Giản Ngôn luôn bất ngờ nghĩ ra những ý nghĩ kỳ lạ, Lâm Trân vốn tưởng rằng mình đã sớm luyện thành tâm lý vững vàng, nhưng lần này cũng phải bối rối: “Gì cơ?”
Giản Ngôn lặp lại lần nữa: “Em phải đến bách hóa Tinh Quang bán quần áo”.
“Bán quần áo hay là mua quần áo?”
“Bán quần áo, bán quần áo, bán quần áo”.
Lâm Trân: “…”
Cuối cùng cô cũng tin, Giản Ngôn nói là đi bán quần áo.
“Có bệnh sao”. Cô cảm thấy mình đã không thể nào hiểu được ý nghĩ của Giản Ngôn: “Em có thể cho chị biết tại sao lại đến chỗ đó bán quần áo không?” Chẳng lẽ là vì để đến gần Hạ đại công tử? Không phải con bé dị ứng với đàn ông sao!
Giản Ngôn: “Không phải lần trước em đã nói với chị rồi sao, tác phẩm mới lần này em muốn vẽ nhân vật chính là nhân viên bán quần áo trong bách hóa”.
“Đã từng nói”. Lâm Trân gật đầu một cái, Giản Ngôn đều liên quan đến truyện tranh và quần áo, vai chính bộ đầu tiên là nhà thiết kế thời trang, bộ thứ hai là người mẫu, bộ thứ ba… vai chính là nhân viên bán quần áo, cũng không có gì là không đúng.
“Vậy nên em quyết định sẽ đến hiện trường để lấy tư liệu”.
“…” Cuối cùng Lâm Trân cũng kết nối được với sóng não của Giản Ngôn: “Muốn lấy tư liệu thì chỉ cần tìm hai nhân viên trong cửa hàng để phỏng vấn là được, có cân phải tự mình bán không?”
Đôi mắt đen láy của Giản Ngôn chăm chú nhìn cô, Lâm Trân ho khan, nói: “Ý chị nói là bán quần áo”.
Giản Ngôn: “Đương nhiên là cần. Cảm nhận của mỗi một người đối với các sự việc khác nhau là khác nhau, lấy từ cảm nhận của người khác so với tự mình cảm nhận sao có thể giống nhau?”
Cô vừa nói vừa làm bộ vô cùng nắm chắc, Lâm Trân suýt chút nữa đã tin: “Được rồi, coi như em muốn đi bán quần áo, nhưng bách hóa Tinh Quang là công ty lớn như vậy, em nói muốn vào là có thể vào ngay sao?”
“À, nhắc tới cũng thật khéo, quản lý nhân sự của bọn họ học chung trường đại học với em, cô ấy nói đúng lúc cuối năm là thời điểm bận rộn, có thể để em vào làm”.
… Những chuyện này đã xảy ra từ lúc nào? Lâm Trân ổn định tinh thần, tiếp tục khuyên cô: “Nhưng em có thể bán quần áo sao? Đừng gài bẫy người học chung trường!”
Giản Ngôn kiêu ngạo vỗ ngực một cái: “Chuyện này chị cứ yên tâm, sau khi em đi rồi thì danh hiệu vua bán hàng sẽ phải chuyển cho người khác thôi, ha ha ha”.
Lâm Trân: “…”
Vui quá mà.
“Được rồi, dù sao chị đã nói cho em nghỉ một tháng rồi, em thích làm gì thì làm cái đó đi”. Lâm Trân xỏ chân vào giày cao gót, mở cửa đi về.
Giản Ngôn ngáp một cái, ném hộp sữa trong tay vào thùng rác, lên lầu ngủ.
Cô đã hẹn với bạn cùng trường thời gian đến làm việc, là hai ngày sau. Đến ngày hẹn, cô dậy thật sớm, chân trần bước trên thảm lông, bước đến phòng để đồ chọn quần áo.
Nếu là nhân viên bán hàng thì không thể thường xuyên mặc quần áo đắt tiền. Giản Ngôn đóng tủ quần áo trước mặt lại, xoay người mở tủ quần áo sau lưng ra. Trong tủ này đều là quần áo giá cả thấp hơn một chút, nhưng cũng phải hơn một ngàn. Cô chọn một chiếc áo sơ mi tay phồng trẻ trung, một chiếc váy liền màu đen bằng da không có tay, cuối cùng đi kèm là một chiếc áo khoác dài màu tối có thêu hoa.
Đứng trước gương nhìn ngắm bản thân một lát, Giản Ngôn vén mái tóc dài ra sau lưng, nhìn giống như tùy ý buông xõa. Trang điểm xong, cô xuống lầu ăn sáng, sau đó xách túi ra cửa.
