Tháng mười, Hạ Tu cùng Giản Ngôn cử hành hôn lễ. Khách được mời tới hôn lễ không nhiều, nhưng ai nấy đều là người có chỗ đứng. Sau khi hôn lễ cử hành xong, hai người cũng dọn đến phòng tân hôn. Lúc trước sợ Giản Ngôn mang thai sẽ mặc áo cưới không đẹp, Hạ Tu mỗi lần làm đều dùng các biện pháp an toàn. Có điều bây giờ khăn voan che mặt đã vén lên, anh cũng không cần phải lo lắng chuyện này nữa.
Giản Ngôn cũng không có nhiều mong đợi với việc có tai. Lúc trước cô nghe người ta nói, trong một năm sau khi kết hôn nếu không mang thai thì sau này sẽ càng khó mang thai. Mặc dù cảm thấy những lời này không có căn cứ khoa học, nhưng nếu Hạ Tu muốn một tiểu bảo bảo, cô cũng nguyện ý phối hợp.
Có lần Lâm Trân rủ cô đi mua mỹ phẩm dưỡng da, cô thuận miệng hỏi một câu: “Cái này phụ nữ có thai dùng được không?”
Lâm Trân ở kế bên ngạc nhiên, theo bản năng nhìn bụng cô: “Em mang thai à?”
“Không có, có điều mấy cái mỹ phẩm này dùng mấy tháng mới hết, ai biết lúc đó sẽ ra sao?”
Lâm Trân: “…”
Giản Ngôn không chỉ giành kết hôn trước, hiện tại còn chuẩn bị sinh em bé … Cô đột nhiên cảm thấy mình bị rớt lại phía sau quá nhiều rồi.
Nhân viên bán hàng giới thiệu với Giản Ngôn: “Mỹ phẩm này thành phần hoàn toàn từ thiên nhiên rất dịu nhẹ, phụ nữ có thai cũng dùng được, không cần lo lắng.”
Giản Ngôn gật đầu một cái, mua đủ cả bộ.
Sau sự kiện này không lâu, Lâm Trân tính toán một chút, nhiều nhất cũng chỉ một tháng, Giản Ngôn đột nhiên thông báo trong nhóm chat: “Chúc mừng mọi người được thăng chức nhé.”
Ưu Ưu: Mang thai rồi?
Đường Chỉ: Đúng vậy, hôm nay vừa mới đi bệnh viện kiểm tra xong.
Lâm Trân: …
Lâm Trân: Chị cảm thấy tất cả mọi chuyện trong cuộc sống của em đều giống như tàu siêu tốc ấy..
Đường Chỉ: …
Ưu Ưu: Ha ha ha Lâm tổng đây là không thể đối mặt với việc được lên chức dì phải không?
Đường Chỉ: Lúc chúng tôi dạo phố mấy năm trước đã có người gọi chị ấy là dì rồi.
Lâm Trân:.. [tạm biệt]
Đường Chỉ: [đưa bao lì xì] Chúc mừng mấy dì nhé.
Lâm Trân: …
Mặc dù cảm thấy bị chọc ghẹo, nhưng tay cô vẫn không thể khống chế được nhận bao lì xì.
Lâm Trân: Đều đã bị gọi là dì rồi mà em chỉ cho chị có hai đồng?
Ưu Ưu: A a a, Lâm tổng vận may không tốt rồi, em có mười ba đồng cơ.
Quang Minh: Hai mươi đồng ở chỗ này nè [hắc hắc]
Quang Minh: Sư phụ Đường Chỉ chúc mừng sư phụ lên chức mẹ nha ~
Đường Chỉ: Cảm ơn ^_^
Lâm Trân: Vậy mai ra ngoài ăn cơm đi.
Đường Chỉ: Em không biết, để em xin phép Hạ tổng trước mới được.
Lâm Trân: … Không phải trước giờ đều là vợ quản chặt sao? Nhà em là Hạ tổng quyết định à?
