn hỏi.
Nữ sinh tóc ngắn đỡ Thời Hân, thoạt nhìn rất nhanh nhẹn và thẳng thắn, nhan sắc không tồi, nhưng mà dáng vẻ cứng rắn kia đã tổn hại đến nhan sắc vài phần.
"Hai người các cô vẫn còn ngông cuồng sao! Có điều tôi khuyên hai cô, tốt nhất là nên biết điều một chút, coi chừng bọn tôi không để các cô sống yên ổn ở thành phố Z này đâu."
Lâm Thanh An húp canh, bình tĩnh nói:"Không có cách nào cả, từ khi còn trong bụng mẹ tôi đã như thế rồi, sửa không được đâu ~"
Lý Ngọc "......." Sửa không được thì sửa không được, cậu lại phơi phới như thế.
Nữ sinh tóc ngắn tức giận, giơ tay về phía Lâm Thanh An toan đánh.
"Lâm Thanh An, cẩn thận!" Lý Ngọc duỗi tay muốn ngăn, đáng tiếc cô ngồi bên trái Lâm Thanh An, nữ sinh tóc ngắn đứng bên phải Lâm Thanh An.
Chỉ thấy Lâm Thanh An trong nháy mắt đứng lên, thuận thế giữ chặt bàn tay của nữ sinh tóc ngắn, thành thạo đẩy ngã nữ sinh vào góc.
Lâm Thanh An có phần tự hào, đây là Bạc Tông dạy nàng.
Một đám nữ sinh vây quanh nữ sinh tóc ngắn tỏ vẻ kinh hoàng, Lâm Thanh An kéo Lý Ngọc: "Chúng ta đi thôi, nhìn bọn chúng tớ chẳng còn hứng ăn nữa."
Cũng ăn gần no rồi, cô định cùng Lý Ngọc về cửa hàng.
Trên đường, Lý Ngọc nhìn chằm chằm Lâm Thanh An, sắp tới cửa tiệm, Lý Ngọc hỏi Lâm Thanh An: "Cậu có biết gia thế Thời Hân Vi không?"
Lâm Thanh An lắc đầu: "Không biết, nhưng mà tớ rất tò mò, anh họ cô ta là ai?"
"Cô ta là con gái đại tá thành phố Z, anh họ là Khương Miên Chi." Lý Ngọc chậm rãi trả lời.
Khương Miên Chi, Lâm Thanh An biết, là hotboy trường bọn cô, kiếp trước theo đuổi Lý Ngọc rầm rộ, toàn trường đều biết.