Lúc đi tới bãi đỗ xe cô hơi do dự, lái xe đi bán quần áo, có phải quá khoe khoang rồi không? Nhưng nếu không lái xe thì sẽ phải chen chúc trong tàu điện ngầm…
Nghĩ đến cảnh tượng người đi lại tấp nập ở bến tàu điện ngầm, cô khẽ nhíu mày một cái, vẫn mở cửa xe. Cô mua để không phải đi bộ, cũng không phải hãng xe sang gì, có lẽ không sao.
Bách hóa Tinh Quang nằm trong khu vực phồn hoa nhất thành phố A, xe cộ qua lại tấp nập, nối dài không dứt là quang cảnh thường thấy ở nơi này. Giản Ngôn đến nơi, tìm chỗ đỗ xe trước, sau đó dựa theo địa chỉ mà bạn cùng trường gửi tìm được bộ phận nhân sự.
Cô khẽ gõ cửa hai cái, người bên trong nói cô đi vào.
Giản Ngôn đẩy cửa ra liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ: “Chu Văn Văn!”
Cô gọi một tiếng, người được gọi là Chu Văn Văn ngẩng đầu lên, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Ông trời của tôi, đây không phải là Giản đại mỹ nữ sao, nhìn cậu càng ngày càng xinh!”
Giản Ngôn giả bộ đắc ý, vui vẻ nhận lời khen từ người bạn cũ.
Chu Văn Văn đứng lên khỏi bàn làm việc, cẩn thận quan sát cô: “Lăn lộn mấy năm trông cậu cũng không tệ lắm”.
Giản Ngôn khoát tay một cái nói: “Đâu có, đâu có, còn không phải là đang nhờ cậu giúp đỡ sao”.
Chu Văn Văn cười một tiếng, cầm một chiếc thẻ nhân viên đưa cho cô: “Thẻ nhân viên cũng làm xong giúp cậu rồi, hôm nay đến Mộng Huyễn Y Thụ báo danh”.
Giản Ngôn hơi mở lớn hai mắt: “Mộng Huyễn Y Thụ?”
Mộng Huyễn Y Thụ là khu thương mại vô cùng đặc sắc của bách hóa Tinh Quang. Ở đây có thể mua được những nhãn hàng quần áo cao cấp của bách hóa Tinh Quang, nhân viên bán hàng tại đây cũng vô cùng nhạy bén, hơn nữa lại am hiểu về việc phối trang phục.
Sự tồn tại của khu thương mại này đã giải quyết phiền não của rất nhiều khách hàng. Có người không biết nên mua cái gì, nên phối hợp như thế nào, còn có khách chẳng qua chỉ đơn giản là lười đến từng nhãn hàng hiệu để chọn lựa.
“Nhân viên của các mảng khác đều do bọn họ tự tuyển bên ngoài, chỉ có nhân viên của Mộng Huyễn Y Thụ là người của công ty”. Chu Văn Văn giải thích cho cô: “Mộng Huyễn Y Thụ là do một tay giám đốc Hạ gây dựng nên, tất cả nhân viên đều do chính giám đốc lựa chọn”.
Giám đốc Hạ? Chính là Hạ đại công tử thường xuyên bị đồn là bạn trai người ta đó sao? Trong lòng Giản Ngôn tò mò, nhưng việc cần thiết trước mắt không phải chuyện này: “Nhân viên của Mộng Huyễn Y Thụ đều do giám đốc chọn? Vậy tại sao tớ lại được thông qua?”
Nghĩ rằng có quan hệ với Chu Văn Văn nên hồ sơ của cô chẳng qua chỉ tùy tiện viết một cái, mục đi làm hay chưa còn thẳng tay điền “nghề tự do”.
Chu Văn Văn nói: “Thật ra thì hai ngày nay giám đốc Hạ đã đi công tác, hồ sơ của cậu anh ta còn chưa nhìn… Nhưng bởi vì có tớ tiến cử nên anh ta mới để cậu làm thử”.
Giản Ngôn chợt thấy trên vai có chút gánh nặng: “Yên tâm đi, tớ nhất định sẽ làm tốt, chắc chắn sẽ không để cho cậu phải mất mặt”.
Chu Văn Văn cười nói: “Thôi đi, không phải cậu đến để lấy tư liệu sao, nhưng mắt nhìn của giám đốc rất chuẩn, nói không chừng sẽ không giữ cậu lại, đến lúc đó tớ sẽ nghĩ cách chuyển cậu đến chỗ khác”.
“Được, chỉ cần là bán quần áo thì đều được”.