Đường Chỉ: Trước khi mang thai là do em quyết định, bây giờ không giống nhau [mỉm cười]
Lâm Trân: …
Năm phút sau.
Đường Chỉ: Em hỏi rồi, Hạ tổng không đồng ý. anh ấy nói trước khi sinh em không thể ăn đồ bên ngoài [mỉm cười]
Ưu Ưu: Ba tháng đầu quả thực cần nên cẩn thận, lúc trước em có một người bạn cũng vì ba tháng đầu không ăn kiêng, sau đó bị sẩy thai.
Đường Chỉ: … Đừng dọa chị.
Ưu Ưu: o(n_n)o
Lâm Trân: Vậy em đến nhìn mọi người ăn đi.
Đường Chỉ: ….
Nhìn xem dáng vẻ mấy người có đẹp không à?
Nhưng mà cô còn chưa đi, trước khi ra khỏi cửa Hạ Tu đã làm cơm tối ở nhà cho cô, sau khi cô ăn xong mới thả cô ra ngoài. Sau khi đưa cô đến quán ăn, Hạ Tu lại dặn dò vài câu mới không yên tâm rời đi.
Lâm Trân vốn muốn ăn lẩu nhằm cố ý chọc tức Giản Ngôn nhưng cuối cùng vẫn bị sự lương thiện của Ưu Ưu ngăn lại, đành tìm đến một nhà hàng Trung quốc. Giản Ngôn từ đầu đến cuối thật sự chỉ nhìn các cô ấy ăn, cô cảm giác mình có bệnh nên mới đặc biệt chạy ra đây.
Lâm Trân trêu cô, nói: “Em ăn một chút Hạ Tu cũng không biết đâu, bọn chị sẽ tuyệt đối giúp em giữ bí mật.”
Giản Ngôn: “Không được, món này nhìn cũng không ngon lắm, món Hạ Tu làm ngon hơn.”
Lâm Trân: “…”
Quả nhiên nên hẹn đi ăn lẩu! Cô cũng không tin Giản Ngôn có thể nhịn được!
“Vậy ăn cơm xong chúng ta đi hát đi, không thể ăn đồ ăn bên ngoài, ca hát chắc được nhỉ?”
Giản Ngôn nhìn đồng hồ, nói: “Không được, Hạ tổng quy định em trước chín giờ phải đi ngủ.”
Lâm Trân: “….”
Cô mím môi một cái, chân thành hỏi một câu: “Hạ tổng của em là đang nuôi heo sao?”
Bản thân Giản Ngôn cũng rất chua xót: “Đúng, chính là đang nuôi heo …”
Lâm Trân: “….”
Hạ Tu tám giờ đã đến đón người, nhìn chiếc xe sang trọng kia, Lâm Trân cảm thấy có khả năng một thời gian dài các cô sẽ không gặp được Giản ngôn rồi.
Sau khi về nhà, Hạ Tu bèn đi gọt hoa quả cho Giản Ngôn ăn, còn tỉ mỉ cắt thành từng miếng nhỏ.
Nếu như hỏi lợi ích của việc sau khi mang thai là gì thì dó chính là Hạ Tu sẽ phục vụ cô từng li từng tí. Nước rửa chân cũng sẽ giúp cô bưng đến tận nơi.
Giản Ngôn vừa ngâm chân, vừa ăn hoa quả Hạ Tu cắt, thích thú cảm thấy bản thân giống như hoàng thái hậu.
Hạ Tu ngồi bên cạnh cô, đổi kênh trên TV: “Ăn trái cây xong thì lên giường đi, thời gian không còn sớm nữa.”
“…” Giản Ngôn lập tức từ hoàng thái hậu biến thành tiểu nha hoàn, tủi thân nói: “Em còn muốn vẽ bản thảo một lúc, không vẽ thì sẽ không nộp bản thảo tháng này đúng hạn được.”
Hạ Tu: “Anh không ngại em ngừng phát hàng mấy tháng đâu.”
“… Nhưng biên tập của em ngại.”
Hạ Tu nghiêng đầu nhìn cô một cái, nói: “Vậy em bắt đầu vẽ từ ngày mai đi, nếu ban ngày vẽ không xong sao còn chạy ra ngoài chơi với bọn họ?”
Giản Ngôn nói: “Nếu anh cho rằng ra ngoài xem cả đám người ngồi ăn cơm được coi là đi chơi, vậy em cảm thấy anh đúng là giỏi ca tụng đó nha.”
Hạ Tu không nhịn được cười: “Không cho em ăn đồ ăn ở ngoài cũng là vì tốt cho em, bác sĩ đã đặc biệt dặn ba tháng đầu nhất định phải cẩn thận.”
“Biết rồi biết rồi.” Thấy Hạ Tu lại lấy bác sĩ ra ép mình, Giản Ngôn không thể làm gì khác hơn là đầu hàng: “Nước nguội rồi, Tiểu Hạ Tử, đem cho ai gia chút nước nóng nào.”
Hạ Tu cười nói: “Có phải em cũng từng nghiên cứu qua về quần áo trang sức thời xưa không? Đang tính chuẩn bị vẽ về cung đình cổ đại à?”
“Đừng, đề tài này quá lớn rồi, em vẽ chắc mất mười mấy năm mất.”
Trước khi ngủ Hạ Tu còn hát dỗ cô, sau đó hôn lên trán cô một cái: “Ngủ ngon.”
Giản Ngôn nhìn anh nói: “Anh gần đây không cần đi tuần sao?”
Hạ Tu biết cô đang hỏi đến trung tâm thương mại Tinh Quang, nhìn cô cười cười: “Có giám đốc khác thay anh đi tuần rồi. Yên tâm đi, mấy tháng em mang thai này anh sẽ luôn bảo vệ em ngủ.”
Giản Ngôn: “…”
Thật sự là không chừa cho người ta một con đường sống mà.
Có điều, mặc dù cẩn thận như thế nhưng đôi khi vẫn có chút ngoái ý muốn.
Lâm Trân lại hẹn mọi người đi ăn cơm, Giản Ngôn trả lời: “Lần này em thật sự không ra ngoài được. Hôm nay bị xuất huyết một chút, đã nằm trên giường hết một ngày rồi [nước mắt]
Ưu Ưu: Có nghiêm trọng không?
Đường Chỉ: Không phải quá nghiêm trọng, nhưng mà Hạ tổng rất lo lắng, khiến cho chị cũng khẩn trương theo.
Ưu Ưu: Có phải do làm việc mệt quá không?
Đường Chỉ: Không phải [che mặt] Công việc của chị gần đây chỉ bằng một nửa ban đầu thôi [che mặt] Bác sĩ nói ba tháng đầu sẽ xuất huyết, cần phải chú ý nghỉ ngơi.
Lâm Trân: … Tội nghiệp em, vậy chúng ta ra ngoài ăn lẩu đi.
Đường Chỉ: …[mỉm cười] [tạm biệt]
“Vẫn còn chơi điện thoại sao?” Hạ Tu đi vào phòng ngủ, rút điện thoại trong tay Giản Ngôn ra: “Điện thoại có phóng xạ, hơn nữa lại đang mệt, em nhắm mắt ngủ đi.”
Giản Ngôn nghiêng đầu nhìn trời bên ngoài đang ban ngày: “Hiện tại mới hơn sáu giờ…”
“Ừ, không còn sớm nữa.”
Giản Ngôn: “….”
Vậy anh đi ngủ đi!
Cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ một lúc. Mấy phút sau, cô mở mắt ra, Hạ Tu vẫn ngồi bên cạnh cô.
Giản Ngôn: …”
“Không ngủ được sao?” Hạ Tu hỏi.
Giản Ngôn thật muốn khóc: “Ngủ được mới lạ đó …”
“Vậy anh đi gọt trái cây cho em ăn nhé?”
Giản Ngôn: “….”
Kỹ thuật nuôi heo quá mạnh….
Hạ Tu bước ra ngoài gọt trái cây cho cô, Giản Ngôn duỗi tay lấy điện thoại, len lén chơi một lúc.