“Được, vẫn phải nói với cậu về tiền lương. Mặc dù lương căn bản trong thời gian thử việc thấp hơn so với nhân viên chính thức, nhưng tiền hoa hồng cũng không tệ, chỉ cần cậu bán được nhiều, nói không chừng còn kiếm được nhiều hơn so với nhân viên chính thức.
Mắt Giản Ngôn đột nhiên phát sáng: “Vậy thì tớ càng phải cố gắng làm việc”.
Chu Văn Văn cười nói: “Tớ dẫn cậu đến đó đã”.
Nói xong liền dẫn Giản Ngôn ra ngoài, trên đường gặp một người đồng nghiệp nam, thấy Giản Ngôn liền nháy mắt với Chu Văn Văn: “Quản lý Chu, vị mỹ nữ này là ai, giới thiệu một chút đi”.
Chu Văn Văn nói: “Đồng nghiệp mới tới, không cùng chỗ với anh”.
“Không quan trọng, dù sao mọi người đều làm việc trong bách hóa”. Đồng nghiệp nam sửa lại tóc, đưa tay ra với Giản Ngôn: “Xin chào người đẹp, tôi là Tiểu Thiệu”.
Giản Ngôn lui về phía sau một bước, gật đầu với anh ta một cái: “Chào anh”.
Tay Tiểu Thiệu còn ở giữa không trung có hơi lạnh. Chu Văn Văn ho khẽ một tiếng nói: “Vị nữ đồng nghiệp này không thích đụng chạm với phái nam”.
Tiểu Thiệu nghi ngờ nhíu mày nhìn cô, Giản Ngôn đứng bên cạnh cười yếu ớt nói: “Thật ra thì bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, lúc học năm nhất trung học tôi còn đánh một bạn nam học cùng phải vào bệnh viện.
Tiểu Thiệu nhanh chóng rụt tay về.
“Đi thôi”. Chu Văn Văn tiếp tục dẫn Giản Ngôn đi đến khu thương mại. Lúc này trung tâm thương mại đã bắt đầu mở cửa, Chu Văn Văn đưa cô đến chỗ Mộng Huyễn Y Thụ, gọi tổ trưởng tới nói: “Đây là đồng nghiệp mới tới hôm nay, Giản Ngôn. Tôi giao cô ấy cho cô”.
Đầu tiên tổ trưởng quan sát Giản Ngôn mấy lần, sau đó mới gật đầu với Chu Văn Văn: “Được, cô cứ đi làm việc đi”.
Chu Văn Văn nói mấy lời động viên Giản Ngôn xong mới rời đi. Tổ trưởng hỏi Giản Ngôn: “Đã từng đến bách hóa Tinh Quang bao giờ chưa?”
“Đã đến rồi”.
“Vậy chắc cô cũng biết Mộng Huyễn Y Thụ là nơi độc lập, nhân viên bán hàng ở đây không cần mặc đồng phục, đều là mặc quần áo của mình, chỉ khi các cô ăn mặc thật đẹp thì mới có thể khiến cho khách hàng tin tưởng”. Tổ trưởng vừa nói vừa quét mắt qua người Giản Ngôn: “Bộ này của cô không tệ, thu nhập từ công việc trước của cô hẳn là cũng cao đúng không?”
Giản Ngôn cười nói: “Tôi bình thường không thích thứ gì, thứ duy nhất khiến tôi vui vẻ chính là quần áo. Ngoại trừ chi tiêu hàng ngày ra thì phần lớn tiền của tôi đều đổ vào quần áo”.
“Vậy chắc cô rất hiểu biết về thời trang”. Tổ trưởng gật đầu một cái: “Ở đây làm theo ca, hôm nay cô vừa tới, cứ tính là cô bắt đầu từ lúc 7 giờ, buổi chiều đến 5 giờ là có thể tan làm rồi. Ngày mai 8 giờ 20 phút đến, tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô”.
“Được, cảm ơn tổ trưởng”.
“Vậy tôi đưa cô đi làm quen với trung tâm thương mại”.
Tổ trưởng dẫn Giản Ngôn đi một vòng khu thương mại, Giản Ngôn vừa nghe cô ấy nói vừa âm thầm ghi nhớ các khu vực trưng bày các nhãn hàng quần áo cao cấp.
“Cô cũng là nhân viên bán hàng ở đây sao?” Một người phụ nữ đột nhiên đi tới, nói với Giản Ngôn: “Tôi muốn mua bộ quần áo trên người cô”.
Giản Ngôn ngẩn người, mua quần áo trên người cô? Cô suy nghĩ một chút, sau đó giải thích với người nọ: “Xin lỗi, đây là quần áo của tôi”.