Đường Chỉ: Em cảm thấy em sắp điên rồi. Hạ tổng bây giờ kêu em đi ngủ.
Lâm Trân: Không phải nói trước là ba tháng không thể ấy ấy sao?
Đường Chỉ: …
Đường Chỉ: Suy nghĩ của chị thật đen tối, chính là đi ngủ đơn thuần đó.
Ưu Ưu: Ha ha ha ha ha
Đường Chỉ: Chị thử xuất huyết sau đó cẩn thận nằm nghỉ đi, quả thật không thể làm cái gì.
Giản Ngôn vừa gửi xong câu này thì Hạ Tu từ bên ngoài liền đi vào, cô vội vàng giấu điện thoại đi. Hạ Tu ngồi xuống bên cạnh cô, cầm một đĩa hoa quả, đút vào miệng Giản Ngôn.
Giản Ngôn cảm thấy từ sau khi mang thai, cô trong mắt Hạ Tu chắc là tàn phế một nửa rồi.
Ăn gần một nửa đĩa trái cây, cô mới nằm xuống ngủ. Hạ Tu bưng cái đĩa ra ngoài, cô thuận tay mò cái điện thoại giấu dưới chăn.
Giản Ngôn: “….”
Không có điện thoại thì sao mà sống được với những ngày tháng này cơ chứ!!
… Bọn Lâm Trân thật sự ra ngoài ăn lẩu, còn gửi rất nhiều ảnh vào nhóm chat, cách màn hình còn có thể ngửi được mùi thơm của lẩu.
Giản Ngôn đau lòng để điện thoại qua một bên, nhắm hai mắt lại.
Cô vẫn nên đi ngủ thôi.
Sau khi không còn bị xuất huyết, Giản Ngôn cũng dễ thở hơn. Lúc này cũng vừa đúng dịp tết, lần này dì Giang và mẹ Giản Ngôn cũng tới ăn tết với bọn họ, cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.
Thức ăn trên bàn đều là món Giản Ngôn có thể ăn được, cô nhìn thấy thức ăn đầy bàn liền cảm động đến suýt chút nữa khóc tại chỗ. Có điều bởi vì không thể ăn hương liệu nên khẩu vị các móm ăn đều khá thanh đạm.
Sau khi cơm nước xong, hai vị trưởng bối cũng không quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, dọn dẹp một chút liền rời đi. Giản Ngôn lại bị Hạ Tu hầu hạ rửa mặt xong liền trực tiếp được anh bế lên.
Giản Ngôn có chút không biết làm sao: “… Em có thể đi được mà.”
Hạ Tu nói: “Bác sĩ bảo em ít đi lại thôi, vẫn là để anh bế em đi.”
Sau khi đặt cô lên giường, Hạ Tu sờ tóc cô: “Anh biết em gần đây rất cực khổ. Chờ sau khi em sinh em bé xong sẽ dắt em đi ăn …”
“A a a a, anh đừng nói nữa. Anh nói tới làm em muốn ăn liền đó!”
Hạ Tu cười một tiếng, cúi người hôn lên môi cô. Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, cũng rất triền miên, hôn hôn, tay cũng không kiềm chế được bắt đầu vuốt ve trên người Giản Ngôn.
Giản Ngôn không nhịn được ưm một tiếng, động tác của Hạ Tu có chút dừng lại, hơi ngước mắt nhìn cô: “Em đang cố ý sao?”
Cảm xúc trong mắt anh liền rõ ràng. Muốn. Giản Ngôn biết anh hiện tại muốn làm gì: “Rõ ràng người sờ soạng là anh, bác sĩ nói ba tháng đầu không thể làm nha.”
Hạ Tu: “…”
Anh trầm mặc một chút, đứng lên nói: “Anh đi tắm, em ngủ trước đi.”
Nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Giản Ngôn ôm lấy chăn cười ra tiếng. Rốt cuộc cũng có thể dùng bác sĩ ép anh một lần, thật sự sung sướng quá đi!