Người phụ nữ nói: “Tôi không ngại, cô cởi ra cho tôi đi”.
Khóe miệng Giản Ngôn khẽ nhếch, lần đầu tiên đi làm cô đã gặp phải người khách hàng khó khăn như vậy sao?
Tổ trưởng đứng bên cạnh không lên tiếng, dường như muốn nhìn xem Giản Ngôn sẽ xử lý như thế nào. Người đàn ông đi bên cạnh người phụ nữ kia liền đi tới kéo cô ấy: “Họ đã nói là quần áo của họ rồi, em mua cái gì?”
Người phụ nữ khẽ hừ một tiếng với anh ta: “Quần áo của cô ta thì sao? Em chỉ thích bộ quần áo trên người cô ta”. Vừa nói vừa quay đầu nhìn Giản Ngôn: “Cô ra giá đi”.
Người trong khu thương mại cũng nhìn sang bên này, Giản Ngôn kín đáo đánh giá người phụ nữ trước mặt, thứ tự từ đầu đến chân theo thứ tự đều là mẫu mới của Bunny, Lily&SA, BiuBiu, cộng lại cũng phải hơn 50 ngàn, khách hàng lớn.
Khuôn mặt Giản Ngôn lộ ra nụ cười tự nhiên: “Quần áo trên người tôi đều đã mặc rồi, hơn nữa cũng đã giặt mấy lần, sao tôi có thể lấy quần áo cũ bán cho khách hàng được chứ. Nếu như cô thích phong cách giống như tôi đang mặc thì tôi có thể đề cử giúp cô, có được không?”
Lông mày người phụ nữ giãn ra, nói: “Có thể, nhưng nếu như cô lựa chọn không tốt thì tôi nhất định phải mua bộ cô đang mặc”.
Giản Ngôn cười với cô ta một tiếng, bắt đầu giúp chọn quần áo: “Bộ quần áo trên người tôi là áo sơ mi cổ điển kiểu Pháp kết hợp với váy liền màu đen bằng da, cộng thêm áo khoác thêu hoa đang nằm trong trào lưu năm nay”. Cô vừa nói vừa lấy một chiếc áo khoác da mô tô màu đen cùng một chiếc váy chữ A màu hồng: “Màu đen và màu hồng là hai sắc thái dễ kết hợp nhất, áo da mô tô nam tính phối với váy màu hồng rực rỡ sẽ tạo cảm giác phóng khoáng. Hoa thêu trên váy cũng tăng thêm vẻ cổ điển cho bộ quần áo”.
Cô cầm hai món đồ trên tay đi tới quầy bán túi và giày, chọn một đôi giày cao gót màu đen đính đá quý và một chiếc túi bucket màu đen: “Phối hợp cùng giày cao gót màu đen sẽ càng hoàn hảo và cô còn cần thêm một chiếc túi độc đáo nữa”.
Cô cầm tất cả mọi thứ đến trước mặt người phụ nữ kia, cô ta quan sát đồ trên tay cô mấy lần, sau đó xoay người bước đến phòng thử đồ. Giản Ngôn ôm đồ nối gót theo sau, một lát sau, người phụ nữ đã thay quần áo xong bước ra.
Mấy người đứng xem xung quanh rì rầm nói chuyện, Giản Ngôn nhìn ngắm tác phẩm của mình một chút, cười khanh khách đẩy người phụ nữ tới trước gương.
Lúc nhìn thấy bản thân trong gương, người phụ nữ kia hơi ngạc nhiên chớp mắt một cái, cô ta nghiêng đầu nói với Giản Ngôn: “Rất tốt, tôi mua cả bộ này”.
Nụ cười trên mặt Giản Ngôn càng tươi hơn: “Cảm ơn đã tới”.
Lúc nãy chọn đồ cô đã cố ý chọn những loại quần áo đắt tiền, một bộ này cộng lại cũng phải năm sáu chục ngàn, cô rất thích khi bản thân có thể kiếm được tiền như vậy.
Sau khi tiễn vị khách hàng lớn này đi, nụ cười trên mặt Giản Ngôn vẫn chưa hoàn toàn thu lại đã nhìn thấy một người đàn ông đạng tựa người bên quầy nhìn mình.
Đơn thuần đứng ở góc độ mỹ học mà nói thì người đàn ông này rất đẹp trai, gu ăn mặc cũng rất tinh tế tỉ mỉ, có thể trở thành tình nhân trong mộng của phụ nữ.
Đáng tiếc, Giản Ngôn ghét con trai.
Người đàn ông cười với cô, mở miệng nói: “Cô chính là nhân viên mới đến? Biểu hiện cũng không đến nỗi tệ”.